Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 5

Cố Từ nhìn thấy là tiểu muội muội mấy ngày trước mới quen biết, lại nghĩ tới mình đang trong hoàn cảnh bị người ta bắt nạt, khuôn mặt liền đỏ ửng.

"Em làm gì thế! Đi mau", tiểu mập mạp thoát khỏi tay của Tô Đào, tức giận trừng mắt nhìn Tô Đào, chán ghét cô chĩa mũi vào việc của người khác.

Mu bàn tay của Tô Đào liền đỏ, da cô mềm mại yếu ớt, nhiều khi ngón tay bị ép nhẹ đã để lại dấu vết hồng hồng rồi, bình thường mẹ Tô ôm đều không dám dùng nhiều lực, là một tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm một chút lực cũng không chịu được nha.

"Bạn bắt nạt người khác, bạn không phải là bé ngoan, mình sẽ nói cho cô giáo để họ nói lại cho ba mẹ bạn" Tô Đào nghĩ trong lòng trẻ con chắc là sẽ sợ việc này đi.

"Mày lại có thể đi cáo trạng, mày là cái đứa mách lẻo", tiểu mập mạp quả nhiên sợ, lực tay nắm cổ áo Cố Từ nới lỏng rồi, Tô Đào liền nửa đẩy nửa kéo đem thằng bé từ trên người Cố Từ xuống.

Tô Đào đỡ Cố Từ dậy, kéo cậu ra đằng sau.

Mặc dù thấp hơn tiểu mập mạp nửa cái đầu nhưng khí thế trên người Tô Đào tuyệt đối không thua nhé, "bang đảng" nhỏ của của tiểu mập mạp sớm đã chạy rồi chỉ còn mỗi hắn to con dũng cảm hỏi Tô Đào "Mày là ai?"

"Tôi là bạn của Cố Từ" mím môi, khoanh tay ôm ngực, một bộ dáng ác bá cường hào.

Tiểu mập mạp có vẻ như nghe không hiểu.

"Nói! Sao lại bắt nạt anh ấy, nếu không nói tôi sẽ đi nói lại với giáo viên"

Mặt Tô Đào lạnh xuống khiến tiểu mập mạp nghĩ tới ba nó chắc chắn cũng đánh nó như vậy, sợ tới mức lùi lại mấy bước.

"Tôi không có" tiểu mập mạp cứng miệng nói

Tô Đào nghe thấy liền chớp chớp mắt, bạn nhỏ vẫn là cần phải dạy bảo, hiện tại đã biết bắt nạt người khác lớn lên còn không biết có thể làm ra những chuyện gì bất lợi cho xã hội không nữa. Tô Đào nắm chặt tay hướng về tiểu mập mạp dọa nạt, chỉ có điều hiện giờ cái tay nhỏ của cô mập mạp nhiều thịt đem ra dọa người một chút cũng không lợi hại.

Nhưng mà cũng đủ để hù dọa trẻ con rồi.

"Tôi muốn chơi đồ chơi của cậu ta nhưng mà cậu ta không cho", tiểu mập mạp không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Đào, ánh mắt đảo loạn xung quanh. Tô Đào nhìn một cái liền biết nó có chủ ý gì, nhất định là muốn chạy rồi.

"Cô ơi, cậu ta bắt nạt bạn học, giành đồ chơi của bạn", Tô Đào hướng về phía đằng sau tiểu mập mạp hét to, thu hút sự chú ý của hai cô giáo.

Cố Từ ở đằng sau mắt mở to, em gái thật lợi hại! Tiểu mập mạp này luôn luôn bắt nạt cậu, cậu ta mập như vậy cậu cũng không đánh lại, cũng không có cơ hội cáo trạng vẫn luôn bị áp bức.

Giáo viên nghiêm khắc dạy bảo tiểu mập mạp khiến cậu ta khóc không ra nước mắt, không phải nói chỉ cần cậu nói ra nguyên nhân thì sẽ không nói lại với giáo viên sao! Cái con bé này không chỉ hung dữ mà còn nói không giữ lời huhu.

Tiểu mập mạp cực kỳ tủi thân nha.

Thấy tiểu mập mạp không tình nguyện hướng Cố Từ xin lỗi trước "mệnh lệnh" của giáo viên, Tô Đào mới thỏa mãn về lớp. Cuối cùng cô ở bên tai tiểu mập mạp nói vài lời uy hiếp, cảnh cáo cậu ta không được bắt nạt Cố Từ nữa.

Sauk hi về đến phòng học, cô giáo đang dạy cho các bạn nhỏ hát, mấy đứa nhỏ trong phòng một bên hát một bên lắc lư đầu trái phải theo nhịp. Chỉ cần một đứa làm như vậy lập tức cả bọn liền làm theo.

Tâm tư của Tô Đào không để trên việc học hát, cô lại nghĩ về chuyện vừa nãy, tất cả những thứ trước khi cô sống lại vẫn cần phải nhặt nhạnh từng thứ. Kiếp trước trước khi cô làm cảnh sát đã được đai đen, bất kể là cận chiến hay cổ võ đều học qua, nhỡ sau này gặp phải người xấu còn có khả năng tự bảo hộ mình.

Tô Đào là kiểu người hành động, mỗi ngày sau khi ngủ dậy cô đều tập thể dục để duy trì thói quen, sau đó sẽ tập luyện quyền anh theo trí nhớ. Từng chiêu từng bước có lẽ chẳng mấy chốc sẽ thành bản năng của cơ thể. Diệp Ngưng mỗi lần thấy dáng vẻ tay nhỏ chân nhỏ của con gái vung vung vẩy vẩy đều cảm thấy Tô Đào dễ thương đến mức làm tim cô tan chảy.

Tô Đào nghĩ có thời gian sẽ nói mẹ Tô cho đi học một lớp võ, nếu không đến lúc thi lên cấp nói mình tự học thành tài, chuyện này làm gì có ai tin chứ!

Đợi qua mấy ngày nữa liền nói cho mẹ Tô biết một chút thôi.

Từ lúc Tô Đào "cứu" Cố Từ một lần, lần nào Cố Từ đến nhà trẻ đều mang cho cô không ít đồ ăn ngon, Tô Đào còn có đồ ăn vặt mẹ Tô chuẩn bị cho cô nữa, có khi ông nội bà nội còn có các anh trai cũng để cô mang theo một ít, Tô Đào ăn một mình không hết liền chia cho các bạn nhỏ ăn chung.

Có lần trong lúc Tô Đào đang chia kẹo sữa Cố Từ mang cho cô cho Nhan Thanh Thanh và Lưu Địch liền thấy Cố Từ đến tìm mình chơi, sau đó mấy ngày liền đều không để ý tới cô.

Tô Đào không biết xảy ra chuyện gì, qua vài ngày Cố Từ lại bắt đầu đang đồ ăn vặt đến cho cô, còn nói rõ là mang đến cho cô ăn, Tô Đào không hiểu gật gật đầu, đều đưa cho cô không phải đưa cho cô ăn còn có thể đưa cho ai.

Tô Đào cho rằng nguyên nhân mấy ngày qua Cố Từ giận dỗi là vì trẻ con tính khí thất thường.

Cô là người lớn tất nhiên sẽ không so đo với trẻ con.

Buổi sáng Tô Đào chạy nhảy cả nửa ngày lại thêm thân thể hiện nay chỉ là thân thể của một đứa trẻ, cho nên đến thời gian nghỉ trưa của nhà trẻ, mệt đến mức không mở nổi mắt luôn.

Trong mơ màng Tô Đào cảm thấy có ai đó đang đến gần, cô nghĩ là giáo viên đến xem xem có bạn nhỏ nào đạp chăn hay không, trước khi đến nơi này kinh nghiệm nhiều năm khiến cô cảnh giác hơn những người khác, sau này cô liền buông lỏng chút cảnh giác. Nhưng đợi đến khi cô phát hiện ra có chỗ không thích hợp thì đã không kịp rồi.

Khi tỉnh dậy Tô Đào đang nằm trong một chiếc xe tải, ngửi thấy một mùi xăng hăng hắc, sau đó mới nhìn rõ tình hình, khoang xe tải nhỏ được bọc kín, chỉ có lỗ thông hơi ở phía trên. Trong xe có năm sáu đứa trẻ, nhỏ nhất cũng xấp xỉ cô, đứa lớn nhất xấp xỉ Tô Lê, chắc khoảng tám chin tuổi.

Mấy đứa trẻ này trên người đều rách nát tả tơi, chỉ có đứa lớn nhất là còn tốt một chút, nhưng xem ra cũng bẩn thỉu. Điều khiến Tô Đào cảm thấy kỳ quái nhất chính là những đứa trẻ này đều không khóc không náo, nhìn thật kỹ mặt bọn chúng cũng không có chút biểu cảm nào, chỉ có đôi mắt là hơi đồ đẫn một chút.

Tô Đào chuyển động hai con ngươi, cơ thể dưới tấm sắt không tự chủ run một cái.

"Em tỉnh rồi?" một âm thanh nhỏ kinh ngạc vui mừng vang lên, cô cảm giác như mình được bế lên, sau đó được đặt xuống ngồi ở bên cạnh.

Tô Đào nghi ngờ nhìn về phía bé trai vừa bế mình, chỉ là nhìn một cái, Tô Đào liền ngơ ra, đứa trẻ này lớn lên quá đẹp rồi! Khuôn mặt không chỗ nào không đẹp, nhất là đôi mắt, lúc cười giống như có hàng vạn ngôi sao ở bên trong, sáng lấp lánh, rực rỡ chói mắt, cho dù hiện tại dung mạo còn non nớt, cho dù trên mặt có vài vết bẩn đen đen, thì cũng có thể tưởng tượng được phong thái sau khi trưởng thành của cậu.

"Em gái à, em đói không?" Lâm Cảnh thấy con bé nhìn chằm chằm cậu, sợ cô bị dọa hỏng nên nhanh chóng muốn rời đi sự chú ý của cô.

Tô Đào a một tiếng lúc này mới nhận ra mình vừa nghĩ cái gì, trong lòng thầm mắng một câu cầm thú, "Em không đói, cảm ơn anh"

Kinh nghiệm của Tô Đào nói cho cô biết, cô bị bọn buôn người bắt.