Mạnh Khung lo lắng trùng trùng đưa tôi đến trường học, anh lo lắng hôm nay tôi không trả bài được sẽ khư khư cố chấp trốn tránh chủ nhiệm lớp.
Mà anh không biết, những gì tôi đã đồng ý với anh, tôi sẽ làm được.
Chủ nhiệm lớp thật bình tĩnh nhìn tôi, cười lạnh một tiếng:
“Thời gian dài không đi học rồi nhỉ.”
Tôi ‘ ừ ’ một tiếng, không nói gì.
Chủ nhiệm lớp tìm cái gì trên bàn, rất không chú ý hỏi:
“Hết chưa?”
“Chưa.”
“Bệnh gì có thể kéo dài đến vậy?” Chủ nhiệm lớp cười nhưng trong lòng không cười,”Có phải ngôi miếu này của chúng tôi không dung nổi Đại Phật cậu?”
Tôi cúi đầu, nhẹ nói: “Nói quá lời.”
Cuối cùng chủ nhiệm lớp tìm được cái gì từ trên bàn, thầy giơ tay đưa cho tôi, sau đó nói:
“Đây là thư xin học bổng Thẩm Hà Dương của trường, cậu điền xong giao cho tôi là được.” Thái độ của thầy ý vị sâu xa, còn nói, “Còn nữa, mai họp phụ huynh năm hai trung học, cậu đoán xem ai sẽ được tuyển làm học sinh đại biểu?”
“Em.” Tôi không muốn nói nhiều.
“. . . . . .” Chủ nhiệm lớp dừng một chút, vẻ mặt như đưa đám, sau đó nói, “Đúng, là cậu, trở về nói phụ huynh của cậu chuẩn bị một chút, ngày mai lên đài diễn giảng.”
Tôi gật đầu, cầm bảng điền liền lui ra ngoài, chủ nhiệm lớp vốn còn muốn nói chuyện với tôi, vừa quay đầu xác định không thấy người, tức giận vỗ vỗ bàn, rống:
“Trần Khải Minh, cậu trở lại cho tôi!”
Tôi nghe thấy thầy gọi tôi nhưng lại không quay đầu, trong lòng rất phiền, vì vậy cúi đầu đi bộ ra khỏi phòng học.
Bên ngoài mặt trời rất chói chang, qua tháng mười Bắc Kinh đã bắt đầu chuyển lạnh rồi, nhưng năm nay khí hậu nóng đã lâu vẫn không đổi, đón ánh mặt trời đi vài bước là đã xuất mồ hôi.
Tôi bước nhanh đi tới chợ chế biến phẩm, cửa hàng của Trương Mông còn chưa mở tờ. Một ngày lên lớp mười một kia, Trương Mông đánh cho tôi một cái chìa khóa cửa hàng, bình thường không dùng, bây giờ liền có đất dụng võ.
Cửa hàng Trương Mông chia làm hai gian phòng, bên ngoài bày rậm rạp chằng chịt rất nhiều đồ trang sức nhỏ, là phòng kho và nơi tiêu thụ hợp thành một thể. Trừ gian phòng này, bên trong còn có một phòng nghỉ ngơi nhỏ đặt máy vi tính và két sắt, lúc không buôn bán Trương Mông không nằm ở trên ghế thái sư nơi phòng kho phơi nắng thì sẽ núp ở bên trong chơi bài.
Tôi mở cửa, thấy phía ngoài cùng để thật nhiều đồ liền biết hôm qua Trương Mông lại lấy hàng, nhìn có vẻ còn chưa kịp phân loại.
Trương Mông rất lười, việc gì chỉ cần tôi có thể làm sẽ khiến tôi giúp một tay, trước kia y đã dạy tôi làm sao phân loại, ngày sau sắp xếp hàng tất cả đều để tôi làm rồi.
Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, thu dọn hơn một giờ, nhìn đồng hồ đeo tay đã hơn tám giờ, theo lý thuyết thì bình thường giờ này Trương Mông đã đến tiệm, không biết hôm nay làm sao nữa.
Tôi nâng người lên, đi vào trong phòng nhỏ, mở máy vi tính lên. Bởi vì hôm qua làm web vội vàng, tôi muốn sửa đổi một chút.
Vừa mở máy vi tính ra, liền phát hiện bên trong lại có thêm mấy tấm ảnh tài liệu, bên trong ghi rõ cặn kẽ loại hình và giá tiền, tôi đoán những thứ này cũng phải đưa vào phần hàng hóa nên liền tải lên trên.
Hình ảnh mới vừa tải xong một nửa, tôi liền nghe được có người dùng chìa khóa mở cửa, nghĩ nhất định là Trương Mông, tôi liền không lên tiếng.
Ngày sau tôi đã từng vô số lần hối hận, khi đó tại sao không lên tiếng, bởi vì dù tôi chỉ chào hỏi cũng tốt hơn lâm vào tình huống như thế.
Khi đó tôi nhìn chằm chằm máy vi tính, không chú ý từ bên ngoài đi vào là hai người mà không phải một người, tôi chỉ nghe được tiếng kéo rèm cửa sổ nhanh chóng, sau đó là tiếng đóng cửa cái ‘rầm’. Tiếng đóng cửa rất lớn, tôi có chút kỳ lạ tại sao Trương Mông lại kéo rèm cửa sổ, nhưng hình ảnh tải lên chỉ còn một phần ba là xong, tôi liền tăng nhanh tốc độ, lúc sắp hoàn thành thì đột nhiên tôi nghe được một tiếng thở dốc cao vút.
Âm thanh kia vừa nghe liền biết là của nam, hơn nữa còn là của đàn ông khi rất hồi hộp rất hưng phấn.
Tôi chần chờ dừng động tác trên tay, muốn đứng lên xem một chút, nhưng còn chưa đứng lên liền nghe thấy Trương Mông rất tỉnh táo nói một câu:
“. . . . . . Sáo chứ?”
Người đàn ông xa lạ không lên tiếng, tôi chỉ nghe được tiếng nước chậc chậc mập mờ môi lưỡi hôn nhau, âm thanh kia khiến tôi có chút xấu hổ, đột nhiên hiểu được hai người bên ngoài đang làm gì.
Loại chuyện như vậy quả thật không nên nghe lén, nhưng để tôi đi ra ngoài nói một tiếng ‘ tôi còn ở chỗ này ’ thì hình như không quá ổn, bởi vì rất lúng túng.
Vì vậy tôi trầm mặc một chút, nghĩ thầm ở loại địa phương này, bọn họ không thể làm cái đi?
Sự thật chứng minh, bọn họ thật sự vẫn làm cái gì.
Đều tại bình thường thời gian tôi tới cửa hàng của Trương Mông không ổn định, hơn nữa thường muộn hơn Trương Mông cho nên phản xạ có điều kiện của Trương Mông là tôi không ở nơi này, nếu vừa rồi tôi chào hỏi, bọn họ sẽ không để người ngoài tôi đây nghe toàn trường như vậy.
Bên ngoài là một hồi luống cuống tay chân thở dốc, tôi thầm nghĩ một lát có thể sẽ phải nghe được âm thanh bất nhã gì đó, vì vậy chuyển lực chú ý đến máy tính, muốn tiếp tục chỉnh sửa websites nhưng lại không dám kích chuột, nếu không tình huống sẽ hỏng bét.
Trương Mông dùng giọng nói cà lơ phất phơ bình thường, nói:
“Tự cậu cởi quần đi.”
Người đàn ông xa lạ mắng một câu, sau đó là tiếng nới dây, hắn tiến tới bên Trương Mông không ngừng tác hôn, khàn khàn nói: ” vậy anh giúp em bôi trơn.”
“Cậu sướng nhỉ,” Trương Mông mở miệng nói, “Chổng mông lên, thích làm thì nhanh một chút, không làm thì cút đi.”
“Mẹ, ” người đàn ông xa lạ oán trách một câu, sau đó tôi nghe thấy tiếng ghế Thái sư nặng nề phát ra âm thanh‘ kẽo kẹt ——’, tôi cảm thấy thật không tốt, trong trầm mặc chắc phải lên tiếng thôi.
Tôi vừa định nói chuyện liền nghe thấy tiếng Trương Mông lấy tay vỗ nơi đó của người đàn ông xa lạ, phát ra âm thanh rõ ràng, người đàn ông kia rên rỉ một tiếng, ghế Thái sư vang càng lợi hại.
Trương Mông trêu đùa nói: “Đây là cái quần lót rách gì, một tuyến?”
Không biết y làm cái gì, tiếng thở của người đàn ông càng nặng nề, hiển nhiên là động tình rồi.
Mặc dù như vậy rất không lễ phép, nhưng tôi vẫn gõ bàn một cái, hơn nữa làm bộ ho khan một tiếng.
Bên ngoài đột nhiên liền an tĩnh.
Người đàn ông xa lạ đoạt lời trước:
“Người nào ở bên trong?”
Sau đó chính là tiếng sột soạt mặc quần áo, Trương Mông đã khôi phục tỉnh táo, nói với hắn:
“Người làm trong quán, hay là cậu về trước đi.”
Tôi không nghe thấy bên ngoài có thanh âm gì mới đi ra, nhìn Trương Mông đưa tay kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời đột nhiên tràn vào.
Tôi nói với Trương Mông: “Vừa rồi tôi chỉnh sửa websites một chút, tải ảnh chú chuẩn bị lên rồi, chú tới xem một chút.”
“. . . . . .” Tôi trầm mặc một chút, sau đó nói, “Rất sớm.”
Trương Mông cũng có chút lúng túng, y móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, sau đó nói: “Cái đó, nhóc biết rồi đấy, cho tới bây giờ chú không phải là người tốt lành gì, nếu không thì đã không thuê lao động trẻ em áp bức đứa nhỏ rồi, bây giờ còn để nhóc biết chú là đồng tính luyến ái, nhóc không muốn làm nữa chú cũng hiểu.”
Tôi nhìn y, không lên tiếng.
Trương Mông hít một hơi thuốc, phun ra, sau đó nói: “Dù sao hai chúng ta không có hợp đồng chính thức, nhóc muốn đi thì đi, trước khi đi nói cho chú biết một tiếng, chú tính hết tất cả tiền giao cho nhóc. Trước kia chú sợ nhóc không chuyên tâm học nên không dám giao tất cả tiền cho nhóc, nghĩ chờ nhóc trưởng thành thì tính hết sau, nhưng bây giờ nhóc vẫn chưa trưởng thành, chú sẽ gửi tiền vào trong tài khoản của ba nhóc thôi.”
Ngón tay y cầm điếu thuốc có chút run, nhưng cả người vô cùng bình tĩnh, bởi vì y vốn không sợ tôi.
Tôi hỏi y:
“Chú thật sự là đồng tính luyến ái?”
Trương Mông cười một tiếng, đè thuốc lá xuống đất, nửa ngày mới nói:
“Không phải như sao vậy? —— không có cách nào khác.”
Trương Mông ngẩng đầu, nói:
“Không thể rời bỏ, vậy thì như thế đi.”
Lúc y nói chuyện không có phách lối như thường ngày, ánh mắt vô cùng trầm, không có một chút do dự.
“Như vậy, ” tôi nói, “Chú thích người nào không quan hệ tới tôi, nhưng bây giờ mà chú đưa tất cả tiền cho tôi…tôi sẽ suy tính làm nhiều hơn mấy năm nữa cho chú.”
“[email protected]#$%[email protected], đùa chú Trương của nhóc đấy à.” Trương Mông cười, vẻ mặt thoải mái một chút.
Ngoài miệng tôi nói như vậy, thật ra trong lòng lại rất kinh ngạc. Tôi hoàn toàn không ngờ Trương Mông sẽ là người như vậy, nhìn y rất bình thường, giờ tôi lại có cảm giác ‘ đồng loại ’ thân cận với y. Cả một buổi chiều tôi đều có chút hoảng hốt, nhiều lần nhìn Trương Mông muốn nói chuyện với y một chút, nhưng lại cảm thấy chúng tôi không quen đến thế, có một số việc vẫn nên giữ một khoảng cách thì tốt hơn.
Bởi vì nhược điểm bị tôi chộp vào tay, Trương Mông an tĩnh rất nhiều, lúc làm ăn không đùa cợt với tôi nữa, cũng không chỉ điểm tôi làm này làm nọ, sắp đến năm giờ còn nói với tôi:
“Nhóc về đi, hôm nay tan làm sớm.”
Tôi nhìn đồng hồ, biết bây giờ Mạnh Khung còn chưa tới, tôi cũng không có nơi để đi, nói:
Sau khi Trương Mông đi, không khí trong phòng nhẹ nhõm không ít, nhưng suy nghĩ của tôi lại tắc nghẽn giống như ao nước, cứ lặp lại nghĩ đến những thứ buổi sáng nghe được.
Kiếp trước tôi chưa bao giờ có hứng thú với phái nam, vì vậy cũng không xem qua phim gì, nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ biết nên làm cái gì, trừ mấy lần thân mật với Mạnh Khung, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với phương thức ân ái của phái nam ở khoảng cách gần như vậy.
Kinh nghiệm này khiến tôi đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Mạnh Khung, có đôi khi là anh cười với tôi, có đôi khi là anh tắm xong ở trần, có lúc là anh nằm ở dưới người của tôi, ôm tôi muốn hôn tôi.
Cuối cùng ngừng ở hình ảnh anh quỳ gối giữa hai chân tôi, thành kính hôn hạ thể của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, nội tâm cảm thấy hốt hoảng luống cuống.
Khó chịu này vẫn kéo dài đến lúc Mạnh Khung đi đón tôi. Tôi có chút không dám nhìn ánh mắt của Mạnh Khung, giống như làm vậy anh sẽ biết buổi trưa nghe được chuyện gì, sợ anh cảm thấy tôi và Trương Mông là một giuộc, càng sợ anh biết trong đầu tôi tùy ý xâm phạm anh.
Mạnh Khung rất nhạy cảm phát hiện tôi khác thường, dọc theo đường đi anh hỏi rất nhiều lần:
“Sao vậy?”
Mà tôi luôn trả lời:
“Không có việc gì.”
Trên bàn cơm Mạnh Khung do dự mở miệng, nói:
“Có phải hôm nay chủ nhiệm lớp cháu mắng cháu không? Đại ca, chuyện như vậy không cần. . . . . .”
Sau khi cơm nước xong, Mạnh Khung đến phòng tắm tắm, tôi liền đi rửa chén, bởi vì tâm sự nặng nề cho nên tôi rửa rất chậm, thậm chí có khi một chén rửa lại ba lần.
Tôi không nghe thấy tiếng Mạnh Khung mở cửa, khi đó tôi nhìn vào một điểm trong hư không mà ngẩn người.
Mạnh Khung ôm lấy tôi từ phía sau…tôi cương cứng một chút, có chút không biết làm sao.
Hô hấp của anh vẩy vào bên tai của tôi, hơn nữa càng không ngừng dùng gương mặt cọ xát tôi.
Mạnh Khung không mặc quần áo, trên lồng ngực còn dính nước, dính vào phía sau lưng của tôi mang đến nhiệt độ nóng bỏng .
Tôi không biết phía dưới anh có mặc quần lót hay không, ý tưởng này khiến tôi ngừng thở, nhịp tim dồn dập.
“Đừng làm rộn.”
Tôi phất phất cánh tay, nghĩ tránh khỏi lồng ngực của Mạnh Khung. Cánh tay của anh khẽ buông lỏng, rồi lại ôm bụng của tôi, sau đó chậm rãi xuống phía dưới, cách quần, nhẹ nhàng cầm dục vọng còn đang ngủ say của tôi.