Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 5

"Không cần." Lý Thâm từ chối, "Tôi về nhà tùy tiện nấu một chút, rất nhanh."

Lý Thâm đương nhiên cũng biết, nếu như đến nhà Trần Cường ăn thì anh sẽ đỡ việc hơn rất nhiều.

Dù sao cho dù ah không ăn thì ba bảo cũng muốn ăn cơm.

Nhưng, Trần Cường cũng đã lập gia đình, trên có già dưới có trẻ, cho dù Trần Cường sẽ không so đo nhiều như vậy, nhưng vợ anh ấy thì chưa chắc, lần một lần hai còn được, nhiều lần khó tránh khỏi bị âm thầm càm càm.

Dù sao thời đại này ai cũng sống không dễ dàng.

Nói xong vừa vặn đến cửa chính, nói với Trần Cường một tiếng anh liền đẩy cửa tiến vào.

Trần Cường nhìn anh đi vào thì mới rời đi, trước khi đi, nhịn không được hít thật sâu một hơi mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Bụng kêu rột rột, càng đói hơn.

Nhà anh ấy cũng đã lâu không ăn thịt, ngày nào rảnh rỗi phải đi vào trong thành một chuyến cắt mấy lạng thịt trở về nếm thử mới được.

Thẩm Y Y mặc dù chỉ làm ba món ăn, nhưng mà thịt khô cô làm hai cân, cộng thêm khoai tây, khoảng chừng hai đĩa lớn, cộng thêm cá kho cùng canh rong biển trứng gà, tổng cộng có bốn món ăn, đủ ăn.

Lúc bưng lên bàn, Nhị Bảo và Tiểu Bảo thèm thuồng nuốt nước bọt, Đại Bảo tương đối nội liễm hơn một chút, nhưng con mắt cũng không cầm được mà nghiêng mắt nhìn trên bàn.

Tiểu Bảo thấp người, quả thực là nhón chân bám vào trên mép bàn nhìn bằng ánh mắt đầy trông chờ, còn chọc chọc tay anh hai nó, nhỏ giọng nói, "Anh hai, là thịt, là thịt."

"Ừm ừm." Nhị Bảo mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm.

Thẩm Y Y buồn cười, ôm Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế dài, bảo Đại Bảo và Nhị Bảo tự ngồi lên, cầm bát xới cơm cho bọn họ, Đại Bảo sợ cô cầm không xuể, kêu Nhị Bảo cùng đi phụ một tay.

Sau đó bọn họ liền thấy nguyên một nồi cơm gạo trắng lớn thơm lừng, mẹ bọn họ xới cơm cho bọn họ lại là tràn đầy một chén lớn.

Thẩm Y Y nhìn bọn họ, bảo bọn họ đi qua, chia cho mỗi đứa một chén cơm, "Cẩn thận nóng, ăn trước đã, không đủ lại bới thêm."

Đại Bảo Nhị Bảo ngây ngốc nhận lấy, bưng chén cơm màu sắc sáng long lanh, thơm ngào ngạt trở lại nhà chính.

Tiểu Bảo không có chú ý tới biểu cảm ngây ngốc của hai anh trai, nó còn nhỏ, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy hai người anh trai đều bưng cơm trở về, mùi thơm kia cực kỳ mê người, nó cũng không nhịn được giãy dụa đi xuống, muốn đi phòng bếp bưng cơm của mình.

Một giây sau, chỉ thấy mẹ bưng một chén cơm trở về.

"Làm sao lại đi xuống rồi?" Thẩm Y Y đặt bát cơm ở trước mặt nó, lại ôm Tiểu Bảo ngồi dậy, "Đây là của Tiểu Bảo, mẹ bưng tới cho con."

"Mẹ, đây quả thật là cho chúng con ăn sao?" Nhị Bảo thực sự nhịn không được, hỏi.

Cậu bé nghe nói, loại gạo trắng này là lương thực tinh, cực quý cực đắt, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Cha đương nhiên cũng đã từng mua rồi, nhưng đều là trộn với thô lương ăn cùng, cũng không có thơm như vậy.

"Đương nhiên rồi." Thẩm Y Y dịu dàng nói, "Chỉ cần các con thích, mỗi ngày mẹ đều sẽ nấu cho các con an."

"Mẹ." Nhị Bảo oa một tiếng khóc, nhào về phía n.g.ự.c của cô, "Mẹ thật sự đối xử với tụi con tốt quá."

Tiểu Bảo nhìn thấy anh hai khóc, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng nó cũng khóc theo, đưa tay về phía cô đòi ôm, "Hu hu ~ "

Thẩm Y Y vội vàng ôm lấy bọn họ trấn an, nhìn thấy trong mắt Đại Bảo cũng mang theo nước mắt, cô vội vàng bảo bọn chúng lại gần.

Đại Bảo đi lên trước, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt mang theo nước mắt, "Mẹ, mẹ mãi mãi như thế này có được không? Đừng biến trở lại dáng vẻ trước kia nữa."

Thẩm Y Y đau lòng muốn chết, ôm ba bảo vào trong n.g.ự.c của mình, "Được, mẹ sẽ mãi mãi như thế này, sẽ không biến trở lại trước kia nữa."

Cô vừa nói xong, mấy đứa nhỏ liền khóc bù lu bù loa.

Thẩm Y Y dỗ rất lâu chúng mới nín, bảo bọn chúng ngồi xuống ăn cơm.

Ba bảo thút tha thút thít nói, "Mẹ, sao mẹ không ăn?"

Thẩm Y Y gắp thức ăn cho Tiểu Bảo, thuận miệng nói, "Mẹ đang chờ cha các con."

Đại Bảo nghe xong, lập tức để đũa xuống, "Con cũng muốn chờ cha trở về rồi ăn."

Nhị Bảo có chút lưu luyến không rời mắt nhìn thức ăn trên bàn, buông đũa ra, "Con cũng chờ cha."

Tiểu Bảo đã ăn đến miệng phình lên giống một con Hamster nhỏ, nghe hai anh trai nói, ngửa đầu ủy khuất nhìn về phía Thẩm Y Y, nó cũng muốn chờ cha trở về rồi ăn.h

Thẩm Y Y lại bị dáng vẻ đáng yêu của con trai làm cho tan chảy, đưa tay lau nước mắt trên mi nó, "Tiểu Bảo vẫn là một bé con, bé con phải ăn no mây mẩy, cha trở về nhìn thấy mới vui vẻ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-5.html.]

Thẩm Y Y nói xong, còn muốn thuyết phục Đại Bảo Nhị Bảo ăn trước, cửa liền truyền đến một tiếng "Kít".

Thẩm Y Y hơi cứng người lại, bỗng nhiên quay đầu, chạm ánh mắt cùng người đàn ông đang đi vào cửa.

Ký ức bọn họ ở chung kiếp trước từng li từng tí phát ra ở trong đầu cô tựa như những thước phim, cuối cùng dừng lại vào lúc anh lái xe phóng tới Lâm Gia Đống, nét mặt quyết tuyệt ngoan lệ.

Thẩm Y Y dần dần đỏ cả vành mắt.

"Cha!"

"Cha!"

Đại Bảo cùng Nhị Bảo rất là kích động, nhảy xuống ghế, vọt tới, "Cha, cha đã trở về, mẹ làm đồ ăn ngon, cha mau tới đây ăn."

"Chã chã ~" Tiểu Bảo cũng nhìn thấy cha nó, vội vàng phất phất tay.

Lý Thâm tiện tay sờ đầu Đại Bảo Nhị Bảo, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Y Y, thấy con mắt cô đỏ lên, mặt trầm xuống, cất bước đi tới, trầm giọng hỏi: "Ai bắt nạt em vậy? Anh đi dạy dỗ kẻ đó!"

Thẩm Y Y lúc này mới phát giác mình vừa khóc, hôm nay nước mắt của cô thật sự quá không đáng tiền.

Vội vàng lau nước mắt, "Không có người bắt nạt em, em chỉ là cảm thấy thấy anh thật tốt."

"..." Lý Thâm nhíu mày lại sâu hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y dần hiện lên vẻ cảnh giác.

Thẩm Y Y vốn còn muốn bổ nhào vào trong n.g.ự.c anh khóc rống một phen, phát giác nét mặt của anh, đột nhiên phản ứng lại, Lý Thâm cũng không phải ba bảo.

Từ khi cô gả cho anh đã không cho anh thái độ hòa nhã bao giờ, đột nhiên thay đổi lớn như vậy, khó tránh khỏi anh sẽ không cảm giác mình có ý khác.

Nhưng không sao cả, cô trở về chính là vì bù đắp cho anh cùng ba đứa nhỏ, cả nhà sống hạnh phúc bên nhau.

Hơn nữa cô đã thiếu bốn cha con đủ nhiều, cô không muốn lãng phí thời gian từng bước một.

Hình tượng sụp đổ thì sụp đổ, tóm lại cô không phải yêu ma quỷ quái, cô vẫn là cô, đời này bọn họ còn có rất nhiều nhiều thời gian, chỉ cần cô đối xử thật lòng thì một ngày nào đó, anh sẽ tin tưởng cô thật lòng.

Nghĩ vậy, cô đi ra ngoài, "Đói bụng không, em múc cơm cho anh."

Lý Thâm nhìn bóng lưng của cô, chờ phản ứng lại là cô nói xới cơm cho anh, liền bị Nhị Bảo kéo một cái: "Cha, ngồi xuống, ăn cơm, có thịt."

Lý Thâm lúc này mới chú ý tới trên bàn có ba món ăn một món canh, ba đứa con trai sạch sẽ cùng với bát cơm trắng đặt trước mặt chúng.

"Anh Thâm, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi." Thẩm Y Y bưng hai bát cơm trắng, cười khanh khách đi tới.

Lý Thâm quay đầu nhìn sang, vẻ mặt nhìn cô như gặp quỷ.

Cô, cô gọi anh là gì?

Thẩm Y Y thần thái rất tự nhiên, đặt chén có nhiều cơm hơn đến trước mặt anh, bảo anh ngồi xuống, "Anh Thâm, ngồi xuống đi."

Lý Thâm vẫn chưa lấy lại tinh thần, Nhị Bảo đã đợi không kịp, kéo vạt áo Lý Thâm, "Cha, cha mau ngồi xuống đi, con muốn ăn cơm."

Lý Thâm thuận theo lực tay của Nhị Bảo mà ngồi xuống, vẫn không nhịn được nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút.

Thẩm Y Y thấy anh nhìn sang, nở một nụ cười thật tươi với anh.

Lý Thâm càng nhíu chặt mày hơn, sự việc có khác thường tất có gì đó.

Thẩm Y Y gắp một miếng thịt khô cho anh, "Anh Thâm, cái này ăn ngon lắm, mặn mặn thơm thơm."

"Mẹ, con cũng muốn." Tiểu Bảo giơ chén của mình.

"Con nữa!" Nhị Bảo theo sát phía sau.

"Đứa nào cũng có." Thẩm Y Y cười nói, gắp cho ba bảo.

"Mẹ cũng ăn đi." Đại Bảo cũng gắp cho Thẩm Y Y một miếng thịt.

"Cảm ơn Đại Bảo." Thẩm Y Y sờ đầu cậu bé, ăn miếng thịt khô mà Đại Bảo gắp cho cô.

Nhị Bảo thấy vậy cũng gắp cho cô một miếng, Tiểu Bảo gắp không tới, khiến nó sốt ruột đến độ muốn khóc, kêu cha nó ôm nó lên, "Con cũng phải gắp thịt cho mẹ."

Lý Thâm c.h.ế.t lặng ôm Tiểu Bảo lên để nó tự tay gắp cho mẹ nó một miếng thịt khô, nhìn người phụ nữ cười vui vẻ, lúc này mới dám tin tưởng đây thật không phải là mình hoa mắt.

Vì sao cô đột nhiên thay đổi lớn như vậy, đối xử với anh và tam bảo tốt như vậy?

Có phải cô lại muốn ly hôn nữa không?

Trái tim vừa muốn nóng lên của Lý Thâm như là bị tạt một chậu nước lạnh, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.

Anh c.h.ế.t cũng sẽ không ly hôn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.