Song Tu

Chương 33

Đến phiên Tào Phẩm phát điên, “Đệ tiến vào làm gì hả?” Hắn hận không thể đưa y ra xa nơi này, y chẳng những không đi mà còn vào trong này.

“Cũng tốt, ta giải quyết các ngươi một thể luôn, đỡ tốn thời gian của ta phải giết từng người một.” Nam tử gầy còm mặc dù bị Chung Kỳ Nguyên xông vào trận làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn tin tưởng vào năng lực của cờ đen, cho dù thêm một Chung Kỳ Nguyên nữa cũng không sao.

Chung Kỳ Nguyên không thèm để ý tên nam tử gầy còm kia, y đến bên người Tào Phẩm, hai mắt chăm chú nhìn Tào Phẩm, gằn từng chữ từng chữ một, “Cùng nhau sống, cùng nhau chết, huynh đừng mơ bỏ lại ta.”

Tào Phẩm bị tức đến giơ chân, tiểu tử này, bây giờ là lúc xưng anh hùng sao? Còn nói mấy câu xui xẻo cùng sống cùng chết gì? Hắn đoản mệnh thế sao? Bọn họ còn chưa nắm tay du ngoạn cùng trời cuối đất thì hắn chưa chết đâu!

“Tốt tốt tốt, tình nghĩa sâu đậm quá, ta sẽ tiễn các ngươi cùng đi đến Hoàng Tuyền lộ, cho các ngươi trên đường có bạn!” Nam tử gầy còm lại phun một ngụm máu lên lá cờ, cờ đen thoáng chốc dài thêm một xích, khí âm hàn u ám hơn trước rất nhiều, trong vòng mười trượng đều bị âm hàn bao phủ, thậm chí trên đất kết thành băng đen mỏng.

“Ta ngăn chặn hắn, Nguyên Nguyên đệ đi giết mười tám hắc y nhân.” Tình thế như vậy, xem ra Nguyên Nguyên cũng không có cách rời đi trận pháp rồi, phải nhanh phá trận này bọn họ mới cỏ thể chuyển bại thành thắng được.

“Ừ!” Chung Kỳ Nguyên gật đầu, dưới sự che chở của Tào Phẩm, y lao ra khỏi lũ xương cốt nhắm đến mười tám mộc nhân kia.

Phụt!

Chủy thủ dễ dàng cắm ngực hắc y nhân, máu đen phun ra xối xả, bắn tung tóe lên mặt Chung Kỳ Nguyên.

Chín tên rồi, còn một nửa nữa thôi!

Nhẩm tính số lượng, Chung Kỳ Nguyên chạy tới hắc y nhân tiếp theo. Tu vi của bọn chúng đều bị cờ đen hút hết, bây giờ bọn chúng chỉ là đám vô dụng, Chung Kỳ Nguyên không phải muốn giết bọn chúng, quan trọng là cắt đứt kết nối với nam tử gầy còm kia.

Quay đầu lại xem Tào Phẩm đang chiến đấu bên kia, số lượng đầu lâu xương cốt giảm đi một nửa, phạm vi mây đen bao phủ thu hẹp lại, linh lực Tào Phẩm bị hút cũng giảm, xem ra diệt trừ hắc y nhân có ảnh hưởng không nhỏ đến nam tử gầy còm kia.

Tình thế dần dần chuyển biến có lợi cho mình rồi!

“Ghê tởm ──” Nam tử gầy còm không nghĩ tới trận chiến đấu này có thêm một Chung Kỳ Nguyên sẽ phát sinh nhiều như vậy. Thắng lợi tới tay sao có thể buông?

Hắn cắn răng ném cờ đen vào không trung, hai tay làm pháp quyết, năm ngón tay co lại, nắm sâu vào ngực trái nơi tim mình, năm dòng máu tươi phun đến cờ đen.

Cờ đen hấp thu máu tươi, màu càng đen nhánh như mực, trên lá cờ từ từ mở ra một cái động, bên trong phát ra tiếng gào thét ầm ĩ.

Nam tử gầy còm hung ác trừng Tào Phẩm, “Các ngươi không tồi, có thể bức lão phu gọi chủ hồn. Cờ Chiêu Hồn từ khi luyện chế đến nay, cũng chỉ triệu chủ hồn ra ba lần, hôm nay các ngươi may mắn, lần thứ tư lão phu triệu chủ hồn đến chiêu đãi các ngươi, xem như chết cũng không tiếc!”

Tiếng ồn ngày càng lớn, Chung Kỳ Nguyên cũng không lo đám hắc y nhân, lui về bên cạnh Tào Phẩm, sóng vai đứng cùng hắn.

“Chủ hồn? Là gì vậy?”

“Môn chủ của Huyền Âm Môn gặp đại kỳ ngộ, hắn ngẫu nhiên tìm được thi thể của yêu thú tại thâm sơn, hồn phách của yêu thú còn chưa tiêu tán, hắn đem hồn phách trở về, luyện chế cờ Chiêu Hồn này.” Sắc mặt Tào Phẩm khó coi vô cùng, truyền thuyết về lá cờ này hắn có nghe nói, nếu như truyền thuyết là thật, trong lá cờ thật sự có hồn phách của yêu thú, vậy bọn họ khó thắng.

Mặc dù tu vi của yêu thú tương đương con người tu vi nguyên anh hậu kì, nhưng yêu thú trời sinh thân thể cường hãn, tu sĩ loài người cùng cấp bậc tuyệt đối đánh không lại yêu thú, huống chi yêu thú bị nhốt trong đấy bao năm, ăn rất nhiều sinh hồn, không biết là dũng mãnh đến độ nào rồi.

Tào Phẩm cho dù có bản lĩnh thông thiên, gặp loại biến thái như vầy cũng kêu khổ không ngừng.

Lúc này, một đầu hổ cực đại chui ra từ hắc động, khai mở cửa động, thân thể chui ra.

Chứng kiến yêu thú đầu lâu xương cốt cao ba trượng trước mắt, tâm Tào Phẩm trầm xuống. Thật sự là yêu thú biến hình, còn là yêu quái khát máu, nghe nói loại yêu thú này có huyết thống thượng cổ thần thú, sức mạnh không gì sánh được, hung ác bẩm sinh.

Bộ xương hổ hất mũi, há miệng tanh mùi máu nhào đến Tào Phẩm.

Bọn Tào Phẩm vội vàng tránh né, lao ra xa ba bốn thước, khó khăn lắm mới tránh được chưởng phong của bộ xương hổ.

Thật lợi hại!

Chưởng phong chỉ quét qua đã khiến mặt chảy máu, nếu dính chưởng thì không chết cũng trọng thương.

Tào Phẩm một bên kéo Chung Kỳ Nguyên né tránh bộ xương hổ công kích, một bên nói khẽ với Chung Kỳ Nguyên, “Lỗ hổng hồi nãy đệ vào bây giờ vẫn còn mở, ta đánh lạc hướng đầu hổ, đệ theo lối đó trốn đi.”

“Không, ta đã nói ta muốn cùng sống cùng chết với huynh.”

“Ngốc, không được nói mấy lời ngốc nghếch này, hai người cùng chết nơi này có ý nghĩa gì chứ? Ở núi xanh không sợ không có củi đốt, ta nếu… Còn trông cậy đệ báo thù cho ta, biết không?”

Chung Kỳ Nguyên mặc kệ, “Ta ngăn cản hắn, huynh trốn đi, sau này huynh báo thù cho ta.”

Tào Phẩm chớp mắt, cố ngăn dòng lệ chực trào, “Bằng nhiêu đó tu vi của đệ có thể ngăn được bao lâu? Ta chưa chạy được một dặm đã bị địch nhân đuổi tới thì không phải hy sinh vô ích sao? Nhưng ta có thể ngăn nó một canh giờ, đệ tranh thủ chạy đi, đến lúc đó chúng muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa.”

Sự thật là thế, nhưng mà ──

Tào Phẩm không cho y thời gian suy nghĩ, kéo y qua hung hăng hôn lấy, rồi vỗ một chưởng vào lưng Chung Kỳ Nguyên.

Chưởng lực dịu dàng như đằng vân giá vũ đẩy Chung Kỳ Nguyên qua lỗ hổng.

“Ầm.”

Phía sau truyền đến âm thanh khiến Chung Kỳ Nguyên hãi hùng, y nhìn lại, Tào Phẩm trúng một cước của bộ xương khô, bị đá bay vài thước, nằm trên mặt đất nôn huyết không thể động đậy.

Bộ xương hổ cười “hắc hắc” quái dị, vung cự chưởng, sẽ đánh vào người Tào Phẩm lần nữa.

“Không ──”

Thấy thế, Chung Kỳ Nguyên bị dọa đến sắp ngất, bị quái vật này đánh trúng còn giữa được tánh mạng sao.

Y không màn đến ước định với Tào Phẩm nữa, xoay người chạy đến bên hắn.

Hai mắt đẫm lệ mông lung, quá khứ từng chuyện một hiện lên trước mắt.

Tào Phẩm khi mới gặp gỡ tao nhã lịch sự, hai người ngoài ý muốn song tu gặp chướng ngại, kết bạn đồng hành rời đi Chung gia, đại chiến ma tu, thủy đàm chữa thương, tiểu hạp cốc Yến gia…

Chỉ vừa quen hắn mấy tháng, người này đã khắc thật sâu vào trong lòng y, nhất cử nhất động, một nụ cười, cũng tựa như tương tri trăm năm. Y không thể tưởng tượng, nếu như mất đi người này, chỉ dựa vào ý niệm báo thù, y có thể chống đỡ vượt qua cuộc đời này không!

So với trăm năm cô độc, y thà rằng chôn cùng một mộ!