Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 10

Diệp Ngưng nếm thử một bát canh trứng, lại thêm vào mấy giọt dầu vừng. Hôm nay là ngày nghỉ, buổi sáng sau khi Tô Vân Đình ăn xong bữa sáng liền đưa Tô Lê đến cung thiếu niên, hôm nay Tô Lê cậu cùng với bạn học đi chơi, trở về còn phải đưa Tô Đào đến lớp khiêu vũ.

Vừa quay đầu đã thấy Tô Đào ôm con gấu bông đi chân trần dựa vào cửa, cô lập tức ôm Tô Đào đến sopha đi dép cho cô, "Không được đi chân trần, bụng nhỏ sẽ bị đau".

Tô Đào ôm cánh tay của Diệp Ngưng làm nũng, nhìn thấy như vậy tim Diệp Ngưng liền mềm nhũn.

Lúc Tô Vân Đình vào nhà thì nhìn thấy Tô Đào một bên cắn bánh bao một bên uống canh, anh vừa định đi qua trêu chọc con gái nhỏ thì nhận được điện thoại của chị dâu, khuôn mặt ngay lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.

Tô Đào chỉ nghe thấy ba Tô nói một câu "Em đến ngay", sau đó cúp máy.

Nhìn vẻ mặt nặng nề của ba, Tô Đào nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Ở chung với nhau thời gian dài như vậy, Tô Đào có thể nhìn ra ba Tô là một người vô cùng bình tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ông ấy căng thẳng như vậy.

"Vợ ơi, chúng ta đến bệnh viện một chuyến", Tô Vân Đình vừa nói vừa mặc áo khoác và đi giày cho Tô Đào.

"Xảy ra chuyện gì vậy?", Diệp Ngưng nghe thấy lời Tô Vân Đình nói cầm lấy túi sách, bắt đầu thay giầy.

"Anh hai nhập viện rồi", Tô Vân Đình không có thời gian giải thích nhiều, để vợ và con gái ngồi lên xe chạy thật nhanh đến bệnh viện.

Trên đường đi Tô Đào mới biết được, bác hai ở công ty vẫn luôn nói không thoải mái, sau khi được trợ lý đưa đến bệnh viện thì hôn mê bất tỉnh.

Tầng 5 bệnh viện, Tô Đào từ xa nhìn thấy một người đang đứng trước cửa phòng bệnh của bác hai, lo lắng nhìn vào trong.

Nhìn thấy một nhà Tô Đào bước ra từ thang máy mới thở ra một hơi, chỉ là long mày vẫn còn nhíu chặt.

"Chị dâu, anh hai sao rồi?", Tô Vân Đình vội vàng chạy đến.

Tô Đào khéo léo gọi một tiếng đại bá mẫu.

Triệu Vân đáp lại, chạm vào đầu Tô Đào.

"Bác sĩ vẫn đang kiểm tra, em dâu đang ở bên trong, trong quân có việc anh cả chú không thể bỏ được, chị còn đang thấp thỏm không yên"

Triệu Vân vốn dĩ là cùng chồng tới đây, Tô Vân Diệp còn chưa lên xe đã bị gọi về, lúc cô ấy đến bệnh viện Tô Vân Thư đã bất tỉnh rồi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, chồng lại không ở bên cạnh, bây giờ chú ba đến rồi tim của cô mới bình tĩnh được một chút.

"Hiện tại vẫn chưa biết tình hình như thế nào, chúng ta đừng loạn, trước tiên đi xem anh hai", nói xong, Tô Vân Đình mở cửa phòng bệnh bước vào.

Diệp Ngưng dắt theo Tô Đào đi phía sau.

"Chị dâu", Tô Vân Đình gọi một tiếng mới nhìn về phía vị bác sĩ đã khám xong.

Tô Đào liếc nhìn bác hai nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy sắc mặt ông ấy trắng bệch.

Bác sĩ vừa nhìn đã biết người giám hộ, "Tình hình bệnh nhân có chút phức tạp, chúng tôi đã kiểm tra toàn diện cho anh ấy, cũng không phát hiện vấn đề gì, chúng tôi đề nghị trước hết hãy cứ quan sát một đoạn thời gian".

Tô Vân Đình nghe thấy vậy long mày vốn dĩ đã nhíu lại nay lại càng chặt hơn, "Không hề phát hiện được vấn đề gì, tại sao anh ấy vẫn hôn mê không tỉnh"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía bác sĩ. Bác sĩ bỗng cảm thấy căng thẳng, hơn mười năm trong ngành ông chưa từng gặp phải bệnh nào kỳ lạ như vậy, rõ ràng thân thể từ trong ra ngoài đều rất bình thường, lại không kiểm tra được cái gì bất thường.

Tô Vân Đình là luật sư có đôi mắt rất sắc bén, nhìn chằm chằm vào bác sĩ đợi đáp án của ông. Vị bác sĩ này từ trước đến nay chưa bao giờ bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, trên trán lúc này đã chảy ra một tầng mồ hôi.

Hai bên liền như vậy đối mặt với nhau, bầu không khí có chút nghiêm túc cùng khó xử.

"Bác hai tỉnh lại rồi", thân thể Tô Đào nhỏ dễ dàng bị người bỏ qua, giọng nói trẻ con vừa phát ra, tất cả mọi người đều nhìn cô một cái rồi nhanh chóng nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh.

Tô Vân Thư ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.

"Tôi đây là bị sao vậy?" anh ta chỉ nhớ là cơ thể không thoải mái nên để trợ lý đưa anh vào bệnh viện, nhưng việc sau đó anh không biết nha.

Bác sĩ đã nhanh chóng tiến đến phía trước kiểm tra cho anh, nhị bá mẫu ở bên cạnh vừa lau nước mắt vừa kể lại cho anh sự việc bị hôn mê.

Tô Vân Thư phối hợp kiểm tra xong, bác sĩ lại hỏi một số câu như thường lệ, tương tự như có đau ở chỗ nào không, chỗ nào cảm thấy không thoải mái.

Tô Vân Thư lắc đầu.

Bác sĩ lại bảo anh đứng dậy đi lại vài bước. Tô Vân Thư nghe lời đứng dậy, chân tay hoạt động như bình thường, cuối cùng, bác sĩ phán định bởi vì gần đây anh thức khuya tăng ca, nghỉ ngơi không đều đặn dẫn đến cơ thể không chịu được, người nhà yên tâm chỉ cần uống một chút thuốc thì không có chuyện gì rồi, lại cùng với cô y tá nhỏ bên cạnh nói một tràng ngôn ngữ chuyên nghiệp sau đó rời đi.

Sau một trận sợ bóng sợ gió, tất cả mọi người đều thở phào, nhất là nhị bá mẫu hít vào một hơi dài sau đó thở ra một hơi nặng nhọc.

Triệu Vân ra ngoài gọi cho Tô Vân Diệp báo bình an.

Tô Đào nghe loáng thoáng chỉ biết là người đã không sao rồi.

Tô Vân Thư vương vai một cái, nhìn thấy cháu gái nhỏ đang đứng bên cạnh Diệp Ngưng, nhịn không được trêu chọc cô một chút, "Nhu Nhu, đến chỗ bác hai nào, bác hai ôm ôm xem con có bao nhiêu thịt", nói xong liền dang hai tay ra.

Tô Vân Đình nắm tay ho nhẹ một cái, không đồng ý nói, "Anh hai, anh mới tỉnh lại, chú ý thân thể một chút", vừa rồi nhìn thấy gương mặt tái nhợt không chút màu sắc của anh ấy thật sự dọa người mà.

"Anh đã khỏe rồi", nói xong còn xoay người một vòng.

Thẩm Di mắt không thèm liếc đánh anh một cái, Tô Vân Thư ôm đầu giả bộ đau, dọa Thẩm Di vội vàng hỏi anh đau ở đâu.

Tô Vân Thư cười toe toét.

Biết anh giả vờ, Thẩm Di đơn giản quay người không thèm nhìn hắn nữa.

Tô Vân Đình nhìn vợ cười bất lực, anh hai rõ ràng là một tổng tài bá đạo, nhưng nhiều khi lại cứ như một đứa trẻ.

Còn Tô Đào ngồi bên cạnh Tô Vân Thư sau khi thấy anh quay lưng lại liền cứng đờ, cô cho rằng sau khi bản thân sống lại sẽ không xuất hiện những chuyện như trước kia nữa, không ngờ chuyện như vậy vẫn sẽ tới.

Bởi vì tất cả mọi người đang vây quanh Tô Vân Thư cho nên không có ai chú ý đến dáng vẻ khác thường của Tô Đào.

Vì cơ thể còn yếu nên Tô Vân Thư đứng được một lúc thì ngồi xuống, nói chuyện cùng người nhà.

Tô Vân Thư để ý thấy Tô Đào vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sau lưng anh một cách nghiêm túc, nên có chút kỳ lạ nói: "Nhu Nhu, cháu đang nhìn gì thế?"

Chỉ một câu nói đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Tô Đào đã quen với giọng điệu dỗ dành của người lớn khi nói chuyện với cô, lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, "Nhu Nhu đang nhìn cái kia".

Tô Vân Thư nhìn theo hướng mà Tô Đào chỉ, là một sợi dây chuyền ở cái bàn bên cạnh, anh cười một cái rồi cầm lấy đưa cho Tô Đào. Cái này là của một đối tác làm ăn tặng cho anh, nói là không chỉ mang lại bình an mà còn có thể mang lại tài vận.

Bọn họ làm buôn bán ít nhiều cũng có chút mê tín, ngày đầu tiên đeo nó, chuyện hợp tác mất gần một tháng bàn bạc liền thành công. Anh lúc đó cảm thấy cái vòng này rất linh nghiệm nên vẫn luôn đeo nó chưa từng tháo xuống.

Không được bao lâu, không biết xảy ra chuyện gì mà làm cái gì cũng không được thuận lợi, mấy cái hợp đồng sắp ký cũng bị công ty khác cướp mất, bây giờ anh ta lại đột nhiên ngất. Hiện giờ cảm thấy nó không linh nghiệm nữa, bỏ đi cũng tốt, cháu gái thích thì để cho cô chơi đi.

Tô Đào cầm sợi dây chuyền trong tay, một cơn lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến tứ chi, cô đột nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn sau lưng Tô Vân Thư, đối mặt với cái thứ đó.