Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 48

Khương Lê vốn cho rằng trải qua chuyện phạt quỳ lần này, việc nàng hiến vũ trên đại điện sẽ không để lại dấu vết.

Không nghĩ tới ngày thứ hai, nàng sáng sớm muốn tới thư viện, thị vệ vẫn xụ mặt như cũ khoong cho nàng ra ngoài. Rơi vào đường cùng, Khương Lê chỉ có thể lại đi tìm thái tử.

Phượng Phi Vũ vừa mới mặc áo bào chuẩn bị vào triều, thấy Khương Lê tới cũng không ngẩng đầu lên mà nói:

- Mấy ngày nay ngươi có nhiều mệt nhọc, ở trong phủ nghỉ ngơi một chút đi... Thiếu phó thiên tư thông minh, nghỉ học mấy ngày cũng không sao hết.

Trong thư viện đám học sinh đều cột tóc lên xà nhà, để tỉnh táo học hành dùi mài kinh sử, vậy mà mình nghỉ học vài ngày vẫn có thể theo kịp sao?

Sau khi đào vong trở về, nàng tuyệt không còn tâm tư chạy trốn, Khương Lê ngược lại khó khắn lắm mới khơi dậy lòng hiếu học. Đi theo Mộc Phong học tập, trước mắt nàng như mở ra cả khoảng trời mới.

Kiếp trước nàng luôn chỉ biết tới danh lợi đấu đã nhau, ngươi lừa ta gạt ngăn trở, mà kiếp này lắng nghe tiếng thẻ trúc, có cơ hội cảm nhận triết lý thánh nhân nên nàng càng trân trọng.

Thế nhưngkhi nàng uyển chuyển biểu thị thân thể của mình không đáng ngại, bài vở xếp lại nhiều sau khó mà theo kịp, không ngờ Thái tử lại thông cảm gật gật dầu.

Hắn quay người nói với thị vệ bên người:

- Đi, nói với chủ quản thư viện cần giáo trình học mấy ngày hôm nay, bài tập của thiếu phó cũng không thể chậm trễ, sau khi Cô hạ triều, sẽ tự mình bổ túc bài vở cho thiếu phó.

Lần này đổi lại là Khương Lê không còn gì để nói. Thái tử ngày bận trăm công ngàn việc, vậy mà có thể rút ra thời gian giúp nàng ôn tập, nàng nếu còn từ chối, thì cũng không ổn cho lắm.

Thế nên sau khi hạ triều, thái tử quả nhiên gọi nàng vào trong thư phòng bắt đầu ôn tập bài tập cho nàng.

Kỳ thật bình tĩnh mà nói, thái tử giảng bài, khôgn hề kém tiên sinh trong thư viện. Nếu cảnh đẹp ý vui mà nói, thanh niên mười chín tuổi tướng mạo hoa mỹ, so ra đẹp hơn mấy lão tiên sinh tóc bạc râu dài kia nhiều.

Thế nhưng dù là tiên sinh tuấn mỹ... nhưng cũng không thể áp sát như vậy mà dậy học được a!

Khương Lê ngồi ở trước bàn, sau lưng lại bị cánh tay Phượng Phi Vũ nhốt trong lòng, hết lần này tới lần khác còn không thể phát tác, bởi vì trữ quân đang uốn nắn tư thế cầm bút của nàng.

- Cầm bút như thế này, lực đạo không đồng đều, chữ viết ra cũng khó coi.

Nói xong câu này sau, thái tử liền một mực uốn nắn tư thế của nàng.

Mặc dù là mùa đông, sau lưng có lông n.g.ự.c ấm nóng áp sát, thế nhưng trong lòng Khương Lê cứng ngắc mà không dám nói ra.

Nàng mấy lần thử rời xa lồng n.g.ự.c Phượng Phi Vũ, thế nhưng không biết là vô tình hay cố ý, ngay sau đó lưng mình lại có nhiệt độ áp sát lại.

Trừ phi nàng quay người đẩy ra, nếu không có làm thế nào cũng không thoát ra được.

Khương Lê có chút nhịn không được, chỉ có thể quay đầu hỏi thái tử:

- Điện hạ, kề gần như vậy, coi chừng nóng...

Phượng Phi Vũ hơi cúi đầu, chóp mũi gần như kề sát vào nàng nói:

- Thiếu phó cảm thấy nóng? Vậy sao lần trước ở thu viện, Cô thấy ngươi cũng kề sát đồng môn như vậy?

Chuyện Điện hạ nói tới, Khương Lê ngược lại nhớ kỹ, khi đó là trước khi nàng bỏ trốn, Đậu Tư Võ sợ bị tiên sinh quở trách trước mặt mọi người, cho nên liền tìm nàng nhờ nàng kiểm tra bài tập giúp hắn.

Chỉ là Đậu tiểu anh hùng chữ thật sự dây dưa như vẽ bùa, Khương Lê nhìn nửa ngày, đều không nhìn ra hắn đang viết cái chữ gì?

Nàng chỉ có thể hỏi Đậu Tư Võ, kết quả hắn đưa cổ cùng Khương Lê cúi đầu nhìn bài tập xem mình viết cái gì.

Đúng lúc này, điện hạ vừa vặn tới thư viện tới đón nàng, cảnh hai người chụm đầu một chỗ liền thu cả vào mắt, dáng vẻ như bắt được chân tướng.

Bất quá Đậu Tư Võ tâm tư đơn thuần, hỉ nộ đều đặt ở trên mặt, Khương Lê chỉ coi hắn là học đệ, nghiêm túc cầu học, nửa phần tình cảm nam nữ cũng chẳng có.

Thế nhưng Thái tử mặc dù mới mười chín tuổi, nhưng khí chất toàn thân lại khác hẳn Đậu Tư Võ, cũng không cho rằng đây là thiếu niên chất phác đơn thuần. Khương Lê không có cách nào nghĩ vị điện hạ này như Đậu học đệ thuần lương cả.

Đã không phải tỷ đệ, nên khi kề sát nàng tất nhiên sẽ khó chịu.

Hết lần này tới lần khác, Thái tử ngược lại cảm thấy cực kì thoải mái, chỉ nàng viết chữ, vậy mà uốn éo cả nửa ngày mới xong.

Thật vất vả chịu đựng một ngày này, thái tử lại bắt đầu giảng bài.

Thái tử mặc dù là người băng lãnh, nhưng giọng nói vô cùng êm ái, khi nghiêm túc giảng bài, rất dễ hấp dẫn lòng người.

Khương Lê nghe một hồi, liền chuyên chú nghe, chuyện luyện chữ vừa nãy đã bị ném ra sau đầu, chỉ không ngừng viết chữ triện, ghi lại bài giảng của thái tử.

Nàng chuyên tâm ghi chép, Phượng Phi Vũ bất động thanh sắc nhìn thiếu phó dụng tâm học tập.

Trong lòng có một cỗ ảo não không hiểu được vọt lên tới đỉnh đầu. Ngày trước ở cung phòng, chuyện Tần Chiếu thoát y, vốn hắn với tiểu Khương công tử không hợp nhau. Thế nhưng sau khi t.h.o.á.t y phục, liền dính lấy nàng như sam, có thể thấy được là phát hiện ra nàng vốn là nữ tử.

Đáng hận chữ "Sắc" chữ trên đầu là một cây đao, ngày xưa thuộc hạ trung tâm với mình vậy mà lựa chọn giấu giếm không báo... Nữ tử này cũng không biết có phải hay không giả trang nam tử tới nghiện luôn, chuyện đề phòng nam tử mà lại mơ hồ như vậy, ngay ở trong thư viện cũng cấu kết đồng môn làm bậy...

Đáng hận nhất chính là mình, trước kia tại sao lại không phát hiện ra tiểu Khương công tử người đầy sơ hở?

Cả người kiều nhuyễn thơm tho, làm sao có thể là một nam tử được?

Khương Lê đang chuyên tâm nghe giảng, đột nhiên phát hiện "tiên sinh" lâm thời đột nhiên im lặng.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Phượng Phi Vũ đang âm lãnh nhìn mình.

Ánh mắt Thái tử khiến nàng ngơ ra, không hiểu mình lại làm sai ở đâu.

May mà thái tử cũng giống như trẻ con chưa dứt sữa, thay đổi thất thường, mới đó lại sóng êm gió lặng tiếp tục giảng bài.

Ở trong phủ chịu đựng Thái tử công khóa mấy ngày, bản thân lại nhu thuận nghe theo, cho nên cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Thái tử đồng ý cho nàng tiếp tục tới thư viện học tập.

Thế nhưng sau khi đến thư viện, Khương Lê mới phát giác có gì đó không đúng. Ngày trước đều học chung trong chính đường, vậy mà giờ chỉ lẻ loi có nàng với ca ca Khương Chi hai người.

Hỏi tiên sinh, tiên sinh nói là ý của thái tử, bởi vì huynh đệ hai người căn cơ quá nông cạn, sợ liên lụy tới những môn sinh khác.

Kỳ thật nói như vậy, cũng đúng thôi, dù sao Khương Lê đưa huynh trưởng đào vong khá lâu, bài vở đều tụt lại phía sau, phải chăm chỉ học bổ sung cũng phải.

Nhưng Khương Lê luôn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Giống như hiện tại, thái tử khó khăn mới có một ngày hưu mộc, thường nhất định ở trong phủ phê duyệt tấu chương, hoặc ngắm hồ, hoặc xuất phủ bái phỏng danh sĩ.

Thế nhưng giống như ngày hôm nay, nhất định phải lôi kéo nàng lên giường chợp mắt một chút là sao?

Đại gia này tự nhiên không có việc gì, tất nhiên là thích làm gì thì làm.

Nhưng Khương Lê hôm nay khó có được ngày bài tập không nhiều, nhưng còn cả đống việc cần phải xử lý. Ngày trước thả vốn cho các cửa hiệu vay, giờ đầu tháng phải nhập trướng... Mái nhà ở phủ chất tử bị dột, cần xem xem có chỗ nào phải sửa chữa...

Còn cả Khương Tú Dao trên danh nghĩa được nhập phủ làm trắc phi. Thế nhưng trong âm thầm thái tử chuẩn bị xử trí như thế nào nàng cũng không rõ.

Tóm lại, Khương Lê trong đầu đều là chuyện cần xử lý.

Dựa vào hiểu biết của Khương Lê đối với thái tử, cho dù hắn có yêu thích phụ tá của mình thế nào đi chăng nữa, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thì cũng không có khả năng nuôi con của người khác.

Nếu theo ý Khương Lê, là để cho muội muội Dao cơ bị bệnh cấp tính "Qua đời", sau đó đưa mẫu tử hai người theo con đường vắng vẻ hồi hương, cấp chút ngân lượng, an trí nô bộc trông nom là xong.

Thế nhưng sắp xếp của nàng hết thảy đều bị Thái tử đánh tan.

Phượng Phi Vũ không mở miệng, Khương Lê lo lắng suông cũng không có cách nào.

Cho nên, cứ như vậy ngã lên giường, không làm gì cả, thực sự khiến người ta nóng ruột.

Hết lần này tới lần khác tướng ngủ thái tử không tốt, nhất định phải ôm eo nàng, gối đầu lên tay nàng, chân dài cũng không trung thực, phải kẹp chặt cả người nàng lại...

Nếu không phải kiếp trước Phượng Phi Vũ âm thầm che giấu quá tốt, nàng cũng chưa từng nghe Tần Chiếu nói Phượng Phi Vũ luyến mộ nam sắc. Dựa vào hiện tại, nàng thật sự hoài nghi Phượng Phi Vũ có chút ít thích nam sắc.

Chỉ như vậy chưa đủ, thái tử còn nắm cánh tay Khương Lê tinh tế xem xét nói:

- Tay quân sao lại mềm như vậy, thật như là tay nữ tử, để Cô cởi áo xem, có phải nơi khác cũng mềm như vậy không?

Nếu không phải bị đùi thái tử kẹp chặt, Khương Lê có lẽ đã nhảy dựng lên. Sắc mặt nàng tái đi, nhìn trộm thần sắc Phượng Phi Vũ, xác định hắn chỉ đang nói đùa thôi, liền cẩn thận từng li từng tí cười nói:

- Thái tử cũng thật là biết nói đùa, tại hạ cả ngày không phải làm việc nặng, tất nhiên da trên tay cũng mềm, ta đường đường là nam tử, sao lại giống như nữ tử được chứ?

Phượng Phi Vũ nghe vậy, liền ghé đầu lại sát Khương Lê, thấp giọng nói:

- Thế nhưng bức tranh cô xem, nam tử có chút giống nữ tử, chỗ này cũng mềm mại như vậy!

Khương Lê nghe được sững sờ, có chút ngẩn người hỏi:

- Bức tranh nào?

Thái tử thuận tay từ thanh đồng bên cạnh giường rút ra một bức tranh lụa, từ từ mở ra trước mặt Khương Lê.

Khương Lê mở to mắt nhìn, mặt cũng đỏ lựng lên!

Người nào vẽ ra bức tranh ô uế như vậy, bên trên là hai nam nhân đang.. đang....!

Nàng không quản nữa, vung tay đánh rớt bức tranh trong tay thái tử, giãy dụa lấy ngồi dậy, xấu hổ giận dữ:

- Điện hạ... Ngươi cho ta nhìn những này là có ý gì?

Thái tử lại một mặt thản nhiên nói:

- Người phía dưới dâng lên, cô trước kia chưa từng thấy qua, nghĩ muốn cùng thiếu phó mở mang tầm mắt, quân làm gì phản ứng dữ vậy?

Khương Lê bị hỏi đến trì trệ.

Trong mắt Phượng Phi Vũ, tuổi tác của mình với hắn cũng không kém là bao, giữa mấy thiêu niên tầm tuổi này, thường âm âm lưu truyền tranh cung đồ, trao đổi bí văn, chẳng phải là chuyện rất bình thường?

Chính mình cũng không có kinh nghiệm làm thiếu niên lang. Nhưng ở trong thư viện, khi tiên sinh không quản lý, mấy tên hoàn khố Đinh viện không phải cũng là như thế sao?

Có một lần, quyển tranh hương diễm kia thậm chí còn được truyền tới tay nàng, bị nàng khéo léo từ chối, những đồng môn này còn kinh ngạc khi nàng không hiếu kỳ, hay là giả đứng đắn???

Nghĩ vậy nàng thấy chính mình đúng là có chút phản ứng thái quá, không phải càng lộ sơ hở sao?

Khi thái tử nhặt bức tranh lên, lần nữa mở ở trước mặt nàng, Khương Lê chỉ hít sâu một hơi, tận lực thản nhiên nói:

- Tranh này... họa pháp đình đài trúc thạch, giống như tiền triều côn tử, tinh tế lại còn có chút phong phạm đại gia...

Phượng Phi Vũ nhìn thiếu phó của mình mặt đỏ ửng, miệng vẫn thản nhiên nói:

- Thiếu phó là người hành gia, bình phẩm cũng có đạo lý.

Khương Lê da đầu tê dại từng hổi, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói:

- Nhưng vẽ có chút sai lệch, diện mà với tứ chi kém xa, có thể thấy được đây là họa sĩ này chỉ có thể loanh quanh ở trong nhà, không thể họa được những nơi thanh nhã.

Nói đến đây, Khương Lê hít sâu một hơi, trong nội tâm cũng gió lạnh đau khổ.

Thời gian tốt đẹp thế này, ra ngoài phơi nắng có phải tốt không, ai nói cho nàng biết, tại sao nàng đi theo một tên thái tử mặt lạnh, vậy mà có hứng thú bình phẩm thư họa hạ lưu thế này cơ chứ?