Sống Sót

Chương 64: Thừa nhận

Edit: Đầm♥Cơ Tôi cùng Mạnh Khung dùng tư thế vô cùng ưỡn ẹo mà nằm, bởi vì quá gần, hai người nhất thời không buồn ngủ. Giường nhỏ như vậy, chúng tôi không thể không áp sát vào nhau, anh dựa vào tôi hô hấp, không khí mới từ trong phổi anh nhổ ra liền đi vào phổi của tôi, mang theo khí ấm hơi mập mờ. Mạnh Khung khó nhịn hôn môi của tôi, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Tôi đưa tay đến sống lưng anh, ôm anh, khiến anh dính vào trước ngực của tôi, sau đó ngón tay sờ ra sau, tùy ý khuếch trương mấy cái liền lôi kéo cánh tay anh, khiến anh giạng chân ngồi trên chân tôi.

Tôi dùng hạ thể cứng rắn chống đỡ lối vào của anh, thử dò xét đỉnh vào phía trong. Mạnh Khung ngước cổ hô hấp dồn dập, cuối cùng ‘ ách ——’ một tiếng, đưa tay ôm cổ của tôi.

Toàn bộ đi vào có chút khốn đốn khó khăn, anh run đùi ngồi xuống, thật vất vả mới để tất cả tiến vào. Tôi chờ anh một lát, liền cầm hông của anh, dùng sức ra vào.

Ván giường yếu ớt phát ra tiếng ‘ dát chi —— dát chi ——’, Mạnh Khung hỏi tôi lầu dưới có thể nghe được hay không, tôi nói sẽ không. . . . . .

Lúc tôi giúp anh rửa sạch đã gần một giờ rồi. Mạnh Khung xụi lơ để tôi giúp anh lau phía sau, chờ tôi thu dọn xong lên giường thì mới mở mắt, hỏi:

“Vừa rồi là tiếng gì vậy?”

“Cái gì?”

“Vừa rồi nghe thấy dưới lầu có tiếng nữ sinh.” Mạnh Khung nói, “Cháu không nghe thấy sao?”

“Nghe được.” Tôi nghĩ nghĩ, nói, “Đó là kêu lầu.”

Mạnh Khung cảm thấy rất hứng thú, lật người úp sấp bên cạnh tôi, hỏi: “Cái gì là kêu lầu?”

Tôi nói: “Là đứng dưới lầu gọi tên tuổi người trong lòng. Nếu người nọ cũng thích người gọi thì sẽ xuống.”

Mạnh Khung gật đầu một cái, nói: ” Nữ sinh trường cháu thật cởi mở.”

Thật ra thì kêu lầu thường đều là nam sinh. Nhưng trước kia trường chúng tôi có một đàn chị rất chủ động, sau này có nữ sinh bắt đầu noi theo.

Tôi nói: “Năm tư sắp tốt nghiệp. Mấy ngày nay người kêu lầu nhiều hơn.”

Trước kia cũng có, nhưng không gọi to như vậy.

Mạnh Khung hỏi: “Vậy có người gọi cháu không?”

“. . . . . .” Tôi không nói lời nào.

Mạnh Khung liền hiểu, anh nhíu nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Thôi, người khác kêu cháu xuống không được.”

Trong lòng tôi vừa động, hôn trán anh một cái. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng lo lắng trong lòng Mạnh Khung càng ngày càng ít. Anh ngày càng tin tưởng tôi, cực đoan tự ti ngày trước đã không còn. Bây giờ anh đã không tính toán chi li chuyện quá khứ nữa, điều này khiến tôi vô cùng vui mừng.

Tôi nói: “Đúng, chỉ có chú mới có thể kêu cháu xuống được thôi.”

Mạnh Khung nhắm mắt lại, một lát sau, nói: “Đại ca, chú có việc muốn nói với cháu.”

“Ừ.”

“Lý Diệp Hà lại tới tìm chú.” Mạnh Khung nhìn có vẻ rất khổ não, “Mấy ngày trước một mực ngồi trong tiệm không đi, chú không biết làm sao để đuổi cô ta đi. Cô ta còn nói muốn đến chỗ chú làm thu ngân. . . . . . chú từ chối. Đang muốn nói với cô ta không cho thuê phòng đây. Bây giờ cô ta có thuê cũng để không cửa hàng bánh ngọt, không biết là muốn làm gì. Thật là kỳ lạ, tại sao cô ta lại có thể tự nhiên quen thuộc như vậy.”

Tôi nói: “Cô ta không phải tự nhiên quen thuộc, mà là thích chú thôi.”

Mạnh Khung cứng đờ, cười cười nói: “Thôi đi, chú như vậy, làm sao có thể. . . . . .”

“Chú làm sao?”

“. . . . . .”

Thời tiết nóng bức, Mạnh Khung vẫn đắp chăn cho tôi. Anh không nói chuyện nữa, anh hiểu được ý của tôi. Ưu điểm của bản thân thường tự nhìn không thấy, lại có thể bị người khác lơ đãng phát hiện. Tôi không thấy khó chịu, thậm chí còn hi vọng Mạnh Khung có thể thông qua chuyện này nhìn rõ ràng, anh đủ ưu tú. Hai chúng tôi ăn ý nằm xuống, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Buổi tối ngủ muộn, nhưng ngày hôm sau chúng tôi tỉnh rất sớm, chắc hơn sáu giờ một chút, bởi vì mưa cho nên trời cứ âm u. Mạnh Khung giật giật cánh tay, tôi ngủ không sâu, liền bị đánh thức, Mạnh Khung rất xin lỗi nhìn tôi, sau đó nói:

“Giường quá nhỏ, sợ cháu té xuống.”

Tôi mới nhìn, anh đưa tay tới đây là muốn kéo tôi về phía anh.

Vì vậy tôi dịch tới bên anh, không ngủ nữa, muốn trò chuyện cùng anh.

Mạnh Khung ho một tiếng, hắng giọng, sau đó nói:

“Đại ca, trước kia mẹ chú nói với chú, nói yêu thương chính là tìm một đối xử tốt với mình, hai người cùng nhau chung sống. Có con hay không cũng không quan trọng.”

Nói xong lời này, Mạnh Khung liền ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi nói: “Ừ.”

“Chú đối xử với cháu có tốt không?”

“Không ai đối xử tốt với cháu hơn chú.”

Trong giọng nói của Mạnh Khung mang theo ý cười, nói: “Ừ. Cho nên hai chúng ta nói yêu thương đi.”

Khi đó tôi lấy quần áo từ trong tủ ra, chuẩn bị để Mạnh Khung mặc vào. Mạnh Khung kéo tôi một cái nói vẫn còn sớm. Hai chúng tôi chỉ mặc quần nằm ở trên giường. Ngày sau tôi thường cảm thấy may mắn khi đó chúng tôi tối thiểu không toàn thân trần truồng, mặc dù tôi sẽ hối hận ngày đó mang Mạnh Khung tới phòng ngủ của tôi, nhưng chỉ vì chúng tôi đều mặc quần áo đã khiến tôi thấy an ủi.

Tôi và Mạnh Khung nằm ở trên giường, anh kéo cổ của tôi, tôi đang cúi đầu, muốn nghe anh nói thì . . .

Cửa đột nhiên mở ra.

Một thời gian rất dài sau đó, tôi đều sợ tiếng mở cửa đột nhiên này, âm thanh đó quả thật trở thành xương sườn mềm của tôi. Mỗi một khi nghe được, tôi đều đứng thẳng trầm mặc, ngừng thở, tim đập loạn.

Khi đó tôi và Mạnh Khung đều cởi trần người trên, tôi còn tốt một chút, nhưng trên quần Mạnh Khung còn dính tinh dịch. Vạn hạnh là cửa sổ mở, trong phòng không có mùi gì —— nhưng tư thế của hai chúng tôi, dù ai nhìn vào cũng đều thấy không ổn.

Mở cửa chạy vào là bạn cùng phòng đến từ Thượng Hải, tên là Lý Trúc Sinh. Khiến tôi không thể chịu nổi là, bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông giương mắt mà nhìn. Trần Khiếu Hổ.

Tôi và Mạnh Khung đều sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng. Vẫn là Mạnh Khung chợt kéo áo phông trên giường che lên người tôi.

“Các người. . . . . .” Trần Khiếu Hổ thì thào nói, “. . . . . . Đang làm gì?”

Tôi từ trên giường nhảy xuống, kéo kéo quần áo, nhìn Trần Khiếu Hổ, đột nhiên không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu, lung tung vuốt vuốt tóc của mình.

Tôi không nên nhảy xuống —— bởi vì tôi một cước đạp đổ thùng rác, có thể mơ hồ nhìn thấy bao cao su đã dùng qua. Tôi có thể nhìn thấy, Trần Khiếu Hổ đương nhiên cũng có thể trông thấy. Tôi không kịp làm gì thì Trần Khiếu Hổ đã khí thế hung hăng đi về phía trước hai bước, một phát kéo cánh tay của tôi.

Ông tức giận gầm thét với tôi: “Trần Khải Minh! —— con! Con làm gì đấy? !”

“. . . . . .” Trần Khiếu Hổ kéo chặt cánh tay của tôi, mà tay tôi đã không còn cảm thấy đau đớn, đầu óc trống rỗng, không biết vì sao lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Bị phát hiện rồi.

Bị phát hiện rồi sao? Dù sao tôi đã sớm muốn cùng Mạnh Khung, sớm hay muộn gì cũng sẽ có người biết. Nhưng tôi không ngờ sẽ sớm như vậy. Tôi còn muốn chờ đến khi tôi học xong đại học, nghiên cứu sinh xong, hoặc về sau có việc làm lại nói. Bây giờ. . . . . . Tôi có chút thấp thỏm. Bởi vì tôi vẫn biết quan hệ của chúng tôi không được mọi người chấp nhận.

Tôi rất mơ hồ về tương lai của chúng tôi, có dũng khí tiếp tục kiên trì, nhưng dũng khí này vẫn không đủ, tôi vẫn sẽ cảm thấy sợ.

Trần Khiếu Hổ nổi gân xanh luôn miệng than thở, sau đó nổi trận lôi đình vỗ vỗ lưng của tôi. Ông dùng sức rất lớn, giống như giáo viên trừng phạt học sinh tiểu học. Tôi bị ông đánh đi về phía trước một bước, lại lui trở về. Khi đó tôi nghĩ, để ông đánh đi, tôi còn có thể làm gì?

Trần Khiếu Hổ hô to: “Làm sao con lại ngu như vậy? !”

Lý Trúc Sinh ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, mới vừa phản ứng kịp liền khuyên can, bắt lấy cánh tay của Trần Khiếu Hổ kéo ông lui về phía sau. Mạnh Khung cũng ngăn cản đứng trước mặt tôi, lấy tay sờ chỗ tôi bị đánh, gầm lên với Trần Khiếu Hổ: “Anh muốn làm gì?”

Trần Khiếu Hổ há mồm đớ lưỡi, một lát sau giống như nổi điên vọt lên. Người đàn ông này dùng sức rất lớn, Lý Trúc Sinh túm lại không được. Trần Khiếu Hổ hô to: “Cậu nói tôi muốn làm gì? Cậu nuôi con trai tôi như vậy sao? Còn nói cậu đối xử tốt với nó, tốt cái mông! !”

“Tôi sao nào, tôi thích cậu ấy không được sao? !”

“Con mẹ nó mày là đồ biến thái, mày hại con trai tao!”

Mạnh Khung còn muốn nói điều gì, trong hỗn loạn Trần Khiếu Hổ giơ tay lên tát về phía mặt Mạnh Khung một bạt tai. Mạnh Khung vốn còn giữ chút mặt mũi cho ông, không dám tránh, lập tức bị đánh trúng. Mạnh Khung rên lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, làm tất cả chậu bồn rơi lật úp. Âm thanh kia rất chói tai, giống như đánh thẳng vào trong lòng tôi. Tôi trợn to hai mắt chạy tới, đỡ Mạnh Khung dậy, sau đó đưa tay dùng lực đẩy Trần Khiếu Hổ một cái.

Tôi vừa nóng vừa giận, nói:

“Ông biến đi, chuyện của tôi ông quản được sao?”

Trần Khiếu Hổ bị tôi đẩy lảo đảo, cả người dựa vào cửa ký túc xá. Thầy quản lý ký túc xá bị âm thanh huyên náo hấp dẫn đi tới, đứng ở cửa kêu: “Các người làm gì đó?”

Toàn thân tôi phát run, trong lòng nói thầy vào đi, vào hết đi, tôi chính là đồng tính luyến ái, tôi nói yêu thương với Mạnh Khung thì đã sao? Toàn thế giới biết thì đã sao? Cùng lắm thì tôi không đi học, các người không uy hiếp được tôi, tôi không quan tâm.

Chỉ cần có thể cùng Mạnh Khung ở chung một chỗ, chuyện gì cũng không sao cả.

Một giây kia tôi mang theo thê lương bi thương đập nồi dìm thuyền, quyết định nhận thẩm phán tiếp đó.

Nhưng Trần Khiếu Hổ đã kịp phản ứng, ông thấy thầy quản lý đã đứng ở cửa phòng liền đột nhiên đóng cửa lại, mặc cho thầy quản lý gõ cửa thế nào cũng không mở ra.

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Trần Khiếu Hổ đi tới trước giường của tôi, dùng sức rẩy chăn, ngăn lại nếp uốn dấu vết mập mờ phía trên, sau đó đỡ thùng rác lên.

Trần Khiếu Hổ thẳng sống lưng đi ra ngoài, dùng sức lau mắt. Lúc từ cửa ký túc xá đi ra ngoài, ông đột nhiên khóc lên, âm thanh đó ngạnh trong cổ họng, nghe giống như đang nức nở nghẹn ngào.

Lý Trúc Sinh rất lúng túng đứng ở nơi đó, nói: “Ba cậu. . . . . . Nói không muốn gọi điện thoại cho cậu, sợ cậu ngủ sẽ bị đánh thức, nên cùng tôi đồng thời trở về. Không ngờ. . . . . .”

“Không có việc gì.” Tôi lung tung ứng phó, nhìn một bên mặt sưng lên của Mạnh Khung, nhíu nhíu mày, cầm cây dù lên liền mang theo anh đi ra ngoài.

Thầy quản lý mới vừa mang theo chìa khóa đi tới, không ngờ gặp chúng tôi đã mở cửa. Thầy nhìn Mạnh Khung là người lạ, ngăn chúng tôi không cho chúng tôi đi ra ngoài. Tôi phiền, trực tiếp mang theo Mạnh Khung đi ra, ai cũng không ngăn được.

Thầy ở phía sau kêu:

“Sao cậu lại mang người ngoài vào? Đầu năm nay sinh viên đều ghê gớm rồi, nói cũng không cho nói! Tôi phải liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của cậu——”

Tay Mạnh Khung còn đang run, gặp tôi giận thành như vậy, vội vàng nói:

“Đừng nóng giận. Ba cháu. . . . . . Cũng là vì tốt cho cháu.”

Tôi nắm thật chặt cổ tay Mạnh Khung, lúc mở miệng nói chuyện giọng đều đã khàn khàn.

“—— ông ấy đánh chú!” Tôi không biết vì sao mình lại uất ức như vậy, cổ họng có chút nghẹn ngào, nói không nên lời.

Mạnh Khung nhìn ánh mắt của tôi, thất kinh, vì vậy vuốt vuốt lưng tôi, nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Có thể ở chung một chỗ với cháu, bị đánh một chút thì đã sao, lại không đau.”

Tôi bước đi mà toàn thân phát run, cuối cùng vứt luôn dù, nước mưa từ tóc của tôi nhỏ xuống, chảy tới trong mắt của tôi.

Ở phương diện nào đó, Mạnh Khung nhạy bén hơn tôi nhiều. Anh có thể phân biệt rõ ràng người khác giận vì ý tốt. Mà tôi thường chỉ có thể nhìn ra người đó giận, còn ý tốt ẩn ở bên trong, không thấy cũng không cảm nhận được.