Sống Lại Chỉ Muốn Yêu Anh, Cưng Chiều Anh - Mộng Kha

Chương 11. Sự an toàn của cô ấy chính là mệnh lệnh của anh

Chưa để ông ta nói dứt lời thì cô đã đứng phắc dậy, sau đó bước ra ngoài. Đến trước cửa liền nói: “Mạch Gia Khang, đừng tưởng tôi không biết ông muốn làm gì. Lần trước tôi đã bỏ qua cho ông nhưng không nghĩ đến ông chính là cái họng không đáy. Cái hạng mục rách này đâu đâu cũng là làm ăn lỗ vốn, một kẻ không trong ngành như tôi còn có thể nhìn ra, ông tưởng tôi sẽ để tiền của tôi chảy vào túi của ông sao?”
Ba Mạch đen mặt, không nghĩ tới lần này gọi Mạch Huyên trở về liền nhận được sự thay đổi đến chóng mặt của cô. Chẳng lẽ con cờ này ông ta không dùng được nữa sao? Ông ta chắc chắn lấy tính cách của Giang Ninh Tư, chỉ cần Mạch Huyên mở lời thì dù cho có thua lỗ anh ta cũng sẽ đổ tiền vào. Lần trước thuận lợi chiếm dụng của Giang thị hai trăm tỷ, vì thế lần này ông ta mới muốn lại thông qua Mạch Huyên mà có thể chiếm thêm được không ít để đắp qua hạng mục ông ta bị thua lỗ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Mạch Huyên lại cắt đứt dòng suy nghĩ của ông ta. Cô lạnh nhạt nói: “Còn có hai trăm tỷ lần trước ông nuốt vào, tôi chắc chắn sẽ khiến ông phải nôn ra, cả vốn lẫn lời!”
“Mày không thể đối xử với ba mày như vây được!” Chu Mẫn Ngọc tức giận, khuôn mặt nhăn nhúm dùng ngón tay sơn đỏ chỉ vào cô gái đang đứng ngay ngắn trước cửa. Mạch Huyên cười khẩy:
“Trong cái nhà này, người vĩnh viễn không bao giờ đủ tư cách để chất vấn tôi nhất chính là bà đấy! Tôi đường đường là đích nữ của Mạch gia, là con của Mạch Gia Khang và Ngọc Chỉ Nhu. Mẹ tôi là con dâu mà ông cụ Mạch dùng sính lễ lớn để cưới vào cửa, là phu nhân của Mạch gia. Còn bà chỉ tự nhận mình là mẹ kế, tự nhận mình là vợ của Mạch Gia Khang mà quên mất rằng bà vốn dĩ không hề có một cái danh phận chính thức nào ở đây cả! Bà nói xem, bà, Mạch Thi, có cái tư cách gì để chất vấn một tiểu thư Mạch gia chân chính như tôi?”
Mạch Thi nắm chặt tay, cô ta không cam tâm! Dựa vào cái gì mà Mạch Huyên có được tất cả những thứ tốt đẹp? Cô ta cái gì cũng khồng cần làm, ngồi một chỗ cũng có người tự động dâng lên những thứ quý giá cho cô ta! Nhưng Mạch Thi lại quên mất Mạch Huyên căn bản không cần những thứ đó, cô chỉ cần một gia đình chân chính.
**
Người đàn ông mặc tây trang đen phẳng phiu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da quyền lực. Trên chiếc bàn gỗ lớn có một khung ảnh làm bằng gỗ đen, bốn góc được dát vàng vô cùng xa xỉ. Tròng mắt người đàn ông nhuốm tơ máu, anh vươn tay cẩn thận cầm lấy khung ảnh rồi ngả người ra sau ghế. Từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phía sau lớp kính. Nhìn tư liệu được đưa đến, đôi con ngươi đen thâm trầm trong nháy mắt tối đi. Mộc Tây đứng một bên vẫn im lặng đợi lệnh từ ông chủ nhà mình.
“Bảo vệ cô ấy, sự an toàn của cô ấy chính là mệnh lệnh của anh.”
Người đàn ông đột nhiên cất giọng lạnh lùng, nhưng khi nhắc đến tên người đó thì bất giác nhu hòa đi không ít. Mộc Tây cúi đầu nhận lệnh, sau đó lui ra ngoài, qua khe cửa thấy được người đàn ông vẫn cẩn thận ôm lấy khung ảnh tựa như ôm lấy bảo vật.
**
“Giang tổng đến thật sự vinh hạnh quá! Xin mời, xin mời!”
Người đàn ông trung niên tươi cười tiếp đón Giang Ninh Tư. Mặc dù anh đáng tuổi con cháu ông ta nhưng ai bảo người đàn ông này có nhiều quyền lực cùng tiền tài như vậy! Bọn họ căn bản là hai đẳng cấp khác nhau, con cháu cái rắm! Nhưng ông ta không ngờ đến Giang tổng lại có thể tham gia tiệc kỉ niệm hai mươi năm thành lập tập đoàn Chung thị, đúng là vinh hạnh không ngớt!
Chung tổng đưa tay mời người đàn ông mặt lạnh bước vào bên trong, đôi mắt kém phần nhanh nhạy nhìn đến người phụ nữ đang khoát tay bên cạnh Giang Ninh Tư. Ông ta lập tức biết được thân phận của cô, nịnh nọt gọi mấy tiếng “Giang phu nhân”. Mạch Huyên cũng lười để ý, cô cười nhẹ xem như đáp lễ rồi ôm lấy bắp tay cứng rắn của anh bước đến chiếc bàn trong cùng.
Mạch Huyên không phải người làm ăn, dĩ nhiên số người mà cô biết mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ già có trẻ có đều lần lượt kéo đến để chào hỏi anh, Mạch Huyên bị anh vòng tay qua ôm chặt eo như tuyên bố quyền sở hữu. Anh không bị mù mà không nhìn thấy những ánh mắt như sói đói của đám người kia nhìn vợ mình! Nhưng kẻ nào chán sống dám đánh chủ ý lên người Giang phu nhân?
Mạch Thi lui về đứng trong góc tối nhìn sườn mặt tinh tế của Mạch Huyên, lửa giận trong lòng không khỏi dâng lên. Cô ta nghiến răng, trong lòng hạ xuống quyết tâm.
Bọn họ tựa như tiêu điểm của bữa tiệc khi toàn bộ nhân vật đều đi đến bên cạnh họ. Bàn tay anh vẫn không rời khỏi eo cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình. Mạch Huyên buồn chán nhìn cốc nước trái cây trong tay, đôi môi đỏ không hài lòng mím chặt. Trong lúc mọi người đều tập trung hướng về bài phát biểu của Chung tổng, Mạch Huyên ghé vào tai Giang Ninh Tư, nói nhỏ:
“Chồng ơi, ở đây chán quá! Không hiểu sao anh có thể thường xuyên đi đến những buổi tiệc như thế này!”
Giang Ninh Tư nghiêng đầu, trong không khí ngửi thấy mùi hương thơm ngát của cô gái nhỏ khiến lòng anh nhộn nhạo. Anh vỗ vỗ eo cô, vừa đi vừa nói nhỏ: “Sẽ nhanh kết thúc, anh dẫn em qua bên kia ngồi một chút.”
Giang Ninh Tư dẫn Mạch Huyên đến chiếc ghế trong góc phòng rồi nhìn ngồi xuống. Bàn tay to khẽ xoa xoa tóc cô, anh khẽ nói: “Ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại sớm.”