Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 24

Khương Lê dù ở kiếp trước hay kiếp này nàng đều tuân theo một nguyên tắc. Cần phải kính nhi viễn chi vị Hoàng thái tử này, nếu có thể không gặp mặt nhau càng tốt. Cho nên nàng cố gắng khắc chế giao tình của mình và thái tử, tuyệt đối không có ý nghĩ muốn cùng tắ.m chung trong cùng một bể.

Nàng kính cẩn cúc lễ đáp:

- Thái tử ưu ái như vậy, đủ thấy ân sủng với tại hạ, nhưng phong tục mỗi nước một khác. Người Ba Quốc tại hạ xưa nay câu nệ, không giống như người Tề Quốc, có thể cùng tắm một bể. Nếu như thái tử ban thưởng, xin hãy thưởng cho tại hạ một thùng nước thuốc, lúc rảnh rỗi tại hạ cũng muốn điều dưỡng thân thể một phen.

Mấy lời hoa mỹ của nàng không làm thái tử mất mặt, cũng uyển chuyển cự tuyện lời mời tắm chu.ng hoang đường của thái tử.

Mà Phượng Phi Vũ nói như vậy cũng không phải có ý đồ xấu gì cả, hắn giống như lời tiểu Khương công tử nói, nam tử Đại Tề cùng nhau tắ.m chung là chuyện bình thường, như là ngồi cùng bàn uống rượu vậy. Nên hắn mời tiểu Khương công tử tắm cùng, thực sự là cho thiếu niên này vinh quang vô thượng.

Khi tiểu Khương công tử ngữ khí bình hòa uyển chuyển cự tuyệt, hắn cũng chỉ nghĩ thiếu niên da mặt mỏng ngại ngùng mà thôi, cũng khoan dung độ lượng, ban thưởng cho hắn một thùng nước thuốc.

Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại nhớ tới ở tịnh phòng Tần Chiếu từng lột y phục của thiếu niên này, cũng không biết lúc đó Tần Chiếu chiếm tiện nghi của thiếu niên này thế nào....

Suy nghĩ tới đó, hắn liền không tự chủ nhìn về phiếu trái cổ của thiếu niên.

Bởi đang bôi thuốc, cho nên thiếu niên cúi đầu, mặc dù mặc trường bào cao cổ, nhưng vẫn có một đoạn đường cong từ trong cổ áo lộ ra ngoài...

Phượng Phi Vũ ở trong sơn động từng kề sát, nên hắn biết cổ tiểu tử này không chỉ nhỏ bé đáng yêu, mà còn có hương thơm không diễn tả được, nếu chóp mũi lơ đãng quét tới, mềm mại thực khiến người ra không nỡ rời xa...

Nếu như vậy mà lột hết y phục, ở trong hồ tắm hơi thuốc lượn lờ... Nghĩ tới đó thôi, không thể cùng tiểu tử này tắm lại tựa hồ khiến hắn có một chút tiếc nuối không nói rõ được.

Phượng Phi Vũ còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ xem tiếc nuối đó là gì, thì một nộ bộc tiến vào bẩm báo, hoàng hậu lo lắng thái tử bị thương nặng, trong phủ lại chưa có thái tử phi, thiếu người chăm lo ấm lạnh cho thái tử, liền đưa chất nữ Yến quốc là Tào Khê đến phủ thái tử, để nàng có thể thay dì phân ưu, dốc lòng chăm sóc thái tử điện hạ.

Khương Lê vừa thay thuốc xong, đang đứng rửa tay ở một bên, nghe nói Tào Cơ muốn tới, nàng liền cúi đầu cười trộm.

Nhất định là trời xanh nghe được nàng khẩn cầu, Tào Cơ mới tới nhanh như vậy.

Tuy Tào Cơ làm người có chút xuẩn độn, sau này không đấu lại nổi Điền Oánh, nhưng dù gì nàng ta cũng ngồi mấy năm trên ghế Thái tử phi.

Nếu nàng ta đến phủ thái tử, vậy Tào Khê có lẽ sẽ trở thành đương gia chủ mẫu, nên nàng cần phải lấy lòng một chút, cầu mong vị Thái tử phi này ra tay rộng rãi, ban thưởng nhiều thứ tốt cho thiếu phó nàng.

Khi Thái tử gặp Tào Khê, Khương Lê cảm kích biết điều lui ra ngoài, miễn cho mình làm trễ nải đại kế câu dẫn thái tử của thái tử phi tương lai.

Liên quan tới nhân tuyển thái tử phi, kỳ thật trong lòng thái tử đã có tính toán. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Tào Khê này chính là nhân tuyển số một.

Lão thần Đại Tề mặc dù ủng hộ hắn làm trữ quân, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng chỉ trung thành với hoàng đế.

Nếu phụ vương hắn sống yên ổn đàng hoàng tới già, thì hắn cũng không ngại việc mình ngồi thêm mấy năm trên ghế trữ quân. Nhưng sau sự kiện ở bãi săn, quả thực là hiểm cảnh sống sót, nếu cứ kéo dài thêm nữa, chính là đêm dài lắm mộng.

Kể tử đó, hắn nhất định phải mượn ngoại lực. Mà cháu gái của mẫu hậu chính là nữ nhi được Yến vương sủng ái nhất, nếu có thể cưới nàng, sẽ được Yến quốc âm thầm nâng đỡ. Đây đối với Phượng Phi Vũ mà nói là điều rất quan trọng.

Chỉ là trước đó mấy ngày hắn có gặp Tào Khê, Phượng Phi Vũ cảm thấy ấn tượng về nàng ta không tốt lắm, giờ người đã tới cửa, cũng không thể khinh mạn.

Thế nên hắn liền phân phó mời Tào Cơ vào phòng.

Khi Tào Cơ tiến vào trong phòng, Phượng Phi Vũ đã mặc xong trường bào, ngồi trên đệm uống trà.

Tào Khê cởi bỏ áo khoác bên ngoài, lộ ra váy dài màu hồng cánh sen, khuôn mặt mang theo vẻ xấu hổ e thẹn liếc nhìn thái tử.

Nam tử Yến quốc rất đẹp, nhưng Phượng Phi Vũ so với nam tử Yến Quốc còn đẹp hơn, mà lại không đơn bạc như nam tử Yến Quốc.

Bình thường Phượng Phi Vũ ngũ quan tinh xảo, nhưng thân hình cũng tráng kiện như võ tướng vậy.

Nghe nói thích khách lần này ám sát, chỉ dựa vào một mình hắn, đã c.h.é.m g.i.ế.c không biết bao nhiêu thích khách. Nam tử khí khái oai hùng như vậy, thử hỏi thế gian có mấy người?

Nàng hiện tại mỗi lần nhìn thấy Phượng Phi Vũ, kề bên hắn gần chút, đều không thể tự chủ, chỉ hận không thể lập tức nhào vào trong n.g.ự.c của hắn, tuyên cáo với mọi người mình chính là Thái tử phi Đại Tề.

Bên này Tào Khê đang dời gót sen về phía Phượng Phi Vũ, từng bước từng bước đều là tâm ý viên mãn.

Bên kia Phượng Phi Vũ buông chén trà xuống, nhìn Tào Khê đang đi tới, khụy chân xuống thi lễ với mình, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.

Kỳ thật Tào Khê tướng mạo xinh xấu thế nào, hắn cho tới bây giờ chưa từng để ý. Giống như ăn cơm vậy, chỉ ăn để no bụng, chứ hắn căn bản chẳng chú ý nguyên liệu nấu ăn là gì, mùi vị ra sao, có ngon miệng hay không.

Mà lựa chọn Thái tử phi cũng vậy, bên trong có quá nhiều mưu quyền suy tính, không có chút quan hệ gì tới nhan sắc của nữ tử hết.

Nhưng hôm nay tiếp xúc với Tào Khê ở khoảng cách gần như vậy, có ai có thể nói cho hắn biết, trên người nàng ta có mùi gì vậy? Qủa thực khó ngửi muốn chết.