Trong thời gian quen nhau vừa qua, toàn là bác sĩ Ngụy chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho tôi, tháng này có lương, tôi cũng muốn mua một thứ gì đó cho anh ấy, nhưng bác sĩ Ngụy không nói ra mình muốn thứ gì, tôi đành trộm lúc anh ấy không có nhà, xem qua giỏ hàng mua sắm online của anh ấy.
Macbook của anh ấy có chứng thực vân tay của tôi, các trang web đều lưu sẵn mật khẩu đăng nhập, chỉ cần dùng vân tay mở là vào được luôn.
Bình thường tôi toàn dùng máy tính của mình, bác sĩ Ngụy chắc cũng không nghĩ tôi sẽ dùng máy của anh ấy nên chẳng giấu giếm gì cả. Giỏ hàng chủ yếu là đồ chơi sữa tắm của 007, thêm một ít đồ dùng tình thú.
Ai có thể ngờ một bác sĩ mũ áo chỉnh tề phong độ lại có một cái roi da nhỏ trong giỏ hàng mua sắm chứ?!
Thật là một sở thích kỳ quặc!
Đây có còn là bác sĩ Ngụy đứng đắn tặng tôi đồ bịt mắt trước kia không?!
Tuy rằng cái bịt mắt bây giờ thỉnh thoảng được dùng với mục đích không trong sáng cho lắm.
Ngoài ra còn có vài thứ khác như quần áo nam, chậu hoa, hạt giống, sách y học, và một cái ipad pro.
Không quá quý giá, và sản phẩm điện tử này chúng tôi có thể cùng nhau dùng, vừa ăn cơm vừa xem phim gì đó.
Quyết định chọn nó đi!
67.
Tôi cũng khá am hiểu về các sản phẩm điện tử, sau khi chọn tới chọn lui, chọn được một mẫu ưng ý nhất.
Trưa ngày hôm sau, tôi kiểm tra lại đơn hàng, thấy đã cập nhật trạng thái đang giao.
“Tiểu Kỳ, buổi chiều em có bận gì không?”
“Em không, sao thế?”
“Đi cùng anh tới vườn hoa phía nam nhé, anh muốn xem thử ở đó có bán bể cá không.”
Tôi hơi bất ngờ: “Anh muốn nuôi cá à?”
“Ừ, muốn nuôi mấy con cá cảnh nhiệt đới.” Ngụy Nam Lâm mở một đoạn video trong điện thoại cho tôi xem, “Đây là của đồng nghiệp anh nuôi, không tồi đúng không?”
Hiểu biết của tôi đối với cá chỉ dừng ở mức phân biệt loại nào có thể ăn được loại nào không ăn được, nhưng không thể phủ nhận mấy con cá cảnh này thực sự rất đẹp.
Cơ thể gần như trong suốt, bụng tròn vo giống đang mang thai.
Bác sĩ Ngụy nói: “Con này là cá bảy màu.”
“Bụng to ghê, cảm giác bên trong có một con cá con.”
“Đúng vậy, có cá con, cá bảy màu không phải cá đẻ trứng, trứng được thụ tinh luôn trong cơ thể mẹ, phát triển thành cá con rồi mới được sinh ra, em có thích không?”
“Đẹp lắm, em rất thích! Em còn tưởng anh thích mấy con cá vàng có cặp mắt lồi to cơ.”
Ngụy Nam Lâm: “Anh thấy vẫn là cá cảnh nhiệt đới đẹp hơn một chút.”
“Anh cũng nhan khống lắm.”
Bác sĩ Ngụy cất điện thoại đi, thản nhiên nói: “Đương nhiên rồi, không thì đã không thích em.”
(⁄⁄•⁄ω⁄•⁄⁄)
68.
Khu vườn hoa cách chỗ chúng tôi tương đối xa, bác sĩ Ngụy lái xe chở tôi đi, để cảm ơn tôi vì đã đi cùng, bác sĩ Ngụy phá lệ mua cho tôi một cốc trà sữa và một bọc khoai tây chiên.
Tôi cười anh ấy giống hệt mấy người mới làm cha lần đầu, dùng đồ ăn vặt bịt miệng con trẻ.
Vậy mà anh ấy còn gật đầu hưởng ứng: “Còn không mau gọi baba đi.”
“Anh thâm tàng bất lộ quá đấy bác sĩ Ngụy ạ.”
“Đấy gọi là tình thú.”
Đây là lần đầu tiên tôi tới một nơi như thế này, diện tích rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, gần như là một địa điểm tham quan nhỏ, vào cửa cần trình chứng minh thư, vé 20 tệ, vì hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần nên người rất đông, phần lớn là các bác trai các gái đã nghỉ hưu.
Nếu không nhờ bác sĩ Ngụy thì có lẽ cả đời này tôi không thể biết còn có một nơi như thế này, thậm chí còn là một nơi ngắm cảnh của thành phố.
“Em tưởng chỗ anh nói chỉ là cửa hàng bán cây, hoa và chim thôi chứ.”
Bác sĩ Ngụy: “Anh cũng mới tới đây lần đầu tiên, xem đánh giá trên mạng không tồi, ở đây có bán nhiều chủng loại hoa cỏ, lát nữa em chọn cùng anh nhé.”
“Biết rồi ạ, daddy.”
Mắt bác sĩ Ngụy sáng lên, khóe miệng giương thành một độ cong xinh đẹp.
69.
Ở bên ngoài nhìn khá giống một công viên, tôi còn tưởng chỉ là một địa điểm tham quan nhỏ, đi vào bên trong tôi mới biết mình sai rồi, là một khu vườn cực rộng.
Nhân viên để sẵn một tấm bản đồ nhỏ ngoài cổng, tổng cộng có năm khu vực khác nhau.
Đầu tiên chúng tôi đi tới khu vực cây dây leo và hoa tường vi, bốn phía là các bức tường cao, dây thép được tạo vòm và các hình thù khác nhau, chia bầu trời thành các mảng kì lạ.
Mùa này hoa nở không nhiều, khắp nơi toàn là màu xanh lục của lá, phủ khắp tường và rủ xuống rất nhiều, tạo thành các hàng rào tự nhiên.
Dưới chân là sương mù nhân tạo, không nhìn được rõ mặt đất, nếu không ngẩng đầu lên nhìn trời thì rất giống như đang đi trên mây, nhiều chuông gió và bảng gỗ nhỏ ghi điều ước được buộc lẫn vào.
Bác sĩ Ngụy nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm mấy cái bảng gỗ kia nên trực tiếp hỏi nhân viên ở gần đó, mua hai tấm về.
Tâm nguyện của tôi là người thân khỏe mạnh, tiền lương ngày càng nhiều.
Tâm nguyện của bác sĩ Ngụy cực kỳ ngắn gọn — mong rằng mỗi quả bưởi tôi mua đều ngọt.
Tôi mất vài giây mới hiểu ra.
Bởi vì tôi thích ăn bưởi, sáng nay bác sĩ Ngụy có mua một quả, còn chưa kịp bổ đâu.