Mạch Huyên lần nữa tỉnh dậy, cả người đều là mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu. Đôi mắt cô mở lớn, hai hàng nước mắt lại tuôn không ngừng. Cô sợ hãi nhìn xung quanh. Không có trần nhà đổ nát, không có hoa máu, cũng không có Giang Ninh Tư tận lực vì bảo vệ cô mà chết!
Cô vội vàng bật dậy điên cuồng tìm kiếm điện thoại. Đầu ngón tay trắng bệch, run run siết chặt điện thoại: ngày XX tháng X năm XXXX! Cô sống lại rồi sao? Sống lại quay trở về hai năm trước! Hôm nay chính là tròn một tháng sau lễ cưới của bọn họ! Đêm hôm sau khi buổi lễ kết thúc, trở về Giang gia cô liền gào vào trong mặt anh, bảo là cô chán ghét anh, mong anh cút đi càng xa càng tốt, sau đó hừ một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm! Cô còn tức giận đóng sầm cánh cửa, kiên quyết dọn ra một phòng khác, đòi tách phòng, tuyệt đối thà chết chứ không ngủ chung giường với Giang Ninh Tư!
Con mẹ nó, cô là điên cái gì!
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạch Huyên. Nhìn đến tên người gọi hiển thị trên màn hình, ánh mắt cô lóe lên chút tàn nhẫn. Mạch Thi! Đúng rồi! Ngày hôm đó có thể khiến bọn họ vùi thân trong đống đổ nát thì công lao của Mạch gia cũng không nhỏ! Bọn họ có lẽ lúc ấy thừa biết sự quan trọng của Mạch Huyên đối với Giang Ninh Tư, không tiếc dùng đứa con gái này làm mồi nhử, bẫy Giang Ninh Tư đi vào tròng! Thời gian qua kẻ khiến cô đối xử tàn nhẫn với anh ngoài bản thân mình còn có phần của Mạch Thi. Cô em gái lòng dạ âm hiểm ngày ngày đêm đêm gieo rắc trong đầu cô những suy nghĩ từ bỏ Giang Ninh Tư! Mạch Huyên lúc trước răm rắp nghe theo, liên tục chán ghét, dùng thái độ đối nghịch với anh mọi lúc mọi nơi, cứ như vậy duy trì suốt hai năm.
“Mẹ kiếp, hay cho một đám người Mạch gia! Từng người, từng người một, ai tôi cũng không tha!”
Để mặc cho tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô dứt khoác bước vào phòng tắm. Hương vị máu tanh lúc đó vẫn còn quanh quẩn khắp người cô, cô muốn bản thân mình bình tĩnh lại một chút!
**
Mạch gia.
“Hừ, con nhỏ Mạch Huyên dám không nghe điện thoại của mình!”
Mạch Thi ngồi trên sofa cầm lấy miếng táo mà bà Mạch gọt sẵn, một tay cầm lấy điện thoại không ngừng chửi rủa. Bà Mạch đặt xuống bàn thêm dĩa lê, sau đó dứt khoác ngồi xuống bên cạnh con gái. Mạch Thi cắn răng gọi tiếp nhưng từ đầu đến cuối người bên kia vẫn không trả lời. Cô ta hậm hực mở miệng: “Mẹ, con Mạch Huyên tại sao không bắt máy của con? Bình thường chuông còn chưa kéo đến ba hồi nó đã bắt máy rồi, đằng này con đã gọi đi hơn năm cuộc mà nó vẫn không trả lời!”
Bà Mạch chau mày. Đúng vậy. Mạch Huyên để ý nhất chính là đứa em gái này của mình, chỉ cần Mạch Thi mở miệng thì dù cho có là yêu cầu vô lí đến mấy nó cũng tìm mọi cách thực hiện! Kết hôn với Giang Ninh Tư cũng là yêu cầu của Mạch Thi. Mạch Thi muốn Mạch Huyên thay cô ta gả cho Giang Ninh Tư.
Lúc trước ông Mạch có nhắc qua một cái hôn ước với Giang gia, bọn họ chỉ biết thời còn trẻ ông Giang từng cứu ông Mạch một mạng, nên ông Mạch mới hứa hẹn sẽ trả ơn. Khi sinh ra ba Giang và ba Mạch, hôn ước liền dời đến đời cháu. Ba Giang kết hôn có hai người con gái là Mạch Huyên và Mạch Thi, nhưng không hiểu tại sao bọn họ lại yêu thương Mạch Thi hơn. Cái gì tốt cũng đem cho Mạch Thi, nếu không phải khuôn mặt Mạch Huyên có nét giống với ba Mạch thì người ngoài nhìn vào còn tưởng Mạch Huyên là con nuôi nhà họ Mạch!
Bọn họ cũng vì yêu thương bảo bối Mạch Thi, nghe thấy Giang Ninh Tư, người kế thừa Giang thị là một người đàn ông tính tình cổ quái, có sở thích hành hạ thậm chí giết người thì một lòng không muốn đem Mạch Thi đẩy vào chỗ chết, liền đem Mạch Huyên đá đi. Không ngờ ngày kết hôn, Mạch Thi nhìn thấy ánh nhìn ôn nhu của Giang Ninh Tư dành cho Mạch Huyên thì không khỏi ghen tị. Người đàn ông cực phẩm này, muốn dáng người có dáng người, muốn tiền bạc có tiền bạc, còn có ánh nhìn nhu tình như vậy thì không thể nào là người quái dị, có sở thích giết người như lời đồn được! Cô ta ghen tị với Mạch Huyên, lại mơ mộng nếu như người kết hôn với Giang Ninh Tư là cô ta thì tốt biết bao! Cô ta có suy nghĩ với anh nên ngày đêm không ngừng thổi vào trong đầu côd những suy nghĩ từ bỏ Giang Ninh Tư, cầu mong hai người họ sớm ngày li hôn vì sự an toàn của Mạch Huyên.
Ba Mạch ở công ty, bọn họ ở nhà diễn một vở gia đình hạnh phúc không hề hay biết rằng Mạch Huyên lúc này là do uất hận mà trọng sinh, trong lòng rõ nhất đó chính là tình cảm của Giang Ninh Tư và bộ mặt của Mạch gia.