Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 16: Mỹ Thực Đế (*) (Vua Ẩm Thực)

Editor: Fuurin
*Ed: Đây là tên riêng nên tớ sẽ giữ nguyên phần Hán Việt nhé!
Giữa trưa, làm thức ăn cho hai đứa nhỏ trong nhà ăn no xong, Sở Sở sang nhà dì Trương chơi với Nhiên Nhiên, cho đến khi chạng vạng sáu giờ tối, cô mới lại đăng nhập vào cửa hàng.
Còn chưa mở cửa hàng, thì một tiếng thông báo vang lên làm cô giật mình, theo đó còn có một hàng chữ: "Làm ơn làm thêm nữa đi! P/s: Bánh đậu xanh và bánh khoai lang ăn ngon lắm đó            ~\(≧▽≦)/~!", phía dưới còn để một hàng icon hình động.
Cái gì thế? Sở Sở có chút không hiểu mô tê gì, nhưng nhìn thấy mấy chữ bánh đậu xanh và bánh khoai lang xong, não cô lập tức hoạt động trở lại, sau đó mở web ra.
"Hôm nay cậu đã ăn bánh đậu xanh/bánh khoai lang chưa? Chưa á? Cậu thật là lạc hậu!" Những dòng chữ này lướt qua mắt cô, làm trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch.
 【Sản phẩm mới siêu cấp ngon miệng --- Bánh khoai lang và bánh đậu xanh! Chủ topic(*) xém chút nuốt luôn cả lưỡi!
(*ed: bản convert để là "lâu chủ", nhưng tớ thấy không thuần Việt, hơn nữa đây là một bài đăng trên mạng nên tớ tự đổi thành "chủ topic" luôn nhé!)
Nguyên nhân là hôm nay chủ topic lên Nhất Đào Là Tốt Rồi dạo dạo, không ngờ lại tìm được thứ tốt! Vì thế dứt khoát lên đây chia sẻ! Đầu tiên phải nó rằng đây là lần đầu tiên chủ topic được ăn hai món này, trước đây chưa từng nhìn thấy hay ăn qua chúng! Một miếng nho nhỏ vậy mà có tới 6000 đến 10000 la năng lượng, quan trọng nhất là phàn trăm có thể hấp thu lên đến 1000%! Trong khi bình thường cao nhất chỉ là 95% mả thôi! Quả thật là khó tin! Vì thế bản thân đã ôm tâm lý nếm thử, dứt khoát mua luôn mấy miếng, kết quả là! Càng ăn càng không ngừng nổi! Bánh khoai lang trong mềm ngoài xốp, ngọt ngào thơm phức, bánh đậu xanh ngọt mà không ngấy, mát dịu vừa miệng. Đối mặt với món ngon như thế, chủ topic chợt nhớ tới một câu nói: "Tiền tài trong tay không bằng thức ăn ngay miệng!" Chỉ tiếc khi chủ topic ăn xong quay lại định mua nữa thì hàng đã bán hết TAT vì thế với nguyên tắc ăn có thể ăn một mình, còn khó chịu thì phải chia sẻ, chủ topic lập tức share bài! Phía dưới có kèm đường link cửa hàng~ Hãy cám ơn ta đi nào! 】
Phía dưới topic chính là một đống bình luận.
【 Nhóm đến đây vì tiêu đề! 】——1Like
【 Thật hay giả vậy? Chị đây phải sang xem mới được 】——2Like
【Bánh khoai lang? Bánh đậu xanh á? Làm ơn phổ cập cho tui với! 】——3Like
【 Tiệm tạp hóa? Chế có thể nói là cái tên tiệm này rất kì không? 】——4Like
【 LOGO của cửa hàng rất đẹp! 】——5Like
【 Hình như phía trên bị lạc trọng tâm câu chuyện rồi! 】——6Like
【 Đã bán hết! Sạch sành sanh! Quỳ xin một cái nếm thử!! 】——7Like
【 Anh đây quả thật là thiếu hiểu biết, vậy mà chưa từng nghe thấy những thứ này TAT】——8Like
【 Like cho lầu trên+1】——9Like
...
...
Nhìn bình luận đầy trên màn hình, trong lòng Sở Sở triệt để sôi trào, được lên quảng cáo kìa, thật là một niềm vui ngoài ý muốn mà! Sở Sở nhìn tên chủ topic, tên là Ẩm Thực Đế, còn tư liệu tỉ mỉ hơn của người này thì cô lại không xem được, nên đành từ bỏ.
Sở Sở vui vẻ quay lại trang web cửa hàng nhà mình, bấm vào chỗ kho hàng, chỉ thấy toàn bộ hàng hóa đều đã bán hết. Cô lại nhanh chóng vào xem thông tin giao dịch, có ba đơn đặt hàng, đơn thứ nhất số lượng không lớn, chỉ có ba bánh khoai lang và ba bánh đậu xanh, đúng là tài khoản Mỹ Thực Đế đặt, đơn thứ hai đặt số lượng nhiều hơn, mỗi loại ba mươi bánh, người sau này tên là Đệ Tử Nhất Hào (*Ed: Nhất Hào = số 1), mặt khác người này còn mua hết toàn bộ khoai lang và đậu xanh luôn! Đơn đặt hàng thứ ba thì mua trọn số bánh khoai lang và bánh đậu xanh còn lại, người mua tên Lưu Luyến Quên Về.
Bán được hàng một cách thuận lợi, nên tâm trạng Sở Sở tương đối tốt, trong tài khoản của cô hiện có hơn bốn trăm vạn, bán thêm vài đợt nữa sẽ đủ mua đồ làm bếp cô cần. Sở Sở thầm tính toán, càng nghĩ càng thấy mừng.
Đột nhiên, âm báo tin nhắn nhảy lên.
"Hi, bánh khoai lang bánh và bánh đậu xanh bánh còn có nữa không? Bao nhiêu tôi cũng muốn! —— Mỹ Thực Đế"
Nhìn thấy người gửi là Mỹ Thực Đế đã giúp mình quảng bá, Sở Sở liền nhanh chóng trả lời: "Tạm thời không còn nữa, cám ơn bạn đã quảng cáo nhe!"
"Mẹ, sao mẹ lại làm thế chứ!" Phương Tử Sênh kêu lên thảm thiết, hai mắt rưng rưng nhìn màn hình quang não giờ đã đen thùi lùi.
"Thằng con chết bầm, nãy giờ gọi con bao nhiêu lần rồi! Suốt ngày chỉ biết lên mạng, ngoài ra con còn biết làm gì nữa không hả!" Phương La Bặc(*) cốc một cái thật mạnh lên đầu Phương Tử Sênh.
(*Ed: bản con vert để tên là Phương Cải Củ, tớ thầy kì cục quá nên tra âm Hán Việt của cải củ thì ra tên này, nên để vậy cho hay nha!)
Đầu Phương Tử Sênh đau đớn, nhanh chóng dùng tay bảo vệ đầu, lực tay của mẹ nhà mình thật lớn mà! "Con đang làm chính sự đó! Hơn nữa con cũng chưa đói! Cả nhà ăn trước không được à?"
"Con mà có chính sự gì chứ, mẹ con còn không biết chắc!" Vừa nói vừa cốc thêm một cú.
Oa, Phương Tử Sênh vừa dùng vẻ mặt xin tha vừa xoa xoa đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thật ra mẹ không phải mẹ ruột con đúng không!"
"Thằng nhãi, con vừa nói gì đó?" Ánh mắt Phương mẹ nheo lại, tay chuẩn bị giơ lên.
"Không không ạ! Bây giờ con xuống liền đây!" Phương Tử Sênh nhanh chóng xin tha.
Phương mẹ hài lòng thả tay xuống.
Trên bàn cơm nhà họ Phương đã sớm đầy người, hôm này là ngày họp mặt gia đình mỗi tháng một lần của nhà họ.
"A Văn, bánh khoai lang và bánh đậu xanh này mua ở đâu vậy? Thật là ngon!" Cậu hai nhà họ Phương, Phương Tử Vũ cầm trong tay cái bánh khoai lang thứ mười lăm, vừa cắn vừa hỏi.
"Đúng là không tệ." Cậu cả Phương Tử Uyên vẫn luôn trầm lặng kiệm lời cũng mở miệng khen.
"Khụ..." Ngồi ở vị trí chính chủ, ông nội Phương, Phương lão gia Phương Quốc Thắng bỗng nặng nề ho một tiếng, ánh mắt nhìn sang bạn già bên cạnh mình.
Bà nội Phương nhịn cười, tay gắp một cái bánh khoai lang đặt lên dĩa của ông nội Phương, nói: "Ông già, ăn thêm cái này đi, bánh mềm mịn lại còn rất ngon nữa, tiểu Văn còn nói với tôi là nó cố ý mang đến cho ông ăn đó."
Ông Phương vừa lòng nhận lấy bánh mà bạn già gắp sang.
Nhìn cảnh này, mấy cha con nhà họ Phương len lén nhìn nhau, trong mắt chứa đầy ý cười.
Phương Tử Sênh ỉu xìu theo sau mẹ mình xuống lầu, huhu bánh khoai lang bánh đậu xanh của anh huhu TAT.
Ủa? Mùi gì vậy nhỉ? Vừa đến phòng ăn, Phương Tử Sênh bỗng ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy.
"Á á á!!!!!Á á!!! Bánh khoai lang! Bánh đậu xanh của connnnn!!" Động tác của Phương Tử Sênh vốn chậm rì rì bỗng dưng như được bơm thêm xăng, lách qua mẹ Phương vọt vào phòng ăn.
Chỉ thấy dĩa bánh được bày giữa bàn cơm chỉ còn vỏn vẹn có một cái bánh đậu xanh. Tay Phương Tử Sênh run run, trong lòng ứa máu, vì sao? ! Vì sao chỉ còn có một miếng vậy? !
Mọi người ngẩn ra, tình huống gì thế này.
"Vì sao chỉ còn có một miếng huhu TAT..." Khuôn mặt Phương Tử Sênh đau khổ, hỏi, "Bà ơi, mẹ ơi! Tại sao!"
"Aha, là đứa nào nãy giờ gọi không thèm phản ứng hả!" Mẹ Phương đi đến bên cạnh ba Phương ngồi xuống, còn nói mát một câu.
"Đúng đó, anh ăn mười lăm cái luôn, hahaha." Phương Tử Vũ cười, nói.
"Mười lăm cái á! Phương Tử Vũ bộ anh là heo hả! Mẹ à! Sao mẹ không nói với con một tiếng mà đã ăn rồi vậy?" Phương Tử Sênh hung dữ liếc anh hai của mình một cái, sau đó liền triệt để oán niệm, chỉ thiếu nước căn khăn tay nữa thôi.
"Anh là Ky Giáp Sư(*) mà." Phương Tử Vũ thản nhiên nhún vai.
(*Ed: Người điều khiển mấy con robot to bự như trong Transformers á)
Bà nội Phương nhìn khuôn mặt như khóc tang của thằng cháu út, đau lòng nói: "Đừng sợ đừng sợ, lần sau để anh ba cháu mua nhiều chút cho cháu ăn thỏa thuê luôn."
Ông nội Phương trầm mặt, "Ăn cơm thì ngồi cho đàng hoàng vào."
Trong lòng Phương Tử Sênh lén lút cho anh hai mình một ngón giữa, sau đó ngồi xuống chỗ của mình, chuyển sang hỏi Phương Tử Văn: "Anh ba, anh mua ở đâu vậy? Là trang web kia phải không! Giữa trưa, lúc ở kí túc xá em cũng mua thử vài cái, vậy mà đến khi thật sự muốn mua thì đã hết mất rồi!"
Phương Tử Văn gật gật đầu, "Tình cờ nhìn thấy." Cô nhóc đó làm thức ăn cũng không tệ nhỉ.
"Haiz, sau đó em nhắn tin hỏi chủ tiệm khi nào thì có hàng mới, kết quả mẹ lại..." Nhớ tới chuyện này Phương Tử Sênh càng thêm buồn bực .
Ánh mắt đằng đằng sát khí của mẹ Phương lia qua, Phương Tử Sênh im miệng ngay lập tức.
Ông nội Phương nói một tiếng, cả nhà họ Phương liền bắt đầu ăn cơm .
Lúc này, trong một phòng thí nghiệm đèn đuốc sáng trưng ở trung tâm thành phố Y Tây.
Trong phòng thí nghiệm, vài người mặc quần áo màu xám đang vội đến xoay tròn, mà một ông lão mặc áo bành tô màu trắng thì đang tập trurng tinh thần nhìn vào máy phản ứng, bốn phía của phòng thí nghiệm để đầy các loại dụng cụ thiết bị, quả thực giống một bệnh viện thu nhỏ.
"Thưa thầy, thầy nhìn này." Một người thanh niên tuấn tú nhã nhặn cầm một cái máy đo lường trong tay cung kính nói với ông lão áo trắng.
"Lập tức tiến hành phân tích thành phần." Ông lão tuổi không nhỏ nhưng lại rất có khí thế, hiển nhiên là người đã quen việc ra lệnh. Ông thoáng trầm ngâm, rồi quyết đoán nói.
"Vâng!" Người thanh niên nhận được mệnh lệnh lập tức đi đến dãy dụng cụ thí nghiệm, chỉ huy mọi người làm việc.
Ông lão nhìn động tác gọn gàng dứt khoát của học trò mình, vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào thí nghiệm của bản thân.
Người trong phòng thí nghiệm vẫn bận rộn như trước.
----- Hết chương 16 -----