Nói là đào tạo, Đa Bảo càng cảm thấy giống như là thực tập, tất cả gần như
sinh viên mới tốt nghiệp đại học, trừ đào tạo thông thường thì thêm học
tập thực tế ở Giang thị, chỉ là mất đi giao thiệp lại dựa vào Giang thị
to như vậy, tất cả thật xa lạ, ở đây nhân tài xuất hiện lớp lớp, Đa Bảo
lại có vẻ nhỏ bé không đáng kể, chỉ là chuyện này đối với cô mà nói cũng là một sự rèn luyện, lúc này coi như Đa Bảo thực sự hiểu được chân lý
cầu người không bằng cầu mình.
Giang thị có đông đảo công ty con, cũng có mấy người đồng bệnh tương liên với Đa Bảo phải bị đào tạo ở
phòng tài vụ, cứ như vậy khiến cho Đa Bảo không có cảm giác một mình
chiến đấu, trong đó Đa Bảo có quan hệ không tệ với một cô gái, chủ yếu
là tính tình Đa Bảo sáng sủa hiền hoà, cô gái kia cũng là người tương
đối nhiệt tình hơn nữa lúc cười lên sẽ lộ ra hai cái răng thỏ đáng yêu,
số tuổi lại hơi lớn hơn Đa Bảo một chút nên Đa Bảo gọi cô là chị Thỏ, có Thỏ làm bạn ở Giang thị, ít nhất Đa Bảo sẽ không cảm thấy quá cô đơn,
tuy nhiên có lúc sẽ nhớ bạn bè ở kí túc xá, nhưng hết cách rồi, hiện tại cô đang đứng ở thời điểm mấu chốt của cuộc đời, vì sự nghiệp, có lúc
phải dứt bỏ một ít “nhi nữ tình trường“.
Aizzz, muốn trách thì
trách mình không có tiền đồ đi, người ở dưới mái hiên không thể không
cúi đầu, ai kêu cô là đi làm công ăn lương* đây?
* Nguyên văn 搬砖: chỉ những người ở tầng lớp thấp, nghèo khó, làm những công việc nặng nhọc
Giang thị có thể trở thành công ty lớn trong nước, lúc Đa Bảo chính thức đi
tới nơi này mới biết thành công không phải là một sơm một chiều, tất cả
nhân viên Giang thị cũng làm việc nghiêm túc nghiêm cẩn, cần cù chăm
chỉ, không có đi trễ về sớm, không có sơ suất sai lầm, tất cả mọi người
đều trải qua sàng lọc và đào tạo nghiêm khắc, nhìn người ở tổng bộ Giang thị làm việc, Đa Bảo cảm giác đám người này không phải thành phần tri
thức, mà là học sinh cấp ba tới lúc chạy nước rút thi tốt nghiệp, mỗi
ngày đều như dùng hết công suất động cơ, nhìn thấy sự liều mạng này, Đa
Bảo cũng rất không đành lòng.
Giang thị này cho bao nhiêu tiền
thưởng mà mỗi một người đều liều mạng như Tam Lang*, không sợ táo bón à? Dù sao cô cũng sợ, vẫn nên kết thúc đào tạo sớm một chút còn chạy về
công ty mình, ở đây một năm, nửa năm khẳng định sẽ biến thành cương thi, so sánh như vậy, hình tượng của yêu nghiệt trong lòng cô lại càng cao
hơn chút, ít nhất anh ta còn có nhân tính.
* Tam Lang: Thạch Tú- thủy hử. Biệt danh: tam lang liều mạng. Ở đây chắc chị ấy chỉ nói thế cho
vần thôi, cũng giống cách nói của nước mình ấy.
”Lý Y Nhiên, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Trưa hôm nay, vừa vội vàng làm xong công việc, Thỏ đột nhiên bị trưởng phòng tài vụ, cũng chính là lãnh đạo phụ trách đào tạo tìm đi uống trà.
Vốn là Đa Bảo và Thỏ định
xuống lầu ăn cơm trưa, đột nhiên trưởng phòng trầm mặt xuất hiện, hai
người đại khái cũng đoán được một chút đầu mối, chắc là ngày hôm trước
yêu cầu mỗi người làm một phần báo cáo tài vụ, phần của Thỏ khiến cho
anh không hài lòng lắm.
”Cậu ở phòng ăn chờ tớ vậy nhé......” Thỏ đau khổ cau mày nhỏ giọng nói với Đa Bảo.
Đa Bảo vốn định ở lại chờ cô, nhưng khi nhìn đến bộ mặt bị đòi nợ của
trưởng phòng, nhất thời mất đi dũng khí, chỉ đành phải ngoan ngoãn đi
xuống trước, cô thầm cầu nguyện Thỏ bình an vô sự, tình huống của họ bây giờ chính là sai một li đi một dặm, về sau phải càng để ý hơn để vượt
qua hai tháng này mới được.
Một mình đi tới phòng ăn cho nhân
viên, phút chốc bước vào kia, tâm trạng Đa Bảo tốt lên một cách thần kỳ, mặc dù Giang thị bất nhân đạo nhưng đồ ăn ở phòng ăn lại cực tốt, đầy
đủ các thể loại, mùi vị ngon, ở phương diện này công ty mình vẫn không
bằng tổng bộ Giang thị, nếu muốn bắt được lòng của nhân viên thì phải
bắt được dạ dày của nhân viên, Đa Bảo càng cảm thấy đây đúng là chân lý.
Bởi vì Đa Bảo không phải nhân viên ở tổng bộ Giang thị, cho nên thời gian
ăn cơm sớm hơn nhân viên khác một chút, trừ mấy người ở nghành khác dùng cơm trong phòng ăn, phòng ăn gần như trống rỗng không có người nào.
Trong lòng Đa Bảo cực kì sung sướng, còn có cái gì vui hơn ăn một mình chứ?
Sâu tham ăn quấy phá, nháy mắt Đa Bảo đã quên luôn Thỏ, một mình gọi đồ
ăn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống từ từ hưởng thụ, không chú ý tới vào
giờ phút này, cách cô không xa, ở lối vào phòng ăn có một cặp mắt thâm
thuý đang nhìn cô chăm chú......
”Tình huống gì thế kia?
Người ngành nào lại trắng trợn ngồi ở nhà ăn cao cấp như vậy? Không tuân thủ kỷ luật, phản!” Chốc lát sau, lối vào phòng ăn xuất hiện thêm một
dáng người cao gầy, chỉ là so sánh với dáng người tuấn tú ở phía trước
nên bị lu mờ đi chút.
Hiện tại, hai người đàn ông đứng một trước
một sau ở cửa ra vào căn tin này, một là Giang Mộ Hi- tổng giám đốc của
Giang thị nổi danh trong giới kinh doanh, một còn lại là trợ lý thân cận của anh, trợ lý Trì.
Trợ lý Trì thấy Đa Bảo gióng trống khua
chiêng ngồi ở nhà ăn cao cấp vội vã muốn tiến lên dạy bảo lại bị lãnh
đạo nhà mình ngăn lại.
”Boss, con bé kia ngồi lộn chỗ.” Bộ dạng
mài đao sèn soẹt của trợ lý Trì khiến cho người ta nhìn đã cảm thấy anh
ta có thể lập tức xách Đa Bảo lên.
Giang Mộ Hi không để ý đến việc anh ta kêu gào, mở miệng yếu ớt, “Ừ...... Tôi có mắt......”
”Chẳng lẽ không xử lý sao?” Trợ lý Trì luôn luôn là trợ lý hết lòng hết sức,
nhân viên nho nhỏ mà dám phạm tội trước mặt anh ta và boss, không khỏi
quá to gan rồi.
Giang Mộ Hi phản ứng lại rất là bình tĩnh, nhìn
dáng vẻ được ăn mà hài lòng của Đa Bảo, khóe miệng không tự giác nhẹ
nhàng tạo thành một đường cong, sau đó nhàn nhạt đáp lại, “Đi giúp tôi
mua ly cà phê.”
”Hả?” Boss hỏi một đằng, trả lời một nẻo khiến
trợ lý Trì mở rộng tầm mắt, ai cũng biết anh muốn uống cà phê nhất định
phải là quán quen duy nhất ở trung tâm thành phố, nhưng Giang thị cách
quán coffee này, lái xe cũng mất ít nhất 20 phút, cho nên, anh xác định
anh nói bây giờ?
Giang Mộ Hi giương mắt từ từ ngoái đầu nhìn lại cho đến khi mắt đối mắt với ánh mắt chất vấn của anh ta.
Có lúc, một ánh mắt có thể nói nên rất nhiều điều, nhất là ánh mắt của boss, trực tiếp có thể giết chết người.
Một giây tiếp theo Trợ lý Trì im lặng nhanh nhẹn chạy đi, lưu lại Giang Mộ
Hi đứng ở tại chỗ, ánh mắt càng khó hiểu hơn, chỉ là khóe môi vẫn mang
theo ý cười không dễ dàng phát giác như cũ......
Đa Bảo vẫn còn đang ăn thịt uống canh vui quên trời quên đất bỗng dưng cảm thấy trước mắt có một bóng người.
Theo bản năng ngẩng đầu, sau đó......
”Ách......” Khiếp sợ nấc vang một cái.
Bây giờ cách cô không tới một mét lại là...... Lại là...... Cái đầu gỗ mục đó.
Bây giờ Đa Bảo rất muốn hát một bài hát, tên gọi —— đồ phá hoại rất bận. T^T
Bởi vì cô nấc, hình như Cọc Gỗ cũng ý tới cô, sau đó cô lại thấy nụ cười đáng hận kia.
Oan gia ngõ hẹp, đúng là oan gia ngõ hẹp! Đa Bảo buông chén canh trên tay
chuẩn bị nổ súng, nhằm báo mối thù bị lấy làm trò cười ngày đó!
”Ái chà, đây không phải là trưởng phòng Mộc sao? Trùng hợp như thế, cả anh
cũng bị đày đến tổng bộ đào tạo à, tôi cứ nghĩ Trưởng phòng của công ty
trang hoàng Thịnh Thế lợi hại thế nào, thì ra cũng không khác tài vụ và
kế toán bé nhỏ của công ty tôi là mấy ~” Đa Bảo vừa mở miệng đã đâm
thọc, nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, trong lòng đã cười nhạo ngàn vạn
lần.
Cho anh trêu chọc tôi, cho anh trêu chọc tôi này! Trưởng
phòng như anh mà không phải tới đây đào tạo sao! Xem anh nhân mô cẩu
dạng*, thì ra cũng chỉ là nhìn được mà không dùng được! Đa Bảo càng nghĩ càng hả giận, dáng vẻ phách lối khinh thường, cái đuôi nhỏ cũng sắp
vểnh đến trời rồi.
*nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người: lên mặt/ làm bộ/ giả vờ
Nhưng là Cọc Gỗ trước mắt không bị cô ảnh hưởng đến tâm tình, vốn là bưng của mình đĩa muốn ngồi ở trước mặt Đa Bảo, bị Đa Bảo giễu cợt như vậy cũng
không khách sáo trực tiếp ngồi xuống đối diện cô.
”Như nhau, học
không có chừng mực.” Vừa treo nụ cười mê chết người không cần đền mạng
trên môi, anh vừa mở miệng đã nói như mây trôi nước chảy.
Đa Bảo xì mũi coi thường.
Báo ứng, báo ứng! Không phải là không báo, chỉ là chưa đến lúc!
”Hứa Đa Bảo?” Đa Bảo còn đang dương dương tự đắc, đột nhiên Cọc Gỗ thấy thẻ nhân viên trước ngực cô, thì thầm từng chữ.
Đa Bảo tức giận phóng khoáng vung bảng tên của mình ra phía sau, chính là không để cho anh nhìn.
”Thế nào! Hứa Đa Bảo chính là tôi! Anh có ý kiến gì?” Từ nhỏ đến lớn, cái
tên đặc sắc luôn là tử huyệt của Đa Bảo, nhất là bây giờ kẻ địch là Cọc
Gỗ đáng chết, so với yêu nghiệt còn mạnh mẽ hơn, cô cực không muốn khiến anh bắt được nhược điểm của cô.
Sau đó cũng cố gắng tìm bảng tên của anh, lại phát hiện trừ tây trang phẳng phiu lịch lãm, cả người anh
trên dưới không hề có bất kì thứ gì khác.
”Anh cho rằng anh không đeo cẩu bài tôi sẽ không biết tên anh?!” Đa Bảo khinh thường mở miệng.
(-_-|||Đúng vậy...... đúng là Giang đại nhân không đeo, người đeo là cô, cám ơn, cho nên...... Ừ, không giải thích.)
Nghe cô vừa nói như thế khóe miệng Cọc Gỗ càng cong lên, “Hả? Vậy sao?”
Không để ý uy hiếp của cô, anh hỏi giống như là có chút nghi vấn.
”Không phải anh tên Mộc Hi sao! Tôi sẽ không quên!” Nghĩ đến chuyện ở quán cà phê lần trước, Đa Bảo lại cực kì tức giận.
Cọc Gỗ nụ cười vi trán, nhẹ nhàng gật đầu, “Trí nhớ không tệ.” Sau đó lại
chậm rãi mở miệng, “Chuyện ở quán cà phê là lỗi của tại hạ, mong rằng
Hứa tiểu thư đại nhân đại lượng chớ so đo.”
Đa Bảo không ngờ anh
sẽ chủ động xin lỗi, giật mình chốc lát mới thông suốt, Cọc Gỗ này lại
còn tự biết rõ! Không hề biết rằng mình lại bị rơi vào một cái hố lớn
hơn, còn không chấp nhận tiếp tục mở miệng, “Hiện tại mọi người ngang
bằng nhau, Hứa Đa Bảo tôi luôn luôn là Tể tướng trong bụng có thể chống
thuyền, nếu đã là đồng nghiệp, tôi cũng không muốn sinh sự thêm, lần đó ở phòng cà phê coi như bù cho yêu cầu vô lý của mẹ tôi lần đó, anh thấy
thế nào? Đồng chí Mộc Hi?” Đa Bảo cũng là người hiểu chuyện, chỉ cần
người khác biết sai có thể sửa cô cũng sẽ không truy cứu thêm nữa, cũng
nhượng bộ, bây giờ đang ở Giang thị, cô cũng không muốn gây thù kết oán
với những đồng nghiệp khác, dàn xếp ổn thỏa mới là vương đạo!
Cọc Gỗ nhếch lông mày, nụ cười không giảm, sau đó đáp lại, “Hứa tiểu thư
nói có lý, tại hạ xấu hổ.” Một câu ngắn ngủi coi như là giải hòa đi?
Dù sao Đa Bảo cảm thấy coi là.
”Khách khí khách khí, mọi người đều là đồng nghiệp, tha thứ lẫn nhau, hiểu lẫn nhau, về sau cứ gọi tôi là Hứa Đa Bảo là ok rồi, đều là đồng nghiệp
không cần giữ lễ tiết.” Từ trước đến giờ Đa Bảo không mang thù, càng
không phải nhỏ mọn, hơn nữa người ta xin lỗi sẽ lập tức một nụ cười xoá
vỡ hiềm khích, điểm này cũng rất được lòng người khác.
Cọc Gỗ
gật đầu bày tỏ chấp nhận, hai người coi như bắt tay giảng hòa rồi, lần
này có thể nói Đa Bảo đã hoàn toàn quên chuyện còn phải đợi Thỏ, ăn uống no đủ liền chuẩn bị rời đi.
”Mộc Hi, anh ăn thong thả, tôi đi trước...! Bái bai!” Lúc đi vẫn không quên lên tiếng chào Cọc Gỗ.
Cọc Gỗ đưa mắt nhìn cô rời đi, nhìn “cẩu bài” theo cô nói bị cô vung ra sau lưng, vừa đong vừa đưa ở sống lưng nhỏ nhắn theo bước chân của cô, cực
kỳ khôi hài, cô lại hoàn toàn không biết, nụ cười trên mặt khuôn mặt đẹp trai lại càng hiện rõ......