Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 50: Bình ưu

Editor: Fuurin
*Ed: Lâu lắm rồi mới đăng được chương mới lên, vừa khéo lại là ngày cuối cùng của năm. Ngôi nhà này của mình lại lớn thêm một tuổi nữa, cám ơn mọi người đã cùng ở bên đồng hành với mình, ủng hộ mình dù tốc độ ra truyện ngày càng rùa bò... Mình hứa với tất cả là mình sẽ không bỏ một đứa con nào trong nhà hết, dù có mất nhiều thời gian đến đâu. Chúc tất cả mọi người năm mới thuận lợi và nhiều niềm vui nhé, love you all 💓
Tất cả mọi người lúc này đều ngây ra, khắp nơi trở nên im phăng phắc, tất cả kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
Cảnh tượng trước mắt quả thực khiến cho người bình thường khó mà tin nổi, đặc biệt là kẻ đã chứng kiến tất cả sự hỗn loạn, khủng hoảng và hoang tàn sau khi cơn động đất qua đi.
"Trời ạ! Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ!” Đây quả thực là tiếng lòng của mỗi người đang hiện diện nơi đây.
Hơn nửa ngày sau, mọi người mới hoàn hồn, bắt đầu anh một câu tôi một câu, thảo luận vô cùng sôi nổi.
Ngay cả Sở sở cũng bị tốc độ sinh trưởng đáng kinh ngạc của những loài thực vật kia làm cho kinh ngạc. Tất cả thảm thực vật vốn đã bị cơn động đất phá hủy nghiêm trọng nay lại lần nữa bừng bừng nhựa sống, điều này thật sự là nhanh quá đi mất, dù là quá khứ thì cũng tuyệt đối không thể trở lại bình thường nhanh đến như vậy được. Chẳng qua khi nghĩ đến việc nguyên tố hệ Thổ và Mộc hiện tại đang bao phủ lớp trong lớp ngoài của núi A Tư Thước Cát thì cô liền hiểu ngay, có khi qua vài ngày nữa, chờ đến khi những nguyên tố này khuếch tán khắp nơi, hàm lượng nguyên tố nơi đây dần dần loãng ra, thì tốc độ sinh trưởng của thực vật cũng sẽ dần chậm lại.
Sở Sở nhìn quanh bốn phía, cô tinh mắt phát hiện phía bên tay phải cách khoảng chừng năm mét, có một cây mướp con trông có vẻ quen, cô nhanh chóng bước tới ngồi xổm xuống nhìn thử. Quả nhiên là không nhìn nhầm, hai cây mướp đắng non khỏe khoắn vươn lên khỏi mặt đất, đung đưa theo gió nhẹ.
Nhìn hai cây mướp này, Sở Sở đoán chắc rằng, ngọn núi này có lẽ sẽ còn sản sinh ra không ít “giống mới”. Cô lập tức yên lòng, nếu đã xuất hiện giống cây mới, vậy thì lai lịch của những rau dưa mà cô nhờ A Hắc đưa ra khỏi không gian sẽ không phải sợ ai nghi ngờ nữa hết.
Sở Sở đứng dậy, mắt nhìn thấy khắp nơi đều là những mảng xanh, tâm trạng của cô cũng trở nên rất vui vẻ.
Nhưng đối với những người khác mà nói, cảnh tượng này quả thực là một hiện tượng lạ từ trước đến nay chưa bao giờ được nhìn hay nghe thấy. Một vài sinh viên vừa sợ hãi vừa hưng phấn ào ào lấy máy liên lạc ra chụp ảnh, thậm chí còn có người quay cả clip. Trong phút chốc, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Phương Tử Văn nghiêm túc giao nhiệm vụ cho mọi người quay phim lại cảnh này, hơn nữa quyết định cấp tốc liên lạc ngay với văn phòng tổng bộ của Chính Phủ Liên Bang.
Phi thuyền của Tát Kéo và đội cứu hộ tới nơi vào lúc giữa trưa, khiến cho người ta ngạc nhiên hơn, đó là đi cùng với phi thuyền cứu hộ, còn có cả chiến hạm của quân đội nữa.
Sở Sở nhìn một đoàn binh lính túa ra trong tư thế sẵn sàng nghênh đón kẻ địch và một nhóm những người mặc đồ trắng, trong lòng cảm thấy hồi hộp, mấy người áo trắng này vừa nhìn đã biết ngay là người đến từ phòng thí nghiệm, xem ra những chuyện xảy ra ở đây trong mấy ngày qua đã khiến cho phía Chính Phủ chú ý rồi đây.
Rất nhanh sau đó, các sinh viên đều đi lên phi thuyền, nước dinh dưỡng cũng nhanh chóng được phát ra, hơn nữa còn có bác sĩ chuyên dụng giúp bọn họ kiểm tra thân thể một cách kỹ lưỡng nữa.
Mọi người đã chịu đói cả buổi tối lẫn sáng hôm nay, lúc này nhìn thấy nước sinh dưỡng thì giống như sói đói nhìn thấy dê béo vậy, gấp gáp uống hết cả bình vào bụng.
Tiếu Minh Dụ thỏa mãn nhìn chiếc bình rỗng trong tay, rồi nhìn sang Sở Sở, thấy chiếc bình trong tay cô vẫn còn y nguyên chưa mở ra, ngạc nhiên hỏi: “Sở Sở cậu làm sao thế, cậu không đói bụng sao?"
Nói thật, cô đúng thật là không thấy đói, nhưng Sở Sở không dám nói lời này ra miệng, vì người bình thường sau hai bữa nhịn đói quả thực là đói lả mới phải. Nhìn chiếc bình chứa dung dịch dinh dưỡng màu xanh là trong ta, cô nói: “Tớ không thấy muốn ăn lắm."
Tiếu Minh Dụ nghe vậy liền vội vàng: “Không muốn ăn á?! Cậu vẫn không khỏe à? Để tớ gọi bác sĩ đến.” Nói xong liền định đứng lên.
"Đừng!" Sở Sở nhanh chóng túm cô lại, “Không cần phải gọi bác sĩ đâu, chỉ là bây giờ tới chưa muốn ăn uống gì thôi, để tí nữa uống là được."
"Thật sự chỉ là không muốn ăn thôi chứ?” Tiếu Minh Dụ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Thật mà thật mà! Sở Sở vội vàng gật gật đầu.
"Vậy thì được, nếu cậu thấy có chỗ nào không khỏe, nhất định phải nói cho tớ biết đó.” Tiếu Minh Dụ nghiêm trang nói.
"Yên tâm đi, tớ biết rồi.” Sở Sở cười nói đồng ý, đang định mở nước dinh dưỡng trong tay ra, thì máy liên lạc trong túi cô bỗng kêu lên.
Sở Sở nhẹ nhàng thở phào, buông bình dinh dưỡng xuống rồi mở máy lên.
Chỉ thấy trên đó viết: “Xin mời em Tư Đồ đến phòng giáo viên một lát.” Tin nhắn là cho Trình Tiền Khởi gửi tới.
Trình Tiền Khởi tìm cô có chuyện gì vậy nhỉ? Sở Sở tuy không hiểu gì, nhưng vẫn đứng lên, nói với Tiếu Minh Dụ: "Minh Dụ, thầy Trình tìm tớ có chút việc, bây giờ tớ đi đến chỗ thầy ấy đã nha."
Sinh viên và các giảng viên không ở cùng khu với nhau, Sở Sở xuyên qua tầm mắt tò mò của mọi người, đi hết hai hành lang, đại khái mất khoảng mười phút mới tới được khu giảng viên như lời Trình Tiền Khởi nói.
Sở Sở vừa bước vào khu giảng viên liền nhìn thấy một người mà cô vô cùng quen thuộc - Phương Tử Văn. Phương Tử Văn thấy cô liền mỉm cười bước tới, Sở Sở nghi ngờ nhìn quanh, phát hiện ra cả khu này ngoại trừ hai người họ ra thì không còn một ai khác nữa, có chuyện gì thế này?
Phương Tử Văn nhanh chóng đi đến trước mặt cô, thấy khuôn mặt cô có vẻ nghi hoặc cũng không có lên tiếng ngay, mà kéo cô ngồi xuống chỗ ngồi một cách vô cùng tự nhiên, sau đó bản thân cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Vào lúc Phương Tử Văn nắm lấy tay mình, Sở Sở đã đơ cả người ra, sau đó chỉ có thể ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, ngoan ngoãn để anh dắt đến chỗ ngồi ngồi xuống.
"Tôi đã tìm bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho em, em đã uống nước dinh dưỡng chưa?” Anh hỏi.
Bàn tay này thật là đẹp, đầu ngón tay nhẵn nhụi, ngón tay sạch sẽ thon dài, đâu như tay cô, ngón tay ngắn ngủn, lại còn hơi phì phì nữa. Sở Sở suy nghĩ tán loạn.
Phương Tử Văn nhìn cô gái ngốc ngốc trước mặt, buồn cười nhéo lên gò má hồng hào của cô một cái.
Sở Sở giật mình, hồi phục tinh thần lại, thấy Phương Tử Văn đang cười tủm tỉm nhìn mình thì lắp bắp, “À…à…có gì không ạ."
Phương Tử Văn tiếc nuối thu tay về, nghĩ thầm, mềm mềm, thích quá.
"Tôi tìm cho em bác sĩ để khám tổng quát, em đã uống nước dinh dưỡng chưa?” Phương Tử Văn kiên nhẫn lặp lại.
Bác sĩ? Bọn cô cũng có bác sĩ đến kiểm ra tổng quát mà! Sở Sở nhanh chóng trả lời: “Chỗ chúng tôi cũng có bác sĩ đến kiểm tra, đúng rồi, thầy Trình đâu ạ, hình như thầy ấy tìm tôi có việc, thầy ấy có nhắn tôi tới đây một chuyến."
Phương Tử Văn lắc đầu, nói: "Là tôi để Trình Tiền Khởi tìm em tới đây đó, tôi có tìm cho em một vị quân y, kỹ thuật cao siêu, tiếng tăm rất lẫy lừng ở Liên Bang, có người ta kiểm tra cho em, tôi mới thấy yên tâm."
Sở Sở nghe vậy thì ngẩn người, trong lòng rất muốn hỏi anh vì sao lại phải làm như vậy, vì sao lại đối tốt với cô đến thế, nhưng lời đến bên miệng lại chẳng thể nào thốt ra, cô có dự cảm, nếu như hỏi, thì quan hệ của bọn họ có khả năng sẽ xảy ra biến đổi. Thật ra, thì cô cũng mơ hồ đoán ra được, nhưng hiện taị, cô chưa muốn đánh vỡ mối quan hệ đang có của cả cô và anh.
Vì thế, lời nói đến miệng lại thu về, cô chần chờ nói: “Sức khỏe của tôi rất tốt, không cần phải kiểm tra kĩ càng như vậy đâu!"
Những thay đổi trên khuôn mặt Sở Sở không tránh được ánh mắt của Phương Tử Văn, sau khi nghe thấy cô nói, trong lòng anh có chút hụt hẫng, anh còn nghĩ rằng cô nhóc này ít nhất cũng sẽ hỏi anh vì sao lại làm như vậy cơ đấy. Xem ra là anh vẫn chưa đủ cố gắng rồi.
"Khám tổng quát nhất định phải làm, " Phương Tử Văn không đồng ý, “Cơ thể khỏe mạnh là quan trọng nhất, lúc trước em bị đau không rõ nguyên nhân, không thể vì hiện tại không còn đau nữa mà không lo lắng, nhất định phải kiểm tra kĩ càng, tìm ra nguyên nhân sau đó hốt thuốc đúng bệnh mới được."
Sở Sở im lặng, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc nhưng không kém phần dịu dàng lo lắng của anh, trong lòng cô rất ấm áp, vì thế cô gật đầu: “Vậy được, tôi nghe anh, cám ơn anh."
"Em vĩnh viễn không cần nói lời cám ơn với tôi." Phương Tử Văn nhìn sâu vào mắt cô, nói.
Ầm! Sở Sở nghe vậy thì khuôn mặt bỗng trở nên nóng bỏng, cô len lén nhìn Phương Tử Văn, thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của anh khi những lời này, lại cuống quít cúi mặt xuống.
Cả hai đều im lặng không nói gì thêm nữa, bởi vì bây giờ bọn họ đang rối bời, một người thì đang thầm nghĩ xem rốt cuộc là nên thổ lộ như thế nào cho tốt, người còn lại thì lại nghĩ có phải bản thân quá bảo thủ rồi hay không.
Sau khi trải qua một loạt kiểm tra, nửa tiếng sau, báo cáo kiểm tra đã có, và được đưa tận tay Phương Tử Văn.
Nhìn báo cáo trong tay, nhớ lại những gì vừa rồi bác sĩ báo cáo, Phương Tử Văn không thể không thừa nhận là sức khỏe của Sở Sở thật sự rất tốt, thậm chí một vài chỉ tiêu còn tốt hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa nữa.
Sở Sở cũng hoàn toàn yên tâm, vốn cô còn lo lắng bản thân có Linh Tuyền, lúc kiểm tra bác sĩ sẽ phát hiện ra điều không ổn.
Việc Phương Tử Văn đưa Sở Sở về đến tận khu sinh viên khiến cho mọi người xung quanh vô cùng tò mò, họ bắt đầu to nhỏ, suy đoán về mối quan hệ của hai người.
Phi thuyền bay suốt ba tiếng đồng hộ cuối cùng cũng hạ cánh an toàn tại Y Tây, mọi người đồng thanh hoan hô, không chỉ vì tất cả đều đã được quay trở về, mà còn bởi vì có khả năng sắp tới sẽ là những ngày nghỉ.
...
Bời vì kì tập huấn bị kết thúc trước thời hạn, cho nên sau khi từ Tát Kéo, trường học lập tức tuyên bố cho các sinh viên nghỉ phép, cho tới tận ngày một tháng chín khai giảng mới phải đi học lại, thông báo vừa đưa ra đã khiến cho nhiều người mừng rỡ vô cùng.
Trong những ngày nghỉ, ngoài việc mỗi ngày đều làm món ngon thì mỗi ngày Sở Sở đều sẽ đến nhà hàng của Phương Tử Sênh để hỗ trợ, bởi vì lúc quay lại chưa được bao lâu, thì Phương Tử Sênh đã mang đến tin vui bánh khoai lang và bánh đậu xanh đang bán rất chạy. Vì độ hot của hai loại bánh này, nhà hàng thường xuyên rơi vào tình trạng cháy hàng rất nhanh, để khắc phục cho tình trạng thiếu nhân sự hiện nay, Phương tử Sênh cố ý đến mời cô đi huấn luyện người mới, thỉnh thoảng cũng sẽ đi hỗ trợ làm một ít bánh.
Việc hai loại bánh nay trở nên hot đến vậy, là điều mà ngay từ đầu Sở Sở không hề nghĩ đến. Bây giờ, nhìn thấy nơi nơi đều có bày bán bánh của mình làm ra, hình thức đóng gói tinh xảo sang trọng và đẹp đẽ, trong lòng cô cảm thấy rất tự hào.
Trong nhà ít đi tiếng líu ríu của hai đứa trẻ khiến cô cảm thấy rất không quen, một người một mình trong nhà rất cô đơn, nhưng từ ngày bắt đầu đi huấn luyện nhân viên cho Mỹ Thực Ốc, cuộc sống của cô trôi qua ngày càng thú vị, dù sao cũng vừa có thể làm chuyện mình thích, lại còn có thể kiếm ra tiền từ nó, làm sao mà không thư thái cho được đây? !
Có điều một sự kiện xảy ra ngay trước khi kỳ nghỉ sắp kết thúc đã chấm dứt chuỗi ngày thư thái của cô, phải nhờ Phương Tử Sênh tiết lộ thì cô mới được biết.
Vốn là, qua mỗi một kỳ tập huấn thì khoa Nấu Ăn của đại học Y Tây đều sẽ chọn ra một sinh viên ưu tú nhất để đề cử trực tiếp tham gia hội trại thăng cấp đầu bếp sơ cấp, nhưng năm nay vì tình huống đặc thù, cho nên biến thành sẽ chọn ra năm người giỏi nhất tham gia hội trại. Năm rồi chỉ có một, năm nay tăng thêm bốn vị trí nữa, các sinh viên nghe tin này thì lập tức hành động, quả thật tình thế nước sôi lửa bỏng vô cùng.
Kết quả cũng được công bố rất nhanh chóng, trong đêm qua đã xuất hiện.
Nhưng danh sách này lại khiến cho dư luận dậy sóng. Thật ra có thể nói, những tranh luận này đều chỉ nhằm về phía Sở Sở, vì có rất nhiều người cảm thấy bất mãn với việc cho Sở Sở vào danh sách, bọn họ cảm thấy một người đã từng là kẻ trộm cắp không xứng đáng với danh hiệu sinh viên ưu tú này.
Đương nhiên, cũng vẫn có những người đồng ý với danh sách, dù chỉ tham gia tập huấn ngắn ngủi trong vài ngày, nhưng thời gian đó cũng đủ để một vài người khắc sâu ấn tượng về tài nấu nướng của Sở Sở.
Vì thế, đồng ý hay là không, hai phe bắt đầu phát động chiến tranh trên trang mạng của trường, ồn ào túi bụi. Phe phản đối thậm chí còn đem chuyện Sở Sở ăn cắp lúc trước ra, chửi rủa khắp nơi, tất cả những gì khó nghe nhất đều lôi lên nói. Mà phe đồng ý thì đưa ra lí luận, trộm cắp thì sao, chỉ cần biết sai và sửa chữa, hơn nữa lại còn có đủ năng lực, thì được cho tên vào danh sách hoàn toàn không thành vấn đề.
Vì thế, khi tin tức này đến được tai Sở Sở, thì phạm vi của chuyện này đã lan ra rộng khắp, rất nhiều người yêu cầu mãnh liệt việc gạch tên cô ra khỏi danh sách, thậm chí còn tổ chức bỏ phiếu, số người đồng ý gạch tên chiếm tuyệt đại đa số.
Đúng lúc này khoa Nấu Ăn đột nhiên bỏ đi danh sách này, sau đó ra thông báo giải thích rằng vì lúc trước danh sách bị lỗi nên xuất hiện sai lầm, chờ nhà trường làm việc lại lần nữa sẽ cho ra danh sách mới.
----- Hết chương 50 -----