Sông Ngầm Trường Minh

Chương 51: 51 Chương 97



Phiên ngoại 1
Editor: Meng
Lúc cuối tuần Lục Liễm Ninh cố ý chạy tới ăn cơm ké.

Lý Diễm nghe được tiếng ô tô truyền tới từ ngoài cửa, ló đầu ra cửa sổ nhìn thử, thì thấy Lục Liễm Ninh từ trên xe xuống, không chở Lục Trạch Duệ.

Lý Diễm lại mở nắp nồi cháo đã nấu chín, thêm vào nồi một chén nước.

Sau đó lấy cà chua ra cắt, đập hai quả trứng gà, chuẩn bị thêm một món ăn nữa.

Hiện tại Lục Liễm Ninh đã đạt được quyền lợi tự do ra vào nhà Lý Diễm, vừa vào nhà đã rất tự nhiên mà cởi áo khoác nhung màu đen của mình ra, tiện tay đặt sang một bên, Lý Diễm đứng bên cạnh xào rau, thoáng liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nhắc nhở cậu ta đừng đặt áo trên ghế, sẽ rũ xuống sàn nhà.

Vì thế Lục Liễm Ninh lại cực kỳ tự giác mà ném áo khoác vào tủ quần áo cũ của Lý Diễm, thuận tiện tuyên bố quyết định đêm nay mình sẽ qua đêm ở đây.

Lý Diễm bưng thịt thái sợi xào ớt xanh, và trứng xào cà chua đến đây.

Lục Liễm Ninh ngồi trên ghế đẩu nhỏ, đặt tay trên bàn gỗ, tư thế nhìn qua còn có phần đoan chính.

Lý Diễm hỏi cậu ta: "Hôm nay là cuối tuần mà đúng không? Sao không đưa Lục Trạch Duệ đến vậy?"
Thần sắc Lục Liễm Ninh rất tự nhiên: "Đi qua nhà ông nội nó rồi.


"
Cậu ta đứng dậy đi múc cháo, nhìn có vẻ không muốn tiếp tục nói đề tài này với Lý Diễm cho lắm.

Hai người vừa mới ngồi xuống, gắp hai đũa, đã có người hấp tấp chạy tới.

"Tiểu Diễm, có ở nhà không.

" Thím Lưu nhà hàng xóm đột nhiên ghé thăm, thấy hai người trong phòng đang ăn cơm, cảm thấy có hơi kỳ cục, nhưng đã đặt chân vào rồi, cũng đã gọi người ta rồi, làm gì có chuyện lại lui ra ngoài.

Thím Lưu có hơi ngượng ngùng mà nói: "Ây dà, đang ăn à, chị tưởng cậu ăn rồi, tới sớm rồi tới sớm rồi.

" Thím đánh giá Alpha cao lớn ngồi bên cạnh Lý Diễm, ngoại hình cũng quá đẹp rồi, thím còn không biết Lý Diễm từ khi nào thì có một người bạn khí chất phi phàm như vậy, dung mạo thượng thừa, sắc đẹp này có thể làm cho người nhìn cậu ta, hoàn toàn không thể để tâm tới thứ gì khác.

Chỉ vài giây như vậy, câu nói của thím Lưu đã đến miệng, mà còn quên mất ban nãy mình muốn nói gì.

Cũng may Lý Diễm luôn là một người rất lễ phép thực chu đáo, nên cũng mời thím Lưu ngồi vào, hỏi thím: "Sao hôm nay thím lại qua thăm thế ạ? Thím đã ăn chưa, trong nồi vẫn còn.

"
Thím Lưu cũng không khách khí với anh, vừa tiến vào đã ngồi xuống ngay, dù sao hôm nay thím tới đó thật sự vì có nhiệm vụ, thím nghe Lý Diễm nói xong thì vội vàng xua tay: "Đừng Đừng, chị ăn rồi, vừa ăn ở nhà xong.

"

"Chị nói ngắn gọn, không làm chậm trễ mấy đứa ăn cơm ha, con gái của bà chủ Ngô trước phố chúng ta đã về rồi, bà chủ Ngô mà hồi đó cậu từng làm nhân viên ấy, đúng lúc tuổi cậu với tuổi con bé nhà bà ấy hợp nhau, con gái bà ấy lúc trước nhẹ dạ, đi ra ngoài xông pha mấy năm, kết quả bị người ta lừa, bây giờ đã rút tâm tư về rồi, con người bà chủ Ngô cũng không tồi, khoảng thời gian trước còn nhắc tới cậu với chị đấy.

"
Thím cười đến không khép được miệng, mắt thấy mình lại sắp tác hợp thành công một cuộc hôn nhân: "Thế nào, cậu có muốn thời gian rảnh cuối tuần này đi gặp mặt con bé kia không, chị đã gặp con bé đó rồi, nhìn xinh đẹp lắm.

"
"Đến lúc đó nếu cậu thật sự đồng ý, bà chủ Ngô nói cho hai người các cậu luôn gian hàng bán đồ ăn vặt kia để kinh doanh đó!" Ánh mắt thím Lưu loé lên ánh sáng, nhìn Lý Diễm.

Lý Diễm nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, không biết tại sao thím Lưu lại mai mối cho anh ngay lúc này ngay tại đây, tay cầm đũa của anh run lên, nhìn thoáng qua sắc mặt Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh đang uống cháo nhưng lại trưng ra vẻ mặt như thể đang uống rượu vang đỏ sang trọng, nâng mặt lên, cằm hơi nhếch.

Lý Diễm sốt ruột tìm từ ngữ trong đầu, kết quả đột nhiên bị đạp một cái, không xem như mạnh lắm, tựa như một lời cảnh cáo nhắc anh chú ý hành động lời nói.

Anh sặc một cái, ho khan hai tiếng, lặng lẽ thu cái chân ở dưới bàn về, lại nhìn Lục Liễm Ninh ở đối diện như thể chưa nghe thấy gì mà ung dung gắp đồ ăn, sống lưng lạnh lẽo.

"Không cần đâu, thím Lưu! , thật sự không cần! "
"Thế nào, cậu còn thẹn thùng à!" Thím Lưu trêu ghẹo.

Sắc mặt Lý Diễm lúc đỏ lúc trắng: "Có! Có bạn (trai)! "

Thím Lưu cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn Lý Diễm: "Khi nào, chị có thấy cậu tới nhà Omega nào đâu, cậu đừng có mà gạt chị.

"
"Thực sự có! " Lý Diễm lại cự tuyệt lần nữa.

"Ở đâu, trong trấn chúng ta à?" Thím Lưu nhìn có vẻ hứng thú bừng bừng.

"Không phải, ở thành phố A.

"
"Ồ!? Vẫn là thành phố lớn à, trong nhà rất có tiền đúng không, Tiểu Diễm, cậu như vậy mà cặp với người ta coi chừng bị khinh thường đấy.

" Thím Lưu thoạt nhìn có vẻ như thật lòng lo lắng: "Người ta bằng lòng đến sống trong trấn cùng cậu à? Cậu tới thành phố A của người ta tiền nhà đắt đến vậy, làm sao mà sống cùng nhau được, đến lúc đó có mâu thuẫn nhỏ lại cho cuốn gói về thì phải làm sao, chị thấy! , cậu vẫn nên tìm một người địa phương thôi, hiểu rõ gốc rễ của nhau, người nhà bà chủ Ngô chúng ta còn có thể không tin sao, mọi người đều đã là người quen hơn chục năm nay! "
"Thím Lưu!" Lúc này Lý Diễm cảm giác mặt bàn đột nhiên run một cái, anh cuống quít gọi một tiếng, sau đó nói: "Thật sự không cần, tôi thật sự có đối tượng rồi, chị cũng đừng nhắc đến chuyện này bên bà chủ Ngô nữa! " Anh lại tỏ rõ thái độ một lần nữa.

Thím Lưu thấy thái độ Lý Diễm kiên quyết như vậy, trực giác mách bảo rằng Lý Diễm là đã bị Omega ở thành phố A kia mê hoặc tâm trí, lại hỏi anh: "Bạn gái hiện tại của cậu ngoại hình thế nào, có đẹp bằng con gái bà chủ Ngô không?"
Lý Diễm cắn răng, nghẹn đỏ mặt: "Đẹp lắm! Cực kỳ đẹp!"
Thím Lưu lắc đầu, thất vọng trở về, chỉ nói Lý Diễm đã bị cô gái xinh đẹp con nhà có tiền trên thành phố câu mất hồn.

Chờ Thím Lưu đi, đồ ăn cũng đã nguội lạnh hơn phân nửa, hai người cũng gần như chưa ăn được bao nhiêu.

Lý Diễm đứng dậy muốn đổ đồ ăn lại vào nồi hâm lại, Lục Liễm Ninh hừ mũi giận dỗi, bắt đầu ngồi sau lưng Lý Diễm nói: "Anh cũng được hoan nghênh lắm đó chứ.

"
Lý Diễm hâm nóng lại đồ ăn và cháo, lại mang ra, liếc mắt nhìn Lục Liễm Ninh một cái, hai người đối diện vài giây, Lục Liễm Ninh cúi đầu ăn, không nói nữa.


Tối đó lúc ăn xong, hai người thu dọn rửa mặt xong, nằm lên chiếc giường nhỏ hẹp của Lý Diễm, khoảng cách thật sự rất gần nhau.

Lý Diễm ngủ bên trong, Lục Liễm Ninh ngủ ở bên ngoài.

Ánh nến đầu giường chói lọi, cái bóng của ngọn nến chiếu lên mặt Lục Liễm Ninh, hàng mi dày đậm, đổ một cái bóng xuống mi mắt dưới, mũi cao thẳng, Lý Diễm chỉ nhìn đến đó, thì lập tức nhận ra đôi môi đột nhiên mím chặt của cậu ta.

Tuy rằng hiện tại Lục Liễm Ninh không phát giận với anh, nhưng lại trưng ra bộ dáng này, chỉ thiếu điều lấy bút viết lên mặt "Yêu cầu Lý Diễm nhận ra em đang rất giận.

"
Lý Diễm lại nhớ tới, mình trả lời thím Lưu "Đẹp lắm, cực kỳ đẹp", thật ra lời này chính là lời trong lòng của Lý Diễm không chút giả dối, rõ ràng nhìn qua Lục Liễm Ninh cho dù là vẻ ngoài hay những thứ khác đều dễ khiến người khác động lòng hơn mình rất nhiều, vì sao Lục Liễm Ninh vẫn luôn nghi thần nghi quỷ với anh.

Qua một lúc lâu, Lý Diễm mới vươn tay qua, đặt lên mu bàn tay của Lục Liễm Ninh: "Không vui à? Không phải anh đã từ chối chị ta rồi sao?" Anh biện giải cho bản thân: "Hơn nữa anh cũng không biết hôm nay chị ta lại tới đây mai mối cho anh, những năm gần đây căn bản chả ai đến tìm anh cả, dù sao anh cũng không có gì, điều kiện cũng không tốt lắm.

"
Lục Liễm Ninh mở to mắt, nhìn Lý Diễm, học theo anh mà nói: "Quả thật là điều kiện không được tốt lắm, giường vừa chật vừa cứng, anh muốn nằm lên người em hay không?"
Cậu ta lại bắt chước Lý Diễm.

Lý Diễm tức đỏ mặt, cũng may ánh sáng không đủ nên không dễ nhận ra, Lý Diễm duỗi tay đẩy Lục Liễm Ninh một cái, lại không dám đẩy quá mạnh, bởi vì giường thật sự nhỏ, sợ mình lỡ tay đẩy Lục Liễm Ninh xuống giường thật, nếu cậy cậu ta sẽ lại giận dỗi.

Cái đẩy này mất nhiều hơn được, bởi vì Lục Liễm Ninh chỉ bị đẩy đi một chút, mà lại bắn trở về, tựa vào còn gần hơn.