Bộ phim này chắc là được quay từ cuối thế kỷ trước, góc độ quay không tốt lắm, chất lượng hình ảnh mờ mịt. Thi thể bị cắt ra thành từng phần, rải rác khắp nơi, ruồi bọ bò lúc nhúc, mỗi một cảnh quay đều đánh mạnh vào hệ thần kinh của tôi.
Đúng là rất khủng bố, nhưng hoàn toàn không giống tưởng tượng của tôi chút nào. Bác sĩ Ngụy lại xem say sưa, thỉnh thoảng còn ghi chép lại gì đó.
Hỏi thăm thêm một hồi mới biết, bình thường ngoại trừ nghiên cứu chuyên ngành, anh ấy còn học thêm nhiều thứ khác, đã viết được hai bộ tiểu thuyết đề tài y khoa, dạo này đang đào thêm một cái hố về pháp y, tranh thủ lúc xem phim viết lại một ít thuật ngữ.
Tôi tùy tay lật mấy trang của quyển sổ ghi chép, toàn là kiến thức pháp y và trinh thám, thậm chí còn có một số cách giết người không để lại dấu vết.
Xin hỏi làm thế nào để chia tay bạn trai mới quen vài tháng?
Rất gấp! Online chờ!
26.
Tôi không nén được sự tò mò, hỏi thêm về trang web mà anh ấy thường đăng bài.
Ngụy Nam Lâm ngượng ngùng xua tay, “Tùy tiện viết chơi thôi, em sẽ không thích đâu.”
À há! Con người tôi thích nhất là xem lịch sử đen của người khác! Tôi không chỉ muốn xem, còn muốn đọc diễn cảm thành tiếng!
Tôi trực tiếp lên mạng tìm từ khóa tên của anh ấy, anh ấy từng nói lúc viết bài sẽ dùng bút danh là “Nam Lâm”, cho nên tôi đoán viết sách cũng dùng bút danh này luôn.
Quả nhiên, ra rất nhiều kết quả liên quan.
Đầu tiên là weibo của anh ấy.
Hơn 70 vạn fans.
Tác giả cấp SSS đã ký hợp đồng với nhà xuất bản Ngân Hà Thế Kỷ, có hai quyển sách đã xuất bản.
Trong đó có một quyển đã bán bản quyền chuyển thể thành phim.
Tròng mắt tôi suýt chút nữa rơi ra ngoài luôn.
“Đây, đây là anh á?”
Anh ấy gật đầu: “Là anh.”
Lúc này tôi mới ý thức được, mình đang quen một tên nhà giàu khiêm tốn rồi.
Chuyện này quá bất ngờ, khiến tôi vô thức dùng ánh mắt “chân thành thâm tình” nhìn anh ấy chăm chú, nửa ngày sau cũng không thu được tầm mắt về.
Đúng là càng nhìn càng thuận mắt, đặc biệt là khí chất văn nhã tỏa ra xung quanh con người này.
Ông trời thật không công bằng, vì sao đầu óc của người khác dùng lại hiệu quả được như vậy? Đầu óc tôi chỉ biết giục cơ thể tôi đi ngủ?
Nhân sinh quả nhiên khắp nơi đều ngập tràn kinh hỷ.
Chậc chậc chậc…
27.
Tôi vừa mới khen anh ấy thật khiêm tốn, không khoe giàu, giây tiếp theo, Ngụy Nam Lâm vứt cho tôi một thông tin kinh khủng hơn — tiền lợi nhuận trang web và bản quyền sách đều quyên hết cho Trung tâm Nghiên cứu Y học Lâm sàng Bệnh thần kinh.
Ngay cả bản thân anh ấy cũng không biết mấy năm nay đã kiếm được bao nhiêu tiền.
“…..”
Nhân sinh quả nhiên là lên voi xuống chó.
Không khác gì điện tâm đồ!
Tôi biết có rất nhiều người luôn tràn đầy tình nghĩa. Nhà cô tôi mỗi năm quyên góp cho chùa cầu bình an, nhưng người quyên hết thành quả lao động của mình cho người ngoài, một xu cũng không giữ lại thì đúng là mới gặp lần đầu.
Có cảm giác bận rộn một hồi rồi cũng thành công cốc.
Ngụy Nam Lâm giải thích: “Thầy của anh, Vương Khải, giáo sư Vương, năm đó có một bằng sáng chế về y học, bán được 800 vạn, cũng tặng hết cho Trung tâm Phục hồi chức năng. Thầy từng nói, tài phú trời cao ban cho chỉ bào mòn đi sự kiên nhẫn và cố gắng, làm người phải biết mình cần gì. Tiền càng nhiều, ham muốn càng nhiều, anh sẽ không thể tập trung làm những việc mình thích nữa, cho nên thà trở về vạch xuất phát, tiếp tục học tập, tận hưởng quá trình quan trọng hơn kết quả thu được.”
Có vài người sống theo kiểu đặc biệt như vậy.
Ngoại trừ hai chữ thánh thiện, tôi thật sự không tìm nổi từ nào khác để khen anh ấy.
À nhân tiện, anh ấy còn nói có dùng tiền để mua một bộ sách đề tài y học phiên bản giới hạn, tổng cộng sáu quyển, mỗi quyển dày như từ điển ngoại ngữ, sưu tầm tư liệu khắp nơi, nội dung phong phú, từ nghiên cứu lâm sàng đến kỹ thuật châm cứu, chế độ ăn, thuốc, phòng bệnh, cách chăm sóc sức khỏe, là tác phẩm nổi tiếng và toàn diện nhất trong lịch sử y học Trung Quốc.
Bác sĩ Ngụy nói: “Anh đọc xong rồi, thực sự rất bổ ích, bây giờ anh tặng lại cho em, chỗ nào em đọc không hiểu có thể hỏi anh.”
“…..”
Vì sao một buổi tối hẹn hò êm đẹp lại thành ra thế này?
Ban đầu tôi tới đây làm gì nhỉ?
28.
Tôi khiêng bộ sách y học toàn thư nặng gần nửa tạ ra cửa, phát hiện bên ngoài đang chuẩn bị mưa to rồi.
Cuồng phong gào thét, vài chậu hoa trên lan can bị quật ngã.
Sắc trời đen thui, Ngụy Nam Lâm đứng bên cạnh tôi, nhìn cảnh tượng như tận thế ập tới trước mặt, ưu sầu nói: “Một mình em về rất nguy hiểm.”
“Em cũng không có cách nào biến thành hai mình cùng về được.”
Ngụy Nam Lâm cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người: “Hay là em báo người nhà một tiếng, đêm nay ở lại nhà anh đi.”
Tôi giả vờ khách sáo: “Sao em lại không biết xấu hổ như vậy được chứ?”
Ngụy Nam Lâm: “Vậy tôi thu của ngài 300 tệ nhé?”
Tôi ném bộ sách quý kia cho anh ấy, “Tuy là hàng second-hand nhưng chắc cũng đủ để trả tiền thuê một đêm đó.”