Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 11

“Quỳ xuống!”

Vân Sơ lạnh lùng phun ra hai chữ.

Tạ Thế Duy không thể ngờ được: “Vì sao?”

“Những năm gần đây ta thật sự quá dung túng cho con nên con mới biến thành thứ vô pháp vô thiên như vậy!” Vân Sơ sắc bén nói: “Không hỏi tự lấy chính là trộm, luật pháp triều ta đã viết rành mạch, kẻ cắp sẽ bị xăm chữ lên trán, đây là nỗi nhục cả đời, con nói xem làm sao phụ thân con còn chỗ đứng trên quan trường, đại ca con làm sao tiếp tục đọc sách thi cử làm quan...”

“Con không trộm đồ!”

Tạ Thế Duy có chút hoảng hốt, cho dù nó bất hảo thế nào thì cũng biết bản thân không thể mang danh ăn cắp.

“Mẫu thân, con chỉ ham chơi thôi, con sai rồi, sau này con không dám nữa...”

Rõ ràng trước đây nó cũng từng lấy đồ của mẫu thân, mẫu thân chỉ cười cười cho nó cầm đi.

Sao lần này lại hưng sư động chúng...

Nhưng nó không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, hy vọng mẫu thân không so đo chuyện này.

Vân Sơ khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Tạ Thế An: “An ca nhi, con nói xem nên xử lý chuyện này thế nào?”

Tạ Thế An cúi đầu nói: “Không việc tốt nào hơn biết sai chịu sửa, nếu Thế Duy đã biết sai thì để đệ ấy bồi thường một con tương tự đi.”

Tạ Thế Duy nhăn mặt.

Đại ca và nó là hài tử chung một mẹ, sao lại không cầu tình giúp nó, còn bắt nó bồi thường một con dế.

Bạc đã bị nó cầm đi ăn nhậu chơi bời, nào có bạc đền cho mẫu thân, như thế không phải là làm khó nó sao?

Vân Sơ cười: “An ca nhi, con có biết ta phải đưa con dế mèn này cho ai không?”

Tạ Thế An lắc đầu.

“Đưa cho tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.” Vân Sơ không còn vẻ tươi cười, lạnh lùng nói: “Nếu là đồ của ta, Duy ca nhi muốn lấy cứ lấy, đều là người một nhà, ta tất nhiên không so đo! Nhưng, Bình Tây Vương là ai chứ, chắc con cũng nghe qua rồi đúng không, tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương phủ là người mà Tạ gia có thể chọc được sao? Hôm nay Duy ca nhi đè chết dế mèn của tiểu thế tử, ngày mai có thể nào lại làm hư xiêm y của quận chúa nào đó, ngày kia nói không chừng lại vặt hoa bẻ cành của một vị vương phi nọ... Nếu không trách phạt thật nặng, con cảm thấy Duy ca nhi có nhớ không?”

Tạ Thế An vô cùng kinh ngạc.

Mẫu thân có thể móc nối với phủ Bình Tây Vương như vậy, e là đã tốn không ít tâm tư.

Thật vất vả tìm tới được một con dế mèn để lấy lòng tiểu thế tử, cuối cùng lại chết trong tay Thế Duy, chẳng trách mẫu thân lại nổi trận lôi đình.

Tạ Thế An chầm chậm mở miệng: “Vậy xử theo gia pháp đi.” Vân Sơ cong môi: “Quả nhiên vẫn là An ca nhi biết nhìn đại cục, người đâu, gia pháp.”

“Không được!” Tạ Thế Duy hoảng sợ mở to hai mắt: “Con không muốn bị đánh, không muốn! Con bồi thường dế mèn không phải là được rồi sao...”

Từ khi Tạ gia lập phủ đã định ra quy củ, phạm vào lỗi lớn sẽ phải chịu gia pháp, bắt đầu từ hai mươi đại bản.

Lúc trước có một bà tử cấu kết với gia đinh bên ngoài tham ô ngân lượng của Tạ gia, bị lão thái thái đánh cho tàn phế, không xuống nổi giường.

Việc này đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng Tạ Thế Duy.

Nó sợ bản thân bị đánh đến da tróc thịt bong, sợ bản thân sẽ không xuống giường được nữa...

Vân Sơ vừa ra lệnh, nhóm gia đinh đã nâng ghế dài vào sân.

Tạ Thế Duy bị tên gia đinh đ è xuống ghế, nó liều mạng giãy giụa: “Mẫu thân, con sai rồi, con sai rồi, cầu xin mẫu thân tha cho con...”

Vân Sơ lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi.”

Hai gia đinh thân thể khỏe mạnh đứng hai bên, trong tay là gậy gỗ thật to.

“Bịch!”

Một gậy hung hăng đáp trên m.ô.n.g Tạ Thế Duy.

Nó kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Dừng tay!”

Hạ thị mặc y phục xanh lơ của hạ nhân đột nhiên chạy vọt vào, đẩy người vừa động thủ ra.

Nàng ta cúi đầu che giấu sự nôn nóng, đi đến trước mặt Vân Sơ, uốn gối nói: “Phu nhân, dùng gia pháp là chuyện lớn, có phải phu nhân nên hỏi ý của lão thái thái và thái thái trước không... Hơn nữa, nhị thiếu gia còn nhỏ, e là không chịu được hai mươi trượng, nếu đánh hỏng, bị lão thái thái truy cứu...”

Vân Sơ nhẹ nhàng cười: “Sao Hạ ma ma lại còn thương yêu Duy ca nhi hơn cả người làm mẫu thân như ta vậy, thật giống như Hạ ma ma là thân mẫu, còn ta lại là kế mẫu vậy.”

Hạ thị đột nhiên tái mặt: “Phu nhân, nô tỳ không phải có ý này, nô tỳ lo lắng lão thái thái trách phạt phu nhân đả thương nhị thiếu gia...”

“Chuyện của chủ tử không tới phiên một hạ nhân như ngươi lo lắng, lui xuống đi!” Ngữ khí của Vân Sơ vô cùng lạnh lẽo: “Các ngươi tiếp tục!”

Hai gia đinh bước lên, từng trượng rơi xuống, Tạ Thế Duy liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hạ thị c ắn môi dưới.

Quả nhiên không phải hài tử thân sinh cho nên không hề đau lòng.

Nàng ta xoay người chạy tới An Thọ Đường.