Hoa bìm bìm là một loài hoa dại rất phổ biến, mọc nhiều ở các vùng quê, hầu như ở đâu cũng có thể thấy, có nhiều chủng loại với màu sắc khác nhau cũng có loại màu sắc hỗn hợp, nhưng có rất ít người biết hạt của cây bìm bìm có độc.
Tất nhiên không phải loại nào cũng có độc, hạt của cây bìm bìm có hai loại là màu đen và màu trắng, người ta thường gọi nó là hắc sửu, bạch sửu. Khi hạt tách ra sẽ có màu đen hoặc màu trắng ngà, trong đó chỉ có hắc sửu là có độ độc nhất định.
Ăn vào sẽ bị đau bụng và nôn mửa.
Mà cái Tô Đào nhặt được vừa vặn là màu đen.
Tô Đào vừa nhặt hạt vừa cười ngây ngô, thật đúng là ông trời không triệt đường sống của cô mà. "Anh ơi, chúng ta rất nhanh có thể ra ngoài rồi"
Lâm Cảnh nhìn cô gật đầu tin tưởng, thật ra Lâm Cảnh cũng không rõ, đứa bé này nhìn thì thấy nhỏ hơn cậu rất nhiều, nhưng cậu có cảm giác khó nói rằng đứa bé này có thể cứu cậu ra ngoài.
Hath giống Tô Đào chọn đều là những hạt to nhất, sau khi nghiền nát thì cho vào ấm nước. Vừa đậy nắp thì nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, là hai người ra ngoài mua đồ ăn quay lại.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chắc là đang mở khóa cửa.
Tô Đào liền vội vàng leo lên giường, nghiêng người nhắm mắt lại nằm trong vòng tay của Lâm Cảnh, điều chỉnh tư thế gần giống vừa nãy. Tô Đào vừa nằm xuống thì cửa phòng mở ra.
Trước khi bước vào hai người bọn chúng đảo một vòng qua bọn họ thấy không có gì bất thường mới tiến vào, cùng lúc đó một người khác ở bên ngoài cũng trở lại.
Lâm Cảnh toát mồ hôi lạnh, cũng may vừa đúng lúc kém một giây liền sẽ lộ tẩy. Cậu thay Tô Đào sợ hãi nha, thật sự không muốn để em gái đáng yêu bị đánh, con bé còn nhỏ như vậy nhất định sẽ rất sợ đau.
Ba người sau khi ngồi xuống thì bắt đầu đun nước nấu mì, ném vài cái bánh bao lên giường, mấy đứa trẻ vội vàng nhào tới tranh cướp. Lâm Cảnh nhanh tay nhưng cũng chỉ lấy được một cái. Cậu lợi dụng lúc những người đó không chú ý nhét vào miệng Tô Đào một miếng. Hai đứa trẻ cứ thế anh một miếng tôi một miếng ăn sạch cái bánh bao.
Tô Đào có chút cảm động, thật đúng là một anh trai tốt bụng.
Chẳng mấy chốc mùi mỳ tôm đã tràn ngập căn phòng, Tô Đào cười lạnh trong lòng, ăn đi, ăn đi! Ăn nhiều vào, đến lúc cô chạy trốn có thể kéo dài thời gian thêm chút.
Tô Đào yên lặng nhắm mắt giống như đang ngủ, ngoài tiếng húp mỳ Tô Đào còn nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của bọn nhỏ, cảm thấy mười mấy phút này trôi qua thật lâu!
Cô âm thầm thề trong lòng nhất định phải cứu những đứa bé này ra ngoài, gửi lại chúng cho cha mẹ ruột để chúng có một cuộc sống bình thường.
"Bụng của tao hình như hơi đau.. ~con mẹ nó, càng ngày càng đau!
" Tao.. tao cũng thế, xít! "
" Tao hình như cũng hơi hơi, mẹ nó, mì này không phải là quá hạn đấy chứ "nói đến đây liền cầm vỏ mỳ tôm lên xem, hạn sử dụng ghi trên bao vẫn chưa quá hạn, người này lại chửi thề một câu.
Tô Đào cười thầm, đáng đời!
" Không được rồi! Không được rồi! Đau quá đi! "Kẻ xấu số một lăn lộn trong đau đớn.
" Tao cũng thế.. đau quá.. đau chết ông rồi.. "Kẻ xấu số hai cũng ôm bụng than khóc. Cuối cùng còn lỡ tay làm đổ ấm đun nước, nước nóng bị đổ ra ngoài làm bỏng chân của tên thứ 3 luôn.
Tô Đào chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, mở mắt ra liền thấy ba kẻ này nằm lăn lộn trên đất, một tay ôm bụng, một tay ôm chân, tư thế này vừa buồn cười vừa kỳ quái.
Tô Đào lúc này mới không them giả vờ nữa, lôi kéo Lâm Cảnh nhảy xuống giường, mỗi tay nắm một nắm đất, hét lớn:" Hãy nhìn cô nãi nãi ta đây! ". Nhân lúc bọn chúng còn đang trợn mắt há mồm, cái tay nhỏ bé đã ném đất về phía bọn chúng.
Lâm Cảnh học dáng vẻ của cô ném đất về phía mấy kẻ đó còn những đứa trẻ khác đều đơ hết cả ra.
" AAA! Mắt của tao~~con nhóc khốn nạn! "
" Maadd "Một loạt các câu chửi thề phát ra từ miệng hắn.
" Con nhóc chết tiệt, xem tao đánh chết mày ", tên bị bỏng vùng vẫy đứng dậy, hắn ăn mỳ ít hơn, trúng độc cũng không nặng lắm.
Tô Đào thấy tình hình không ổn liền kéo Lâm Cảnh chạy ra ngoài.
Dù sao hai người cũng chỉ là trẻ con, thể lực kém chạy lại chậm, hơn nữa ban đêm cũng không nhìn rõ cái gì chỉ có một ít ánh sáng yếu ớt cách xa chỗ đó, hai người nắm chặt tay nhau loạng choạng chạy về phía trước.
Lúc chạy trốn Tô Đào không quên lấy đi chìa khóa xe tải, như vậy sẽ khiến ba kẻ kia không thể chạy thoát được, cũng tức là mấy giây lưu lại đó có thể khiến người kia đuổi tới.
" Anh ơi, chạy nhanh đi, không cần.. quan tâm em ". Tô Đào biết bản thân đã không còn sức lực, hai người bọn họ có thể trốn được một người chính là được một người, chạy ra khỏi chỗ này chính là có được một cơ hội sống.
" Cùng.. cùng nhau chạy, anh sẽ.. không.. bỏ.. bỏ lại em ", thể lực của Lâm Cảnh cũng sắp đạt đến giới hạn nhưng những người phía sau càng ngày càng đến gần, cậu không dám dừng lại.
Bóng người trực tiếp lao thẳng đến, trong miệng chửi rủa không ngừng. Tô Đào đột nhiên cảm thấy bội phục hắn ta, vừa đau bụng vừa bị bỏng chân vậy mà vẫn có thể chạy xa như vậy.
" Em chạy.. không nổi nữa, anh.. "còn chưa kịp nói hai chữ" chạy mau ", Tô Đào đã bị tên đó bế lên," Mau thả tôi ra, đồ khốn nạn! "Hai chân ngắn của Tô Đào muốn đá mạnh vào bắp chân tên đó nhưng không đá tới.
" Con nhóc thối, chạy đi, sao lại không chạy nữa! "Kẻ xấu số 3 khuôn mặt hung dữ, lúc nói chuyện nước bọt bắn hết lên mặt cô.
" Tên xấu xa mau thả em ấy ra, thả em ấy ra "Lâm Cảnh thấy Tô Đào bị bắt, liền lao về phía kẻ xấu số 3 như tên lửa, biết chân hắn ta bị thương, cậu liền dẫm lên cái chân bị thương của hắn.
Tên xấu xa số 3 bị đau, đau như bị kim châm muối xát, ném mạnh Tô Đào xuống đất, túm lấy Lâm Cảnh, tát vào mặt cậu một cái khiến gương mặt trắng nõn trong nháy mắt sưng vù. Lâm Cảnh đầu óc choáng váng, cậu thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của nửa gương mặt đó.
Tô Đào cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã loạn hết cả rồi, cô nằm trên đất một lúc lâu mới trở lại bình thường được, ngẩng đầu thì thấy tên xấu xa đó đang đánh Lâm Cảnh. Vậy mà cậu vẫn cứ không kêu lên một tiếng nào, cô cảm thấy không ổn nếu cứ như thế này không chết cũng mất nửa cái mạng.
Tay cô chống xuống đất khó khăn bò dậy, đột nhiên tay chạm phải một vật cứng. Tô Đào theo đó lần mò sờ xuống phát hiện là một khúc gỗ rất nặng.
Trên mặt hiện ra sự vui vẻ đột nhiên như có lại sức lực, Tô Đào dùng hết sức bình sinh của mình ném thật mạnh về phía tên số 3.
Ngắm chuẩn
Ném ra
Bắn trúng
Tên xấu xa hét lên một tiếng sau đó liền ngã xuống.
Tô Đào chạy tới, thăm dò dưới mũi của anh ta thấy hắn vẫn còn thở thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Tô Đào lại cảm thấy còn chưa hả giận liền đá hắn ta mấy cái, cũng thay Lâm Cảnh đá một cái. Hứ!
Cũng phải nói là do sức lực của cô nhỏ, nếu không sẽ không mắc phải sai lầm lớn như vậy, nếu là ở kiếp trước một mình cô cũng có thể đánh được ba người nha!
" Anh ơi, anh sao rồi, còn có thể đi tiếp không? "Tô Đào dùng hết sức đỡ Lâm Cảnh dậy.
" Có.. có thể, em gái à em lợi hại thật đó "Lâm Cảnh hiện giờ vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng vẫn không quên khen ngợi Tô Đào.
Sắc mặt Tô Đào trắng bệch, cô giống như muốn thổ huyết rồi," Đi! Đi mau, chúng ta sang bên đó, bên đó nhất định có người, tìm được người lớn chúng ta liền được cứu, anh, anh nhất định phải kiên trì "
" Ừ ừ"
Hai đứa bé hỗ trợ lẫn nhau đi về phía ánh sáng xa xa, sợ tên xấu xa ở phía sau tỉnh dậy sẽ đuổi kịp, hai người đi vài bước lại chạy vài bước.