Ông Vương nằm viện, đây xem như là chuyện lớn của Vương gia, người trong nhà đều có mặt đủ chỉ thiếu con dâu. Ông Vương sau khi phát hiện liền mắng con trai mình:
“đúng là đồ vô dụng, ngay cả vợ của mình cũng quản không được, ngươi còn làm chủ gia gia đình kiểu gì. Còn có vợ ngươi nữa, không có công sinh con, bây giờ còn như vậy nữa, cô ta cũng vô dụng, ngươi bây giờ về nhà đi, phải thừa khi còn trẻ mà tìm cơ hội sinh đi.”
Nghe tiếng la mắng của ba, Vương Tĩnh Kỳ đoán hẳn là ông bị thương không nặng lắm, nếu không đã không lớn tiếng như vậy.
“bạn già à, ông nói ít một chút đi, đây là bệnh viện, ông không sợ người khác cười vào mặt ông à.” Vương mẹ thấy con mình bị mắng, vội khuyên chồng.
Vương Tuấn Kì ngồi ở cuối giường cúi đầu không nói, chính là từ bàn tay nắm chặt kia có thể thấy hắn rất tức giận.
Với tính tình của ba mình Vương Tĩnh Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, ông thể nào cũng làm cho mình và bạn bè ngừng kết giao.
Đời trước, ông Vương cũng mắng Vương Tuấn Kì như vậy, mỗi lần Vương Tuấn Kì về nhà, ông luôn tức giận, nói chuyện rất khó nghe, nghĩ cái gì liền măng cái đó, luôn so sánh mình với con dâu trong lòng con trai. Hơn nữa, sau đó vợ Vương Tuấn Kỳ sinh con gái, làm Ông Vương liền kêu hắn li hôn với vợ, lấy người khác, sinh cho Vương gia một thằng con trai. Chính những lời này dã chọc giận Vương Tuấn Kì, ở bệnh viện liền đem Ông Vương ra ngoài, từ đó về sau cũng không bước vào của Vương gia nữa.
“cười vào mặt tôi, để tôi xem ai dám cười vào mặt tôi.” Ông Vương vẫn không phục, thân thể trên giường không thể cử động, hắn liền gân cổ lên kêu.
“các người làm gì ở đây vậy? Đây là bệnh viện, không phải nhà mấy người, vui lòng trật tự một chút.” Hộ sĩ trực ban tới, nhắc nhở người Vương gia một chút.
“Không phải nhà của tôi thì sao? Là bệnh viện thì sao? Tôi có thẻ bảo hiểm, tôi là công nhân viên chức, tôi phải sợ cô sao.” Ông Vương đang lúc tính tình nóng nảy, ai nói cái gì ông cũng đều cãi lại.
*** tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Lão đồng chí, sao bác có thể nói như vậy được, bệnh viện có quy định của bệnh viện, cho dù bác có thẻ bảo hiểm cũng phải tuân thủ, trong bệnh viện không phải chỉ có một bệnh nhân là bác, toàn bộ bệnh viện cũng không phải chỉ phục vụ một minhg bác.”
“Tôi cứ như vậy đấy, xem cô dám đuổi tôi như thế nào, gọi viện trưởng các cô đến đây, tôi muốn…..” Ông Vương vẫn nằm trên giường kêu gào.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn không được nữa, thật sự là thành sẹo thì quên đau, hơn nữa vết thương kia còn chưa khỏi mà. Cô chạy nhanh vào, cười tươi đem *** kéo ra khỏi phòng bệnh.
“Thật sự xin lỗi, tính tình ba tôi không tốt lắm, lại lớn tuổi, đầu óc có chút không tỉnh táo, xin cô đừng chấp nhặt với ông ấy.”
*** thấy rốt cuộc cũng có người có thể hiểu, nóng giận đã tiêu bớt một chút, nhưng vẫn khó chịu nói: “Tôi biết người lớn tuổi tính tình cũng không thật sự tốt, nhưng tính tình ba cô cũng quá nóng nảy đi, sau này còn như vậy, làm sao chúng tôi có thể công tác bình thường được.”
Vương Tĩnh Kỳ cẩn thận nói: “Thật sự xin lỗi, ủy khuât cho cô rồi, cô ở bên ngoài chắc cũng nghe được, ba tôi cũng không phải nổi giận với một mình cô, ngay cả tôi là con gái cũng cứ muốn mắng là mắng, làm con gái tôi thật sự là không có cách nào với ông ấy cả.”
*** kỳ thật ở bên ngoài cũng nghe tiếng mắng của ông chú kia, sau đó nhìn cô gái trước mặt mình, trong lòng cũng có vài phần đồng tình.
Vương Tĩnh Kỳ thấy sắc mặt *** dịu đi, , nhỏ giọng nói với cô ấy: “Ba tôi đây là trên người không có đau nên mới có sức mà mắng người, tôi muốn hỏi một chút, khi nào thì thuốc tê hết hiệu quả?”
*** vừa nghe liền hiểu ý của cô gái này, trong mắt liền xuất hiện ý cười.
“Khoảng hơn 2 giờ nữa. Để tôi xem xem, ba cô đã lớn tuổi như vậy, dùng nhiều thuốc giảm đau đối với cơ thể, trái tim đều không tốt.” *** thật sự nói, lập tức liền nói theo ý của Vương Tĩnh Kỳ.
“Như vậy a, vậy chúng ta có nên quan tâm tới cơ thể bệnh nhân một chút không, hộ sĩ, có thể đem lượng thuốc giảm đau cho ba tôi giảm xuống một nửa không?” Suy nghĩ của Vương Tĩnh Kỳ rất đơn giản, trên người bị đau thì ba cô cũng không còn sức để gây phiền toái cho người khác. Lại nói, dùng nhiều thuốc giảm đau thật sự không tốt cho cơ thể, càng đau thì càng khỏe.
“Chuyện này hộ sĩ chúng tôi cũng không thể tự ý quyết định, nhưng nếu gia đình cô yêu cầu thật ra cũng có thể, một lát nữa cô tới chỗ hộ sĩ đứng, tự ký tên đi.” *** cười tươi nói.
“Vậy được, tôi liền theo cô đi ký tên.” Vương Tĩnh Kỳ cũng vô cùng thoải mái, trực tiếp tới chỗ hộ sĩ ký tên, trong phòng bệnh cũng không ai biết việc này.
Phương pháp này đúng là đã làm cho ba của Vương Tĩnh Kỳ yên tĩnh vài ngày, mặc dù trong phòng bệnh vẫn luôn mắng ***, nhưng là giáp mặt cũng không dám nói gì khó nghe.
Vương Tĩnh Kỳ xử lý xong chuyện ở bệnh viện, trở lại phòng bệnh Vương mẹ liền đuổi bọn họ về.
“Các con về đi, ngày mai còn phải đi làm, ở đây có mẹ là được rồi.” Vương mẹ thây mọi chuyện con gái đều đã giải quyết xong, bà liền yên tâm, còn lại chuyện hầu hạ chồng mình, một mình bà làm là đủ rồi.
“Đi về, đi về gì chứ, tôi vẫn còn nằm ở đây, bọn nó còn muốn về nhà ngủ ngon, nằm mơ đi. Hôm nay không đứa nào được về hết, đều phải ở trong này.” Ông Vương vừa nghe nói hắn phải ở lại bệnh viện, hai đứa con còn muốn về nhà, liền không vui.
Vương Tuấn Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, xoay người ra cửa đi về.
Vương Tĩnh Kỳ cũng nói với mẹ mình: “Mẹ, con về trước đây, sáng ngày mai con lại đến, mang bữa sáng cho mẹ, sau đó mang chút đồ dùng cá nhân tới, buổi tối nếu có việc gì, mẹ tới chỗ hộ sĩ gọi điện cho con.”
Những lời nói của Ông Vương cô coi như chưa nghe thấy, xoay người liền đuổi theo anh trai.
“Hai đứa tụi bay thật ……”
Cửa phòng bệnh ngăn tiếng la mắng của Ông Vương lại, Vương Tĩnh Kỳ đi ra ngoài liền thấy anh trai dang ngồi trên ghế ngoài hành lang đợi mình.
“Tĩnh Kỳ, hôm nay ít nhiều em, anh ……” Vương Tuấn Kỳ cũng không nói được câu kế tiếp.
“Anh, anh nói gì vậy, chúng ta là anh em, trong kia là ba chúng ta, ai bỏ tiền cũng là việc nên làm mà.” Vương Tĩnh Kỳ thật lòng nói.
Tuy rằng đôi khi trong lòng cô cũng oán chị dâu, một chút trách nhiệm đều không có, nhưng nghĩ lại cô cũng giải thích được.
Với điều kiện của anh trai cô, không có việc làm ổn định, không có tiền, hơn nữa lại có người cha như vậy, có thể không chê anh trai cô, cùng sống với anh là tốt rồi, nếu làm như lời ba nói, li hôn với chị dâu, anh trai cô phỏng chừng sẽ độc thân cả đời.
Vương Tuấn Kỳ nghe em gái mình nói vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, khó chấp nhận. Hắn thật là hai đầu khó xử, tuy rằng hắn có thể hiểu tại sao vợ hắn không đưa tiền, nhưng lại không thể chấp nhận cách làm này.
Mặc kệ thế nào, hắn cũng là con trai, bình thường vợ hắn luôn nói bên tai hắn nói cái gì sau này Vương gia đều là của hắn, vậy hiện tại chuyện của Vương gia sao có thể để mình em gái hắn gánh vác được.
Vương Tĩnh Kỳ thấy sắc mặt anh trai mình thay đổi liên tục, cũng không có tinh thần đi an ủi. Bận bịu từ giữa trưa đến giờ, cô cũng mệt mỏi.
“Anh à, chúng ta về nhà thôi, chị dâu ở nhà chắc cũng sốt ruột. Ba ở đây, nếu anh không xin nghỉ được, thì tan tầm tới thăm là được rồi, thời gian của em thoải mái hơn, ngày mai em sẽ nói với lãnh đạo một tiếng, khi có tiết sẽ đi dạy, khi không có em sẽ tới bệnh viện giúp mẹ, anh không cần phải lo lắng.” Vương Tĩnh Kỳ cùng anh trai vừa đi xuống lầu vừa ôn hòa nói.
Vương Tuấn Kỳ cũng không có nói chuyện, trong lòng vẫn buồn bực.
Đi một lát đã tới đại sảnh của bệnh viện, liền thấy ở cửa bệnh viện có vài người chạy tới, đứng ở cửa xem xét xung quanh, khi nhìn thấy anh em Vương Tĩnh Kỳ, liền chạy tới.