Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 20: Bạn tốt

Editor: Fuurin
*Ed: từ giờ bắt đầu làm tiếp các truyện còn lại nhé :))
"Có, xin hỏi có chuyện gì vậy?" Sở Sở mỉm cười trả lời, nhìn thấy câu chữ kích động của Mỹ Thực Đế, có chút giống trẻ con.
"Tôi muốn mua quyền tiêu thụ độc quyền của bánh khoai lang và bánh đậu xanh, bạn thấy sao?" Phương Tử Sênh cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đem ý nghĩ của chính mình nói ra.
A? Quyền tiêu thụ độc quyền ư? Sở Sở nhìn thấy liền phát hoảng, cảm giác như là một phút trước người mà cô thấy giống như trẻ con đột nhiên thành công biến thành tiểu Boss vậy. Hoảng hốt qua rồi, Sở Sở mới nhớ lại bản thân cũng chưa hề đăng ký độc quyền cho bánh đậu xanh và bánh khoai lang của mình, cửa hàng cũng không tiến hành đăng ký thương hiệu. Nghĩ tới đó, cô lập tức cảm thấy nôn nóng.
"À, để tôi cân nhắc đã, ngày mai sẽ cho cậc câu trả lời chính xác được không?" Sở Sở vừa trả lời, vừa lên mạng tìm hiểu thông tin về độc quyền và tư liệu về nhãn hiệu.
Mỹ Thực Đế trả lời rất nhanh: "Không thành vấn đề, tôi chờ bạn. Hy vọng đến lúc đó bạn sẽ tặng tôi tin tốt lành, rồi chúng ta sẽ bàn chi tiết hơn, được chứ? Mặt khác, tôi đã phác thảo một phần hợp đồng hợp tác, đã gửi sang hòm thư cho bạn rồi, bạn xem trước đi, có gì thắc mắc thì cứ đánh dấu rồi gửi lại."
Mỹ Thực Đế nhanh chóng nói rõ ràng cách làm, Sở Sở đọc mà hoa cả mắt, nhanh chóng trả lời được.
Sau khi đã đọc tỉ mỉ, cuối cùng Sở Sở cũng rõ muốn xin độc quyền thì phải tới "Cục quản lý tài sản tri thức Liên Bang", mà đăng ký nhãn hiệu thì phải tới "Cục nhãn hiệu liên bang" để tiến hành đăng ký. Quy trình thì đại khái không khác nhau lắm, đều là lập hồ sơ trên trang web của hai cơ quan chính phủ này, sau đó mang theo tư liệu cá nhân tỉ mỉ của bản thân và tất cả tài liệu xin đăng ký độc quyền và nhãn hiệu nộp lên, cuối cùng còn trải qua thẩm tra dày đặc mới có thể được phê duyệt.
Sau khi làm rõ tất cả quá trình, Sở Sở ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị, chuyện này vẫn nên làm nhanh mới được, để tránh cho đêm dài lắm mộng lại xảy ra chuyện gì không hay.
Số liệu gì đó đều đã có sẵn, gọi A Hắc giúp thu thập tất cả hình ảnh tư liệu xong, Sở Sở bắt đầu làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh, vì nguyên nhân làm để đem đi kiểm tra, Sở Sở lại càng làm cẩn thận, cố gắng làm một cách hoàn hảo nhất. Nhìn hai nhóc thèm thuồng đến chảy cả nước miếng, Sở Sở đem hàng mẫu đã làm xong cất vào hộp giữ ấm, sau đó dùng nguyên liệu còn thừa lại nấu lên, ba người cùng nhau ăn một chút cơm chiều.
Ngày thứ hai.
Sở Sở mang theo đồ tối hôm qua đã chuẩn bị, chuẩn bị đi ra ngoài, lúc tới cửa, quần áo bị túm lấy, Sở Sở ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy A Hắc phồng má nói: "Bọn em cũng muốn đi." A Hồng bên cạnh bé cũng tội nghiệp nhìn cô.
Sở Sở cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mấy nhóc này đang sợ cô không dẫn mình theo sao, lại còn một đứa đóng mặt đen một đứa diễn mặt trắng nữa chứ: "Được rồi, chị có nói là không dẫn hai đứa theo đâu nào."
A Hắc và A Hồng lập tức cười híp mắt, rạo rực vui mừng theo cô ra khỏi nhà.
Cục quản lý tài sản tri thức và cục nhãn hiệu đều nằm ở cùng một chỗ, cách nơi này khoảng nửa giờ đi xe. Lúc chuẩn bị lên tàu điện ngầm, Sở Sở mới phá hiện bản thân đã xem nhẹ một vấn đề đã tồn tại rất lâu, đó chính là hộ khẩu của A Hắc và A Hồng. Ở đại lục Vô Sắc, mỗi người từ lúc sinh ra đã có một tấm thẻ chứng minh thân phận của mình, chờ đến khi mười sáu tuổi sẽ được Chính Phủ Liên Bang cấp cho chứng minh thư, hơn nữa còn có một chi phiếu cố định của bản thân. Vì Liên Bang không có lưu thông hay phát hành tiền mặt, mọi giao dịch mua bán đều sử dụng tiền ảo, cho nên chi phiếu là một bộ phận tất yếu của cuộc sống. Tuy rằng trẻ em trước khi có được chi phiếu của mình để dùng, thì khi sử dụng các thiết bị công cộng của Chính Phủ, chỉ cần cà thẻ thân phận là được, nhưng A Hắc và A Hồng không có hộ khẩu, cho nên cũng không có thẻ thân phận, mang ý nghĩa về sau sẽ không có cả chi phiếu, vậy thì bất kể đi đâu làm gì cũng đều không được, trừ phi bọn họ ở hoài trong không gian không ra.
Sở Sở thở dài, cúi người sờ đầu hai đứa nhỏ, nói: "Xin lỗi hai em, chị không thể mang hai đứa lên tàu điện ngầm được rồi."
A Hắc và A Hồng mở to mắt nhìn cô, trăm miệng một lời hỏi: "Vì sao vậy ạ?" Trong giọng nói non nớt còn mang theo một chút tội nghiệp.
Sở Sở không biết làm sao giải thích với hai đứa chuyện hộ khẩu, chưa kịp nghĩ thì đột nhiên nghe thấy gần đó truyền đến tiếng cười khoan khoái, kèm tiếng hô to: "Sở Sở, Sở Sở ơi... !"
Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy cách đó không xa có một cô gái tuổi chừng mười tám mười chín, mặc váy đầm màu đỏ thẫm, chân mang giày cao gót màu bạc đang nhanh chóng bước tới bên này, vừa đi vừa vẫy tay với người con trai xêm xêm tuổi phía sau, ý nói cậu ta đi theo mình. Lúc nhìn thấy Sở Sở chú ý tới mình, càng kích động vẫy tay liên tục.
Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, nên chỉ trong chốc lát hai người đã đi đến trước mặt Sở Sở, vui vẻ nhìn cô.
Sở Sở nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt, bỗng thốt lên hai từ "Minh Dụ". cô sửng sốt, đây đã là lần thứ hai, chẳng lẽ cho dù thân thể này đã thay đổi chủ nhân, nhưng nó lại chưa bao giờ bị mất đi ký ức sao?
"Này này, mau tập trung nào!" Tiếu Minh Dụ xán lạn vỗ vai bạn thân, "Cả kỳ nghỉ đều không gặp nhau, có nhớ tớ không?" Nói xong còn chớp mắt vài cái với Sở Sở, ý bảo: "Tớ biết cậu nhất định là nhớ tớ muốn chết, ha ha."
Nhìn cô gái tuy hành vi có chút tùy ý nhưng trong mắt lại đầy vui sướng và chân thành, Sở Sở nhất thời có chút chột dạ, cô gái náy chắc là bạn thân của nguyên chủ rồi, nhưng cô đã không còn là cô trước kia nữa.
Tiếu Minh Dụ không để ý đến vẻ mặt có chút cứng nhắc của Sở Sở, mà quay đầu nhìn về phía A Hắc và A Hồng bên người cô: "Ơ? Ồ! Đây là con cái nhà ai vậy? Thật đáng yêu! Thật dễ thương nha!" Cô hô to, trong mắt toàn trái tim! Hai đứa trẻ thật đáng yêu, thật muốn sờ sờ! Nghĩ vậy, bàn tay lập tức vươn ra, sờ lên đầu hai đứa bé, thật mềm mại thật thoải mái.
Cậu con trai bên cạnh tuy vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều là sự ôn nhu và sủng nịch.
Nhìn nụ cười tươi đẹp sạch sẽ cua cô gái trước mắt, tâm trạng Sở Sở không hiểu sao cũng trở nên tốt hơn. Cô gái này dù chỉ cười thôi cũng đã làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
A Hắc và A Hồng được khen, mặt liền đỏ lên, ngại ngùng tiếp nhận Tiếu Minh Dụ xoa xoa.
"Mọi người đang muốn đi đâu vậy?" Tiếu Minh Dụ vừa lòng thu tay hỏi.
"Đi Cục quản lý Tài Sản Tri Thức bàn chút chuyện ấy mà." Sở Sở cười nói, sau đó giới thiệu: "Đây là A Hắc và A Hồng, là con của một người bạn, ở nhờ chỗ tớ một đoạn thời gian."
"Chào Tiểu Hắc, Tiểu Hồng! Chị là chị Minh Dụ, người kia là anh Giản." Tiếu Minh Dụ lập tức giới thiệu bản thân, sau đó lại nói với Sở Sở: "Vị này là Giản Thiếu Vũ, là anh con nhà hàng xóm, anh ấy học hệ Cơ Giáp trường chúng ta đấy ."
"Chào chị Minh ạ!" A Hắc và A Hồng đồng thanh nói.
Sở Sở cũng mỉm cười gật đầu với Giản Thiếu Vũ.
"Ngoan~, " Minh Dụ lập tức cười tủm tỉm khen ngợi một câu, rồi hỏi Sở Sở: "Cậu đi đến Cục quản lý tài sản tri thức làm gì vậy?"
"À, gần đây tớ có làm hai loại bánh bán ở trên mạng, có người tìm tớ muốn hỏi mua quyền tiêu thụ độc quyền của nó, cho nên tớ muốn đi xin độc quyền trước, sau đó tiện thể đăng ký nhãn hiệu cho cửa tiệm online luôn." Sở Sở cân nhắc xong liền nói hết toàn bộ sự việc ra, thật sự là bởi vì chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm để phải dấu giếm cả.
"Oa! Sở Sở cậu giỏi thật đấy!" Tiếu Minh Dụ vui mừng kêu lên, cô luôn luôn biết rằng Sở Sở nấu ăn rất giỏi, không ngờ cậu ấy còn có thể sáng tạo và phát triển ra món ăn mới nữa.
Nghe giọng nói nồng đậm vui sướng của cô, Sở Sở có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.
"Lúc nào thì mới làm cho tớ nếm thử đây?"
"Lúc nào cũng được hết." Sở Sở cười nói.
Tiếu Minh Dụ nghe vậy lập tức cười thấy răng không thấy mắt: "Vậy tớ sẽ không khách khí đâu nha."
"Cậu có khi nào khách khí với tớ chưa hả?" Nhìn cô gái đang vui sướng trước mắt, Sở Sở cũng hiếm khi mở miệng nó đùa.
Tiếu Minh Dụ nỗ bĩu môi, "Tớ mà còn cần phải khách khí với cậu sao? !" Lúc sau, đột nhiên nhớ tới điều gì, cô nói: "Đúng rồi Sở Sở, lúc vào học trong khoa chúng ta sẽ tổ chức tập huấn đó, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?
Tập huấn ư? Sở Sở không hiểu nhìn về phía Tiếu Minh Dụ.
"Không phải là cậu vẫn chưa biết đấy chứ?" Tiếu Minh Dụ kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Sở Sở.
Sở Sở thật thà gật gật đầu.
Choáng váng ~ Tiếu Minh Dụ bất đắc dĩ nói: "Ngươi nghỉ phép sau khẳng định không trở lên qua trường học thông cáo hệ thống!" Khẩu khí tương đương khẳng định.
Sở Sở lại thành thật gật gật đầu.
Tiếu Minh Dụ bật cười, quả thật là bị cô nói trúng rồi sao: "Sau khi khai giảng được một tuần chính là Hội Trại Đầu Bếp Nhập Giai mỗi năm một lần do Liên Bang tổ chức, vì để giúp cho mọi người đều thuận lợi nhập giai, trong khoa quyết định tiến hành tập huấn cho chúng ta, thông tin kỹ càng hơn thì cậu cứ quay về đọc thông báo trên hệ thống là được."
Sở Sở gật đầu.
Tiếu Minh Dụ còn chuẩn bị nói thêm cái gì đó, nhưng lúc này tàu điện ngầm đã đến, cô đành phải nói: "Tối tớ sẽ liên lạc với cậu vậy, giờ cậu cứ đi làm việc của mình trước đi nha."
Sở Sở cười gật đầu, nhưng nhìn thấy tàu điện ngầm chận rãi chạy đến, tâm trạng lại dần hạ xuống. Xem ra trước mắt đánh phải dắt A Hắc và A Hồng về đã.
Mà A Hắc và A Hồng bên cạnh cũng xị mặt không vui, dù hai đứa nó biết thuấn di (dịch chuyển tức thời), nhưng mà vẫn rất tò mò với tàu điện ngầm, cực kỳ muốn đi thử cho biết nha.
"Làm sao vậy?" Tiếu Minh Dụ cẩn thận phát hiện ra điều kỳ lạ của cả ba.
"À, thẻ thân phận của A Hắc và A Hồng không mang theo, nên không lên tàu điện ngầm được." Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Sở vẫn không đem chuyện không có thẻ thân phận nói ra.
A! Là như vậy à, Tiếu Minh Dụ vô thức nhìn sang Giản Thiếu Vũ bên cạnh mình.
Giản Thiếu Vũ mỉm cười nói: "Chúng tôi vốn là lái tàu bay tới, thuận đường chở mọi người một chuyến luôn." Tiếu Minh Dụ gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý.
A! Sở Sở, A Hắc và A Hồng vui mừng nhìn Giản Thiếu Vũ.
"Đúng vậy, cứ thế đi!" Tiếu Minh Dụ lập tức quyết định luôn.
Dù đã biết đến sự tồn tại của tàu bay, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này Sở Sở được ngồi lên nó, vì vậy cô vô cùng thấy mới lạ, A Hắc và A Hồng cũng thế, khụ, thật ra xếp theo trình độ nào đó, thì ba người bọn họ đích thị là cùng cấp độ quê mùa.
Sở Sở còn có thể biểu hiện bình tĩnh một chút, còn A Hắc và A Hồng quả thật là vô cùng yêu thích, vuốt ve sờ soạng khắp tàu bay, thỉnh thoảng còn dùng tay mập mạp gõ gõ, Sở Sở nhìn mà đen cả mặt. Nhưng bây giờ cô cũng chỉ là cười người hôm trước hôm sau người cười thôi, chờ đến khi tàu bay bay lên, Sở Sở ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tiếu Minh Dụ ngồi cạnh nhìn vô cùng buồn cười.
Tốc độ của tàu bay không phải là tàu điện ngầm có thể sánh nổi, vốn là đi tàu điện ngầm mất nửa tiếng, còn bây giờ ngồi xe chỉ mất có năm phút mà thôi. Năm phút sau, tàu bay đã đỗ vào một bãi giữ xe, bãi giữ xe được xây kéo dài ra từ phần giữa của một tòa nhà hơn trăm lầu, xung quanh cao thấp đều là kiến trúc màu xám không thấy điểm dừng.
Cảm giác đầu tiên sau khi bước xuống tàu bay của Sở Sở chính là không hổ là toàn nhà của chính phũ, thật to thật khí thế!
Cục quản ký quyền tài sản tri thức nằm ở lầu 34, còn cục nhãn hiệu thì nằm ở tầng 66, bây giờ bọn họ đang ở tầng 50. Sở Sở quyết định đầu tiên đi đăng ký nhãn hiệu đã.
Lo lắng mang theo hai đứa nhỏ sẽ không tiện, Sở Sở định nhờ hai người Tiếu Minh Dụ trông giúp hai đứa để mình đi làm việc cho nhanh. Nhưng không đợi cô mở lời, Tiếu Minh Dụ liền nói thẳng: "Sở Sở, để tớ đi cùng cậu, anh Thiếu Vũ sẽ đem theo hai bé ra quán cà phê tầng 22 chờ chúng ta."
Sở Sở đồng ý, chẳng qua lúc nghe đến hai từ "Cà phê" thì trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ thì ra bây giờ cà phê vẫn cứ tồn tại như cũ.
Cứ như vậy, năm người chia thành hai nhóm tự do hoạt động.
----- Hết chương 20 -----