Tháng trước, cả căn cứ di chuyển về phía trung tâm của Thú Tràng. Bởi vì bây giờ mọi người đã biết việc nơi này thu hẹp lại sau mỗi một tháng.
Nhờ có dị năng theo túng kim loại cũng như phóng điện mà họ đã chế tạo ra được những chiếc xe ô tô để có thể mang theo nhiều người cùng lúc di chuyển giúp việc di chuyển dễ dàng hơn.
Cho nên bây giờ hầu như các căn cứ đều được dựng gần bờ sông.
Có điều là chưa ai có thể bước đến tấm bia đá ở giữa sông cả. Có người có tốc độ rất nhanh đã đến được nơi này, làm một cái bè gỗ muốn đến xem thử tấm bia đá. Nhưng khi đi đến nửa sông thì đã biết mất không còn tung tích.
Tin tức này nhanh chóng được mọi người biết đến. Bây giờ chưa chuẩn bị đủ yêu hạch cho nên họ cũng không muốn mạo hiểm đi ra đó làm gì cả.
Có điều họ cũng không hiểu là, tại sao vẫn không thấy yêu thú bậc B nào xuất hiện. Mà cả yêu thú bậc C cũng không có bao nhiêu thì làm sao có thể cho mọi người hoàn thành nhiệm vụ.
Về phần bọ ngựa lúc này đang lang thang một mình bên trong cánh rừng phía nam. Nó đang đi tìm yêu thú bậc B và Lam để rời khỏi nơi này. “Không biết Lam bây giờ ra sao rồi. Có lẽ bây giờ con bé cũng đã mạnh hơn rồi nhỉ?”
Khoảng mười ngày sau, đúng sáu giờ sáng, lúc này là chính xác là ngày thứ một trăm sau khi Thú Tràng mở ra. Thú Tràng đùng đùng rung động, một âm thanh thét vang khắp khung trời “Grào”.
Sau đó từ bên dưới con sông kia, hàng ngàn con yêu thú cua khổng lồ xuất hiện. Toàn bộ đều là yêu thú bậc C, chúng nó càng quét tấn công lên tất cả căn cứ ở đây.
Bọn chúng tấn công quá nhanh chóng, cộng thêm sức chiến đấu kinh khủng. Hỏa lực của phía con người không kịp thời tập trung lại được.
Phép thuật, cung tiễn, đạn pháo bay loạn xạ tứ tung công kích về phía đàn cua. Điều hiển nhiên là những đòn tấn công này như muối bỏ biển không mảy may xuyên qua lớn hình chiếu phòng vệ của những con cua này đừng nói đến có thể xuyên qua cái mai siêu cứng rắn kia của chúng.
Chỉ có những đòn tấn công cực mạnh của dị năng cấp C mới có thể gây thương tích cho chúng nó. Nhưng mà số lượng quá ít ỏi, tính luôn cả võ sĩ tu luyện cổ võ cùng với phù thủy và thánh kỵ sỹ của châu Âu và dị năng của người Châu Phi cũng không đến năm mươi người có khả năng tấn công bọn chúng.
Bọ ngựa cũng nghe được tiếng gào và âm thanh “ầm ầm” khi đám cua di chuyển. Nó thoát ẩn thoát hiện tiến về phía bờ sông.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng đồ sộ làm cho nó cũng giật nảy mình. Toàn bộ các khu căn cứ đều xây dựng tường phòng hộ bằng sắt, đá và nhà ở cũng được xây dựng kiên cố.
Nhưng tất cả những thứ đó đang bị bầy cua phá hủy bằng những cái càng siêu to khổng lồ cùng với những cái bong bóng a xít của chúng. Khói lửa khắp cả chiến trường.
Có người tạo ra được một chiếc xe tăng gắn cả đại bác và súng liên thanh ở bên trên. Nhưng hoàn toàn vô dụng với đám cua này. Nếu như là tên lửa đạn đạo, có khi xuyên qua được phòng ngự của chúng. Nhưng ở đây lại không có những thứ đó.
Chỉ có những thủ lĩnh mạnh mẽ đứng ra cản trở bọn chúng cho mọi người chạy trốn đi. Nhưng mà số lượng bọn chúng quá nhiều rồi, con người đã hoàn toàn không còn cơ hội chống lại.
Tổng số lượng người sống gần hai mươi nghìn người lại bị hơn ngàn con yêu chú cua khổng lồ tấn công không có sức phản kháng.
Có vài người cũng có năng lực tự mình tiêu diệt một con yêu thú cua như thủ lĩnh thứ ba bí ẩn tên Linh của căn cứ Thiên Hoàng. Nhưng mà sau khi tiêu diệt được một con thì sẽ không còn năng lượng để mà chiến đấu tiếp tục.
Đoàn người vừa đánh vừa tháo chạy về phía rừng cây. Những người có dị năng hệ thổ hoặc kim tiêu hao toàn bộ lực lượng dựng nên những bức tường khổng lồ ngăn cản bước tiến của đàn cua. Sau đó được đồng đội mang theo chạy đi.
Những người có dị năng hoặc năng lực có thể bay ở trên trời thì liên tục tấn công cứu trợ đồng đội của mình.
Có một thanh niên mang trên người đôi cánh như cánh chim màu trắng bay lượn trên bầy trời như thiên thần. Tay cầm quyền trượng liên tục bắn ra những tia sét về phía đàn cua. Mặc dù không gây thương tích quá nhiều cho chúng nhưng có thể làm chúng tê liệt trong vài giây hỗ trợ người khác chạy trốn.
Có hai cô gái thổ dân Nam Mỹ sử dụng kỹ năng hệ mộc của mình tạo ra vô số dây leo quấn quanh một con cua. Dây leo vậy mà có thể cứng rắn xoắn nát thân thể của nó. Sau khi tập hợp lại những người ở căn cứ của mình lại. Hai cô cắn nát ngón tay của mình, dùng máu vẽ lên nền đá một phù văn hình cây cỗ thụ rồi dùng toàn bộ năng lượng của mình truyền vào hai tay rồi vỗ mạnh vào cái phù văn đó.
Một cây con mọc ra từ phù văn sau đó lớn lên một cách không thể tưởng tượng được.
- Tất cả mọi người mau lên cây.
Dùng chút sức lực cuối cùng của mình nói với mọi người. Sau đó hai cô cũng hôn mê đi và tóc cũng đã có vài sợi bạc, rồi cô được đồng đội của mình mang theo nhanh chóng nhảy lên cành cây. Cái cây cứ thế to lớn thêm trở thành một cây cổ thụ che phủ cả một khoảng trời.
Mà tất cả những người này đều được mang lên cao rời khỏi chiến trường tàn khốc bên dưới. Cổ thụ to như một tòa nhà và cao đến ba trăm mét. Thân cây vô cùng cứng rắn vậy mà có thể chống lại được công kích của đám cua.
Thấy được điều này, những căn cứ ở gần đó cũng tìm cách trốn lên cây. Những người có được dị năng có thể bay trên không liên tục chở người của mình bay lên cây cổ thụ tập trung ở một cành cây.
Mặc dù có cây cổ thụ làm nơi lẩn trốn an toàn nhưng mà rất nhiều người không kịp thời trèo lên cây đều bị bầy cua giết chết.
Hơn hai mươi nghìn người lúc trước bây giờ chỉ còn lại bốn nghìn người trốn ở trên cây và khoảng chưa đến nghìn người trốn chạy vào phía rừng rậm.
Căn cứ Thiên Hoàng thì bị phân tán ra làm hai đội, một đội đang ở trên cành cây cổ thụ có hai mươi người có cả Thiên Hoàng, Thiên Thanh và vị thủ lĩnh thứ hai. Còn đội thứ hai thì có thủ lĩnh thứ ba Linh, Lam, Thiên Long cùng với mười người khác đang trốn chạy ở bên trong rừng cây.
Bầy cua bây giờ đa số đều đang tập trung ở bên dưới gốc cây nhưng không có cách nào để leo lên cả. Bọn chúng đang dùng càng to của mình tấn công gốc cây.
Cũng nhờ vậy mà đám người chạy vào rừng cây chỉ bị số ít yêu thú cua truy sát nên cũng dễ dàng thoát thân.
Số lượng yêu thú cua ban đầu chính xác là chín trăm chín mươi chín con. Mà sau đại chiến số lượng cua còn lại là chín trăm tám mươi con. Một con bị hai cô gái Nam Mỹ tiêu diệt, một con bị Linh và Lam phối hợp xử lí, một con bị Thiên Hoàng đập chết, một con bị Garen và Selene dùng Cuồng Chiến cùng Thiên Phong đánh chết, bảy con thì bị những thủ lĩnh của căn cứ khác xử lí.
Có sáu con thì bị bọ ngựa tự mình chém chết thu về yêu hạch. Vậy là nó đã có đủ số yêu hạch bậc C theo yêu cầu.
Mà hai con yêu thú cua còn lại đã biến mất một cách yên lặng mà không ai biết cả.
Phía bên trong khu rừng, nhóm người Lam đang nghỉ ngơi dưới một gốc cây. Linh và Lam đã tiêu hao hết chân nguyên, năng lượng của mình. Cơ thể đang uể oải ngồi ở đó phục hồi lại.
Thiên Long ở một bên nhìn chằm chằm hai người ở một bên. Hắn từ lúc đầu đến bây giờ chỉ cùng mọi người bỏ chạy chứ không có dùng bao nhiêu sức lực để tấn công đám cua. Thừa lúc mọi người đang nghỉ ngơi hắn vậy mà mang ra hai bình nước đưa đến cho mọi người nói:
- Tôi có mang theo nước, mọi người uống một ít để lấy lại sức đi. Lam, em cũng uống một chút cho khỏe đi em.
Lam mở mắt ra nhìn hắn có chút không muốn, nhưng mà đang mệt mỏi cộng thêm có chút khát nên cô cũng nhận lấy ngửa đầu uống một hớp rồi đem trả bình nước lại cho hắn.
- Cám ơn anh.
Hắn nhận lấy bình nước cũng không nhìn nhiều Lam mà đem sang đưa ra trước mặc Linh nói:
- Linh đội trưởng cũng uống một miếng đi.
Linh cũng đón lấy uống một ngụm rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau đó hắn đem nước đưa cho tất cả mọi người một vòng. Dù là con của thủ lĩnh căn cứ nhưng lại tự mình mang nước đến cho mọi người khiến cho mọi người có cách nhìn khác về hắn.
Một lúc sau đó, lần lượt từng người ngã xuống hôn mê bất tỉnh chỉ còn một mình tên Thiên Long là vẫn còn tỉnh táo ngồi ở một bên.