Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 19

Thiên Dũng vừa vào đến phòng đã tức giận đá bay cả bàn ghế, chỉ nghĩ mình vừa bị ép phải đứng trên thành hạ mình nhận lỗi với bọn dân chúng thấp hèn kia hắn đã muốn lập tức mang bọn chúng ra bêu đầu: " Khốn kiếp, hắn dám coi thường ta."

" Đệ nghe nói huynh bị nhị ca làm xấu mặt trước sự chứng kiến của các tướng sĩ?"

" Chỉ cần nghe thấy tên hắn ta đã hận không thể phanh thây hắn ra làm trăm mảnh."

Thiên Cung buông ly trà chỉnh lại tư thế: " Huynh có thể nhẫn nhịn được thì hà cớ phải tức giận, chỉ cần qua đêm nay thì nhị ca cũng

không thể xem thường huynh nữa."

" Hắn đến lời ta còn không xem ra gì thì làm sao chịu đồng ý dự tiệc. Tên khốn đó!"

" Có hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bảo đảm nhị ca đêm nay vẫn sẽ ở trong thành thì sẽ không có vấn đề gì lớn."

Thiên Dũng suy nghĩ rồi ra ý: " Ta nghe nói hắn đến có dẫn theo một tên thị nô, có nhiều lời đồn hắn đối với tên thị nô này rất chu toàn. Ngươi nói xem nếu lợi dụng hắn có thể khiến Thiên Vũ chịu ở yên một chỗ?"

" Không được."

Đột Nhiên Thiên Cung nói lớn tiếng làm Thiên Dũng ngạc nhiên: " Tại sao lại không được, đệ có quen với tên thị nô này?"

" Không Phải." Nhận ra mình lỡ lời Thiên Cung vội đính chính: " Ý của đệ là chúng ta cần suy tính cẩn thận, huynh nghĩ xem nhị ca là người thế nào? Huynh ấy làm sao có thể chỉ vì một tên thị nô nhỏ nhoi mà bị kẻ khác khống chế. Nếu chúng ta vội vàng sẽ bức dây động rừng."

" Đệ nói cũng có lý. Tin đồn vẫn không thể tin chắc được."

" Huynh cứ an tâm, Nhị ca vì rắc rối với đám dân đen nên cũng sẽ không ra ngoài. Huynh chỉ cần đến cùng huynh ấy nói vài câu chuyện đệ sẽ có thời gian chuẩn bị."

" Được."

Thiên Cung còn nhớ trong thư Thiên Uy đã nói rất rõ, hắn sẽ không quan tâm Thiên Vũ sống hay chết nhưng tuyệt đối không được gây ra bất cứ thương tích gì cho tên thị nô bên cạnh hắn. Tên thị nô này thật ra là ai có thể khiến Thiên Uy cùng Thiên Vũ để tâm như vậy?

- ------------------------------------------------------

Im lặng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm trên cao, mỗi khi ánh lên một tia chớp lại khiến trong lòng Thiên Vũ dậy sóng, đêm hôm đó trước mộ Thụy Bích hắn vì không thể chịu thêm nữa nổi cô đơn tĩnh mịch và sự nhớ thương da diết mà tìm tới cái chết để tự giải

thoát. Phải chăng vì mong ước được làm lại của hắn quá lớn mới có thể được như hôm

nay, nhưng hắn chỉ sợ hiện tại chỉ là một giấc chiêm bao kéo dài.

" Đêm nay không thể nhìn thấy trăng, Thiên

Vũ ca là đang ngắm gì?"

Nghe tiếng nói hắn xoay đầu nhìn với ánh mắt triều mến: " Thụy nhi, còn chưa ngủ sao?"

Thụy Bích nằm trên giường, hai tay chống nâng mặt về phía trước: " Hôm nay thật rất là nhiều việc lẽ ra là rất mệt, nhưng Thụy nhi cảm thấy lòng không an, không thể ngủ được."

" Vậy sao?" Thiên Vũ đi lại giường ngồi xuống, tay ấn đầu y nằm lên chân mình rồi vỗ về: " Cứ an tâm ngủ đi, có ta ở đây."

" Người không phải cũng không thể ngủ sao?"

" Chỉ sau khi ngươi đã ngủ thật ngon thôi."

Nghe tiếng nói trầm ấm của Thiên Vũ, y thích

thú gối đầu trên chân hắn: " Thiên Vũ ca, kể truyện cho ta nghe đi được không? Thụy nhi nghe sẽ dễ ngủ hơn."

" Được!" Hắn một tay vỗ vỗ nhẹ lưng Thụy Bích, mặt hướng ra phía cửa sổ: " Trước kia có một gã hoàng tử ngu ngốc, hắn luôn tự cho rằng mình tài giỏi và khẳng định mình bằng cách chiếm đoạt. Cho dù không yêu thích

nhưng chỉ cần vừa mắt, chỉ cần hài lòng hắn

sẽ phải lấy cho bằng được....!"

" Vị hoàng tử đó không thích vẫn sẽ chiếm lấy sao bất cứ thứ gì sao?"

" Đúng vậy, và hắn đều sẽ lấy được. Trong tất cả các hoàng tử hắn hiển nhiên trở thành duy

nhất Vương Gia được sắc phòng càng trở nên ngạo mạn."

Thụy Bích chớp đôi mắt to: " Nhưng tại sao người lại gọi hắn là hoàng tử ngu ngốc?"

" Hắn ngu ngốc bởi chính vì mọi thứ hắn có quá dễ dàng, làm con người hắn trở nên tự cao tự đại. Hắn đã bỏ qua một người lúc nào cũng chỉ lặng lẽ nhìn hắn, vì hắn, người không tiếc cả cuộc đời và mạng sống của mình chỉ vì một mình hắn."

" Nhưng tên hoàng tử ngu ngốc đó lại không biết gì cả, hắn đến một chút sự hy sinh của người kia cũng không hay biết, lại cứ mù quáng cho rằng người đó là kẻ thù của mình mà thù hận chán ghét, ngươi nói xem hắn có phải là hết thuốc chữa rồi không?"

Thụy Bích mơ hồ: " Thụy nhi chính là thấy người kia mới là kẻ ngu ngốc... chỉ là y thật sự đối với vị hoàng tử này có tình cảm quá lớn."

" Đến cuối cùng khi chính tay mình giết chết người đó hắn mới biết được tất cả sự thật,

kẻ hắn hận nhất cũng chính là người hắn thương yêu nhất. Tên hoàng tử này hiển nhiên lên ngôi hoàng đế và sống cô đơn hối lỗi cả một đời. Đáng... thật rất thích đáng, đây chính

là sự trừng phạt của người kia đối với hắn."

Hai mi mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo tới Thụy Bích thều thào: " Nếu Thụy nhi là người đó... thì sẽ không hận... người hãy sống thật tốt."

" Thụy nhi?"

" Y chính là muốn nhìn thấy ngày... hoàng tử lên ngôi hoàng đế...!"

" Ngươi nói gì?"

Thụy Bích an lành thiếp ngủ đi bỏ lại cho hắn

một mớ mơ hồ, nhẹ tay lướt qua mi mắt đang nhắm của y, hắn mang gương mặt buồn: " Ngươi có phải không hận ta? Thụy nhi, đôi mắt này cho đến cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy ngày ta lên ngôi hoàng đế. Ta nhất định... nhất định để ngươi chính mắt nhìn thấy."

" Cạch...!"

Nghe tiếng động bên ngoài Thiên Vũ để Thụy Bích nằm xuống gối, kéo chăn lên ngang ngực y rồi tới mở ra cửa phòng: " Tĩnh Thất!"

" Nhị hoàng tử."

" Thế nào rồi?"

" Vâng!" Vừa thấy Thiên Vũ bước ra Tĩnh

Thất gật đầu ra ý.

" Được rồi, ngươi đi đi!"

" Còn..."

Tĩnh Thất hướng mắt vào trong có vẻ lo lắng Thiên Vũ mới lên tiếng: " Đã ngủ rồi, ngươi không cần phải lo cho y."

" Thần đã hiểu." Vừa dứt câu Tĩnh Thất thoắt một cái đã bay lên nóc thành rồi từ đó nhảy ra ngoài.

Thiên Vũ nhìn Thụy Bích nằm ngủ trên giường, hắn mỉm cười mới trở ra gian phòng chính. Ở đó Thiên Dũng đã ngồi đợi từ trước, hắn đi lại ngồi xuống tự mình rót ra một ly trà cho mình: " Đã khuya như vậy không biết đại ca muốn gặp ta đây là có ý

gì?"

" Cái này....cũng là vì việc của ta lúc sáng." Đã có chuẩn bị trước Thiên Dũng giả cười lấy

lòng: " Nhị đệ, đệ cũng biết việc này cho dù phụ hoàng không muốn truy cứu đi nữa ta cũng sẽ bị nghi ngờ cấu kết với người Dao Ngữ. Có thể nào vì tình huynh đệ mà cho qua được hay không?"

Thiên Vũ nhấp một ngụm trà không hứng thú: " không phải sáng này trước mặt các thống lãnh và tướng sĩ huynh đã nói sẽ tự mình chịu tội với phụ hoàng, mới đó đã đổi ý rồi?"

" Việc đó đương nhiên ta sẽ nhớ. Ta ít nhiều cũng là đại hoàng tử không thể không nói vậy, nhưng....!"

" Đại ca." Thiên Vũ đặt ly xuống bàn chặn lại câu nói của Thiên Dũng: " Huynh cũng biết ta đến đây đương nhiên phải có ý chỉ của phụ hoàng, nếu nhắm mắt làm ngơ thì ta làm sao ăn nói với người và bách tính phải chịu đói khổ bên ngoài kia chỉ vì huynh?"

Thiên Vũ lại nói: " Còn có, ta tin cả ta và huynh đều không nghĩ giữa chúng ta có bất cứ một thứ tình cảm huynh đệ nào thì không cần phải mỗi người một chút giả ý làm gì. Huynh nói có phải hay không?"

" Ngươi!" Thiên Dũng vỗ bàn đứng dậy: " Ngươi đây là không muốn nể mặt của ta?"

" Ta không nể mặt huynh thì đã làm sao?"

" Được lắm, nếu như vậy thì ngươi cũng đừng trách bản hoàng tử không xem đến tình huynh đệ giữa chúng ta."

" Âm....!" Cánh cửa bị đạp bung ra, quân lính tràn vào bao vây xung quanh Thiên Vũ, chĩa mũi kiếm vào hắn.

" Đại ca, đây là chuyện gì?" Thiên Vũ vẫn không có bất cứ hành động gì ngoài nhàn nhã thưởng thức trà.

" Nhị đệ, ngươi tốt nhất là nên chết ở đây đi."