Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy Lý Thâm bế Tiểu Bảo xuất hiện ở cửa.
Lý Tam Hoành nhìn thấy Lý Thâm lạnh mặt, nhớ tới lời vợ mình vừa mới nói, không phải bị anh hai nghe thấy rồi chứ?
Trong lòng Lý Tam Hoành thấp thỏm, anh ta là con út trong nhà, nếu hỏi anh ta, người anh ta sợ nhất nhà là ai, không phải là cha mẹ Lý, cũng không phải là anh cả Lý Đại Bân, mà là anh hai Lý Thâm.
Hết cách, đều là giáo huấn thống khổ.
Niên đại này, trong tình huống bình thường, con trai cả là con trai được cha mẹ gửi gắm nhiều nhất, mà con trai út là con trai được cha mẹ sủng ái nhất, đứa con giữa là đứa con bị cha mẹ ngó lơ.
Nhà họ Lý bọn họ cũng không ngoại lệ.
Anh cả Lý Đại Bân từ nhỏ đã được cha mẹ Lý coi trọng, cho nên đã hiền lành hiểu chuyện, Lý Tam Hoành là con út, là đứa được cha mẹ Lý yêu thương nhất, cho nên tính cách anh ta khá tinh nghịch.
Mà anh hai so với anh cả và anh ta mà nói, cha mẹ hơi ngó lơ hơn, cho nên khá thờ ơ, thường đánh nhau gây sự, có thể dùng nắm đ.ấ.m giải quyết tuyệt đối không phí lời, vừa hung vừa hận.
Lý Tam Hoành khi đó còn nhỏ không biết, bởi vì thèm, anh ta trộm hai đồng của mẹ đi mua đồ ăn vặt ăn, hai đồng, khi đó là số tiền lớn, sau khi anh ta tiêu xong liền bắt đầu sợ hãi, bèn chối đẩy trách nhiệm.
Cũng không phải lần đầu anh ta làm chuyện này, nhưng anh ta trước giờ đều đẩy lên người anh cả hoặc chị em gái, trùng hợp hôm đó bọn họ đều không có nhà, chỉ có anh hai anh ta ở nhà.
Anh ta bèn nói anh hai trộm.
Kết quả anh hai đánh anh ta khóc oa oa ngay trước mặt cha mẹ, anh ta suýt chút bị đánh chết, mà cha mẹ ở bên cạnh sợ hãi khuyên giải, sau đó không có chút trách cứ nào với anh hai.
Khi đó anh ta liền biết, anh hai mới là “anh lớn” trong nhà, ngay cả cha mẹ cũng sợ.
Từ đây, anh ta có bóng ma, không dám trêu chọc anh hai nữa, cũng không dám làm những chuyện vu oan giá họa nữa.
Lúc này, Lý Tam Hoành sợ anh hai bởi vì lời vợ vừa mới nói, bắt anh ta đánh một trận, vội vàng đứng dậy, cười nói:
“Anh hai, lời con con đàn bà điên này nói anh đừng cho là thật, anh vĩnh viễn đều là anh hai của em!”
Lý Thâm nhếch môi: “Chú cũng trách chị hai chú không cho cá Thiết Trụ?”
“Không có!” Lý Tam Hoành vội vàng phủ nhận: “Chị hai bắt được cá, muốn cho ai thì cho người đó, sao em lại không vui chứ?”
Dáng vẻ nịnh nọt này của Lý Tam Hoành khiến Giang Ái Linh hận tới nghiến răng ken két, chồng của cô ta sao lại hèn nhát như vậy? Ngay cả đòi lại công đạo cho con trai mình cũng không dám.
Giang Ái Linh bất mãn, gân cổ nói: “Anh hai, Tam Hoành nói đúng, cá chị hai bắt được, chị ấy muốn cho ai thì cho người đó, chúng em không có tư cách chỉ tay múa chân, nhưng có một chuyện em không hiểu.”
Giang Ái Linh làm ngơ Lý Tam Hoành không ngừng nháy mắt với cô ta, tỏ vẻ muốn đòi công đạo:
“Tuy đã ra riêng, nhưng suy cho cùng chúng ta cũng là người một nhà mà? Chị hai bắt được nhiều cá như thế, ngay cả người ngoài như Hà Vệ Đông Hà Phú Quý cũng có thể cho, sao không thể cho cháu của mình chứ? Lẽ nào đối với chị ấy mà nói, đứa cháu Thiết Trụ này còn không bằng người ngoài sao?”
Lý Thâm không trả lời trực diện câu hỏi của Giang Ái Linh, mà là nhìn Lý Thiết Trụ, ánh mắt hơi lạnh: “Cậu đã làm chuyện tốt gì, còn muốn tôi nói ra cho cậu sao?”
Mọi người nghe vậy sững ra, ánh mắt rơi lên người Lý Thiết Trụ.
Lý Thiết Trụ phát giác ánh mắt của mọi người, chột dạ trốn phía sau mẹ mình.
Nhị Bảo lanh trí, lập tức đứng ra hét: “Là anh họ ức h.i.ế.p chúng con, giành cá của Vượng Tài, còn không chịu xin lỗi, cho nên mẹ con mới không cho cá cho anh ấy!”
“Tôi xin lỗi rồi!” Lý Thiết Trụ nghe vậy, to tiếng phản bác: “Nhưng bác hai vẫn không cho tôi cá.”
“Anh là sau đó mới xin lỗi!” Nhị Bảo tức giận: “Hơn nữa mẹ em nói, xin lỗi là phải xin lỗi em với anh trai, Tiểu Bảo còn có Vượng Tài tiếp nhận, mẹ mới sẽ cho cá, anh đẩy em và Vượng Tài xuống mương, em mới không tiếp nhận lời xin lỗi của anh, hừ!”
Mẹ Lý nghe vậy cả kinh, sải bước đi tới kéo Nhị Bảo kiểm tra: “Rơi xuống mương? Có bị thương không? Cho bà xem nào.”
“Bà, con không bị thương.” Nhị Bảo trấn an bà cậu, nhưng vẫn bĩu môi không vui, cáo trạng: “Bà, anh họ ức h.i.ế.p chúng con.”
Nghe thấy cậu không bị thương, mẹ Lý thở phào, ánh mắt nhìn Lý Thiết Trụ toàn là thất vọng.
Sự tình bỗng chuyển ngược, Lý Tam Hoành tức điên, xách Lý Thiết Trụ lên đánh: “Cái thằng đốn mạt này, ai cho mày cái gan ức h.i.ế.p em trai? Còn đẩy người xuống mương, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!”
Lý Thiết Trụ la oai oái, khóc rất thê thảm.
Giang Ái Linh biến sắc: “Lý Tam Hoành, anh làm gì? Không phải chỉ là trò đùa giữa con nít sao? Ai lúc nhỏ không trải qua như vậy? Tới mức làm lớn như vậy không? Dừng tay, đừng đánh nữa, Lý Tam Hoành, anh sắp đánh c.h.ế.t Thiết Trụ rồi! Nó là con trai của anh!”
Ở trước mặt anh hai, Lý Tam Hoành nào dám dừng tay? Lỡ như anh hai không hả giận, trực tiếp xách Lý Thiết Trụ đánh một trận, đó mới là thật sự đánh c.h.ế.t Lý Thiết Trụ.
Rõ ràng anh ta đang bảo vệ Thiết Trụ, con đàn bà thối này sao lại ngu như vậy?
Lý Tam Hoành hung hăng đánh Lý Thiết Trụ một trận, lại xin lỗi Lý Thâm và Nhị Bảo, Giang Ái Linh lau nước mắt kéo Lý Thiết Trụ về phòng, chuyện này mới coi như kết thúc.
Lý Thâm cực kỳ hài lòng, tán thưởng xoa đầu thằng hai nhà mình, nói với mẹ Lý: “Mẹ, mẹ với cha tối nay tới chỗ con ăn cơm đi.”
“Hả?” Mẹ Lý còn đang vì hiểu lầm Thẩm Y Y mà có chút hổ thẹn, ngại ngùng nói: “Cha mẹ ở nhà ăn là được rồi, trong nhà đã nấu rồi.”
“Bà, mẹ con đã bới xong cơm rồi, còn có rất nhiều cá ngon, bà với ông tới đi mà.” Nhị Bảo đi kéo tay của mẹ Lý, kéo ra ngoài.
Tiểu Bảo hóng náo nhiệt: “Bà, đi ăn cơm!”
“Được…”
Mẹ Lý sợ cháu trai ngã, vội đi theo cậu hai bước, vẫn có hơi do dự: “Ông nội của các cháu còn chưa về.”
Cha Lý không có nhà, ông ấy tới chỗ trưởng thôn thương lượng chuyện gì rồi, quay về vừa vào cửa, nghe thấy đang nói mình, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Ông, mẹ con gọi ông nội và bà nội tới nhà chúng con ăn cơm!” Nhị Bảo lại đi lên kéo ông cậu.
Cha Lý không chần chừ như mẹ Lý, vừa nghe Thẩm Y Y gọi tới, Lý Thâm cũng tới rồi, bèn đi theo Nhị Bảo.
Chồng cũng đi, mẹ Lý do dự cũng đi theo.
Giang Ái Linh đang ở trong phòng an ủi Lý Thiết Trụ suýt chút hộc máu.