Song Tu

Chương 30

Chung Kỳ Nguyên cúi đầu không nói gì, đạo lý lão tổ tông nói y đều hiểu rõ, nhưng y được Chung gia nuôi nấng nên người, Chung gia là một thành viên trong phe chính đạo, hiện giờ là thời điểm then chốt chính đạo cần người nhất y lại rời đi —

“Con không cần hổ thẹn hay thấy có lỗi với chính đạo, thực ra các trưởng lão chính đạo chúng ta đã an bài nhiệm vụ cho con, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là đã cống hiến lớn nhất cho chính đạo rồi.”

“Nhiệm vụ?”

Nhiệm vụ gì quan trọng như vậy? Chung Kỳ Nguyên cảm thấy thật hiếu kì.

Y được biết trong chính đạo có một luật bất thành văn, phàm là ai đó lập được cống hiến đặc biệt có thể có một quyền miễn trừ nhất định. Như tình huống hiện tại của y, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ các trưởng lão giao, y có thể được miễn ra chiến trường.

Xem ra, đây là biện pháp lão tổ tông nghĩ ra cho y để vẹn cả đôi đường, an bài cho y một nhiệm vụ tương đối an toàn, để y có ít nhiều cống hiến cho chính đạo, không để y phải cô phụ tài bồi chính đạo dành cho y nhiều năm.

“Là nhiệm vụ kiểu nào thế ạ?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.

“Nhiệm vụ hộ tống. Vừa rồi ta không phải đã nói không ít môn phái muốn đưa đệ tử ưu tú của mình rời đi sao? Con cần đưa những người này đến nơi được chỉ định an toàn.”

Bởi những đệ tử này tuy ưu tú nhưng đại đa số tuổi còn rất nhỏ, tu vi đều tương đối thấp, thế nên cần trưởng bối tu vi cao thâm hộ tống những hạt giống tốt này đến nơi an toàn. Những đứa trẻ được ủy quyền cho Chung Kỳ Nguyên hộ tống đều là con em của tứ đại gia tộc, bọn chúng được tính toán đưa đi Giang Nam. Trước khi chiến tranh với ma đạo, những đứa trẻ này phải sinh hoạt trong thế giới phàm tục ở Giang Nam như một con người bình thường.

“Con đưa bọn chúng đến trạm dịch cách thành Hàng Châu ba mươi dặm, tứ đại gia tộc sẽ cho người tới chờ ở đây, con chỉ cần đưa người đến chỗ có người chờ là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

Chung gia lão tổ quay về phía Tào Phẩm nói: “Tào tiểu hữu, lúc trước cậu đã nói, Chung gia gặp nạn cậu sẽ không đứng ngoài. Hiện giờ, ta van cậu, giúp Nguyên nhi hoàn thành nhiệm vụ này, đó chính là trợ giúp lớn nhất với Chung gia rồi.”

Tào Phẩm dở khóc dở cười sờ sờ mũi, hóa ra lão già này đã sớm có chủ ý mới cho họ tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhiệm vụ này vừa nghe thì chẳng có gì nguy hiểm nhưng kì thực trách nhiệm rất lớn, giao tương lai của cả tứ đại gia tộc vào tay Chung Kỳ Nguyên. Nếu hoàn thành, dĩ nhiên thật đáng mừng, nhưng nếu bất hạnh thất thủ, Nguyên Nguyên sẽ thành tội nhân thiên cổ rồi. Thế nên, nhiệm vụ nhìn như chẳng có gì nguy hiểm này mới có thể có thù lao hậu hĩnh thế.

Mà Chung gia lão tổ biết rõ để Chung Kỳ Nguyên làm người hộ tống, trên thực tế người thực sự có thể hoàn thành nhiệm vụ lại chính là nguyên anh tu sĩ hắn đây.

“Trước đây ta đã hứa, khẳng định sẽ thực hiện. Nếu lão tổ tông đã an bài Nguyên Nguyên đi Giang Nam, ta cũng ngại gì đi một chuyến!”

Có những lời này của Tào Phẩm, trái tim đang treo lơ lửng trên không của Chung gia lão tổ và Chung phụ cuối cùng cũng có thể rơi xuống.

Chung Kỳ Nguyên có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hay không, then chốt chính là ở Tào Phẩm. Giờ hắn đã gật đầu, chuyện đưa người đi an toàn cũng đã không còn vấn đề gì nữa rồi!



Một luồng bạch quang gai mắt hiện lên, vách núi vốn không một bóng người xuất hiện hơn mười bóng người.

“Kỳ Nguyên biểu ca, chúng ta phải đi đâu?”

Tào Phẩm phiền muốn chết, không nghĩ tới trong đám người Yến gia muốn đưa đi còn có cả cái đuôi Yến Hiểu này. Dọc đường đi cứ quấn lấy Nguyên Nguyên nói hết cái nọ đến cái kia, hại hắn không có không gian riêng ở chung với Nguyên Nguyên.

Chung Kỳ Nguyên lắc đầu, “Đi đâu mấy đứa sẽ biết thôi.”

Không muốn xảy ra khủng hoảng không đáng có, trước khi tới nơi những đứa trẻ này cũng không biết bọn chúng phải đi đâu, gia tộc chỉ nói cho bọn chúng đi thí luyện, đến đâu thí luyện, thí luyện cái gì lại không nói.

“Phải bao lâu nữa mới đến?” Một cô bé mười lăm mười sáu lên tiếng hỏi.

Bọn họ đã đi liên tục năm ngày đường, những đứa trẻ xuất thân từ đại gia tộc này từ nhỏ được phát hiện mang linh căn đã luôn ở trong gia tộc tu luyện. Tuy cũng không phải an nhàn sung sướng gì nhưng vẫn cơm no áo ấm, đã bao giờ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất thế này, đứa nào cũng kêu khổ không ngớt.

Bấm đốt tay tính đi tính lại, Chung Kì Nguyên nói: “Suôn sẻ thì khoảng ba bốn ngày nữa sẽ tới nơi, mấy đứa hãy kiên trì thêm một chút.”

Theo địa đồ lão tổ tông đưa, bọn họ đã tới khu vực Giang Nam, còn cách đích đến không xa nữa. Nhưng cũng có tin xấu, truyền tống trận bọn họ vừa sử dụng đi xa nhất cũng chỉ có thể đi tới đây, hơn nữa, để che giấu thân phận là người tu tiên nên lộ trình còn lại bọn họ không thể cưỡi phi hành pháp khí, chỉ có thể đi bộ mà tới.

Chung Kỳ Nguyên vẫn luôn nghĩ có chút lo sợ không thôi, dọc đường đi mọi chuyện an ổn đến khó tin. Với cơ sở ngầm của ma đạo, không thể không phát hiện ra nhóm người đông thế này, nhưng tới giờ ma đạo bên kia ngay cả cá nhỏ cũng không thấy, lẽ nào tiền tuyến bên kia đã phát sinh đại sự gì rồi?

Quá an ổn trái lại càng khiến người ta căng thẳng.

“Không nên nghĩ quá nhiều, mau đưa người đến địa điểm thôi, tới nơi đó rồi vứt mấy đứa này trong thế tục, dù ma đạo có mánh khóe thông thiên cũng không cách nào trong biển người mênh mông tìm ra vài người thế này được.” Tào Phẩm hiểu được nỗi lo của Chung Kỳ Nguyên, so với cứ ở đây mà miên man suy nghĩ, không bằng nhanh nhanh một chút đưa người đi an toàn, cũng coi như giúp đỡ chính đạo một tay.

“Ừ, đúng vậy!” Kiên quyết gật đầu, Chung Kỳ Nguyên ghìm cương bảo bản thân đừng nghĩ loạn nữa, “Trông bọn chúng cẩn thận, ma đạo tốt nhất là không đuổi theo. N”ếu dám đến, tới một người ta giết một người, đến hai người ta giết hai người.”

Hơn mười một hài tử cũng bị hào khí của Chung Kỳ Nguyên ảnh hưởng, gào thét đòi chém giết ma đạo cho chúng khóc cha gọi mẹ.

“Ngươi? Ngay cả Trúc Cơ còn không đến, đã muốn động thủ với ma tu? Đến lúc đó người thua còn không biết nha!”

“Hừ, đừng nói như thể ngươi là Trúc Cơ ấy, ngươi cùng ta cũng không phải tám lạng nửa cân.”

“Ngươi ──”



“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, chạy nhanh nhanh chút đi, trước khi mặt trời lặn mà chưa ra khỏi ngọn núi này thì phải ngủ ngoài một đêm nữa đấy.”

Chung Kỳ Nguyên nghe bọn nhỏ cãi nhau mà đau cả đầu, mấy đứa nhỏ trạc tuổi nhau, tư chất tương tự nên việc gì cũng không tránh khỏi phân tranh cao thấp. Chỉ đáng thương Chung Kỳ Nguyên, mỗi lần đều phải vội vàng giải hòa, nếu không tụi nó sẽ đánh nhau không dứt.

Tào Phẩm ở một bên xem chuyện vui không thèm lên tiếng, bị Chung Kỳ Nguyên lườm cháy cả mắt.

Người này, tâm địa thối nát hết rồi! Bình thường bày ra bộ dạng lưu manh trước mặt y, bây giờ thì chưng ra vẻ cao thâm khó lường, nhìn y bị bọn nhỏ quấy đau đầu hắn cũng không giúp đỡ.

“Đi thôi!” Xem đủ trò rồi, Tào Phẩm bỏ lại hai chữ, dẫn đầu đi trước.

Bọn nhỏ sợ hắn, ở trước mặt hắn thở mạnh cũng không dám, hắn nói đi không ai dám nói không, đều ngoan ngoãn lẽo đẽo đi sau.

Chung Kỳ Nguyên chọn chỗ khuất mắt bọn nhỏ nhéo hắn một phát, nhỏ giọng mắng, “Sao không làm sớm hơn hả?”

Dọc đường đi, y phải giải đáp thắc mắc của bọn nhỏ, còn phải giảng hòa khi chúng khắc khẩu đánh nhau, lại còn phải hoạch định lộ tuyến, trong lòng còn lo lắng không biết ma đạo có đuổi theo không. Y lao lực quá độ rồi mà người này trước sau vẫn nhàn nhàn nhã nhã.

“Không phải vì ta thấy đệ hiền huệ hiếm có như vậy, không đành lòng cắt đứt ── Í!” Thắt lưng bị nhéo một cái, làm hắn đau trợn mắt thở dốc.

Hắc hắc, không có việc gì, đánh là thương mắng là yêu, vợ nhéo càng tàn nhẫn, chứng minh càng thương hắn!