Trên bàn cơm, không khí giữa hai người có chút ngưng trọng.
Vương Đại Hổ im lặng gắp một đũa rau chân vịt xào hạnh nhân[1] vào bát Lý Thanh Nhiên rồi lại cúi đầu bới cơm.
Lý Thanh Nhiên khẽ cắn môi, há miệng tựa hồ muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không nói được một chữ.
Buổi tối hai người nằm trên giường, ở giữa cách một khoảng, đưa lưng về nhau mà ngủ.
Đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh tích tắc khiến người ta phiền chán. Đến khuya, bên ngoài bắt đầu đổ mưa.
Vương Đại Hổ mở mắt, thở dài một hơi.
Hắn ngồi dậy, xỏ dép lê, mở cửa phòng. Tuy rằng phòng khách tối đen nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh tinh tế đứng bên cửa sổ sát đất.
Vương Đại Hổ chậm rãi đi qua, lại dừng lại cách cậu một khoảng.
Mưa tí tách đập trên mặt kính, từ nơi này nhìn ra, thế giới ngoài cửa sổ đều biến thành một mảng mưa gió mông lung.
Lý Thanh Nhiên hơi quay đầu lại, cặp mắt luôn thanh lãnh lúc này tựa hồ có vẻ dịu dàng hơn, nhìn Vương Đại Hổ, cậu có chút tủi thân nói: “Em lạnh.”
Sau đó, chỉ nháy mắt sau đó, cậu liền rơi vào một cái ôm nóng bỏng.
Gắt gao ôm lấy thân thể gầy yếu trong lòng, Vương Đại Hổ ngửi mùi hương thanh nhã giữa làn tóc, thở dài thầm nghĩ: Người này cỡ nào tuỳ hứng, cỡ nào khó đoán a!
“Chân cũng đau.” Thanh âm rầu rĩ tiếp tục uỷ khuất nói.
Vương Đại Hổ nghe vậy, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống đất, ôm cậu lên người mình.
“Xứng đáng!” Vương Đại Hổ đau lòng sờ sờ mắt cá chân quấn băng thật dày, ngoài miệng lại lải nhải giáo huấn: “Ai bảo em nửa đêm không ngủ chạy ra đây phạt đứng, tự làm khổ mình!”
Lý Thanh Nhiên bĩu môi, đầu cọ cọ trên lồng ngực ấm nóng.
“Nói đi……..” Thật lâu sau, Vương Đại Hổ ôm cậu hỏi: “Em rốt cuộc đang phiền não cái gì?”
Rõ ràng cảm nhận được thân thể trong lòng nháy mắt cương cứng, ánh mắt Vương Đại Hổ trầm lại, hắn dùng giọng điệu “thụ thương” nói: “Ngay cả anh cũng không thể nói sao?”
“Anh sẽ rời khỏi em sao?” Bỗng nhiên, Lý Thanh Nhiên ám ách hỏi.
“Cái gì?” Vương Đại Hổ kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu, thật không hề nghĩ đến cậu sẽ hỏi vấn đề như vậy.
Giống như đang chờ đợi phán quyết, thân thể Lý Thanh Nhiên không tự chủ được mà run rẩy, cậu rời khỏi lồng ngực Vương Đại Hổ, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Em kỳ thật không phải người thiện lương, thanh sạch không tỳ vết như anh vẫn nghĩ, nói đến cùng trong cơ thể em vẫn chảy dòng máu của tội phạm giết người, dơ bẩn mới là bản chất của em.”
“Anh biết không? Từ khi lên đại học, mỗi ngày em đều sẽ nghĩ: ở nơi em không nhìn thấy, anh đang làm gì, nói chuyện với ai? Mỗi tối em sẽ nhìn anh ngủ, nhưng trong đầu lại chỉ có một ý niệm, em muốn cột anh vào giường, khoá ở nhà, không cho bất luận kẻ nào chạm vào anh, không để bất luận kẻ nào có khả năng cướp anh đi. Thấy chưa!….” Lý Thanh Nhiên cười khổ hai tiếng: “Em chính là điên như vậy.”
Có lẽ có một ngày thứ dục vọng chiếm hữu khủng bố này sẽ biến mình thành ma quỷ, sẽ gây thương tổn không thể tưởng tượng được cho người mình yêu nhất, giống như ba cậu…. Một ngày nào đó cậu nhất định cũng sẽ như vậy…..
“Anh rất vui!” Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn bỗng vang lên, Vương Đại Hổ một lần nữa ôm chặt người trong lòng, hắn cơ hồ là lệ nóng doanh tròng nói: “Nhiên Nhiên, anh rất vui!”
Lý Thanh Nhiên: “……. Anh không nghe thấy những lời em vừa nói sao?”
“Nghe được a! Yêu anh đến muốn giết anh nha!” Vương Đại Hổ nghẹn ngào nói: “Này thật sự là tình thoại hay nhất mà anh được nghe!”
Tình thoại?
Lý Thanh Nhiên không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy mình phiền não lâu như vậy, sầu lo lâu như vậy rất giống đứa ngốc.
“Bởi vì Nhiên Nhiên bình thường đều rất lãnh đạm!” Vương Đại Hổ hôn hôn khuôn mặt mềm mại, vui như mèo thấy mỡ: “Mỗi lần anh nói anh thích em, yêu em, em không phải trầm mặc thì chính là ứng phó một câu “Ừ!” làm người ta chán nản! Hì hì…. Nhưng thổ lộ chân tình hôm nay của em rốt cuộc khiến vi phu hiểu được, thì ra nương tử bề ngoài băng lãnh nhưng bên trong cất giấu một trái tim nhiệt tình yêu anh như vậy, thật sự, thật sự khiến anh rất cảm động!!”
“Em biết không?” Vương Đại Hổ đặt khoé môi bên vành tai trắng như ngọc, nhẹ giọng nói: “Mấy cái mà em nghĩ kỳ thật anh cũng từng nghĩ tới nha! Nhiên Nhiên nhà ta xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều nam nam nữ nữ, nếu trong đó xuất hiện người tốt hơn anh, vậy làm sao bây giờ?”
“Cho nên em xem, này một chút cũng không liên quan tới chuyện em có phải con của tội phạm giết người hay không, muốn độc chiếm đối phương, muốn đối phương không lúc nào không để mình trong lòng, lúc không thấy thì lo lắng, sẽ miên man suy nghĩ. Này vốn là chuyện bình thường giữa người yêu với nhau, về phần em nói bản chất có vấn đề, hai ta quen biết đã bao nhiêu năm? Chẳng lẽ em có thể giấu anh? Em nha! Chính là người độc miệng, lòng dạ hẹp hòi, thích ăn dấm bậy bạ, trong thiên hạ cũng chỉ có bổn đại gia trí tuệ rộng lớn mới có thể chịu được người như vậy.”
Lý Thanh Nhiên mím môi, lại mím môi, nhướn mày nói: “Thế thì đúng là vất vả anh quá!”
“Không vất vả, ai bảo em là vợ anh! Chúng ta cả đời này đều cùng nhau vượt qua, em sống một trăm tuổi, anh liền sống một trăm tuổi linh một ngày, để bộ dạng tóc bạc da đồi mồi của anh trở thành hình ảnh cuối cùng trong đời em, sau đó em ở cầu Nại Hà chờ anh chốc lát, hai ta kiếp sau lại cùng nhau đi.”
Nghe lời nói ôn nhu lại đau đớn thật sâu của Vương Đại Hổ, từng giọt lệ không kìm được từ khoé mắt Lý Thanh Nhiên chảy xuống ướt đẫm hai gò má, cũng làm ướt ngực áo Vương Đại Hổ.
“Tại sao? Tại sao anh lại đối với em tốt như vậy? Em không xứng.”
“Tại sao, này đi, em coi như đời trước anh nợ em, đời này đến trả nợ.”
Cúi đầu, dùng đầu lưỡi miêu tả khuôn mặt đẫm lệ, ách họng hỏi: “Bây giờ còn lạnh không?”
“………..”
“Vào phòng đi! Lên giường đắp chăn liền không lạnh.”
“…………”
“Yên tâm, anh sẽ vẫn cùng em!”
Ước chừng là vì bên cạnh có “lò sưởi” quá mức ấm áp, hoặc là bởi vì lời nói vừa rồi đã làm giảm bớt những băn khoăn trong lòng một cách kỳ diệu, Lý Thanh Nhiên không thức bao lâu, rất nhanh liền ngủ say.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu, Vương Đại Hổ nâng tay vuốt ve hai má gầy yếu.
Hối hận đánh sâu vào trái tim hắn.
Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không phát hiện Nhiên Nhiên gần đây không thích hợp, chỉ là Vương Đại Hổ nghĩ chắc là cậu học tập quá mức mệt nhọc nên tinh thần mới kém, bởi vậy mà bỏ qua ý nghĩ về nội tâm mẫn cảm của Lý Thanh Nhiên.
Quen biết từ năm bảy tuổi đến giờ, vừa tròn mười ba năm, trừ khoảng thời gian Vương Đại Hổ từng bị lừa bán, mỗi ngày gần như cả 24h đều ở bên nhau, cùng đi học, cùng về nhà, cùng chơi, cùng ôm nhau ngủ. Nhưng lên đại học, tuy rằng vẫn ở cùng một chỗ nhưng thời gian hai người ở chung lại giảm bớt rất nhiều, nơi hai người cùng xuất hiện cũng ít đi rất nhiều. Khác với mình, tính tình Lý Thanh Nhiên không tốt, không giỏi giao tiếp, cũng có thể nói từ sâu trong nội tâm cậu không muốn tiếp xúc nhiều với người ngoài, cho nên khi thời gian hai người ở chung giảm đi, cậu liền bắt đầu thấy bất an.
Hơn nữa, kỳ thật cậu chưa từng quên chuyện ba mình, cái này càng khiến cậu miên man suy nghĩ.
Âm thầm thở dài, cõi lòng tràn ngập trìu mến, Vương Đại Hổ hôn hôn cái trán trắng mềm, rốt cuộc làm sao mới khiến em an tâm? Làm sao mới có thể khiến em hiểu, cả đời này, vô luận phát sinh chuyện gì anh cũng sẽ không rời khỏi em?
“Thật là đồ ngốc mà!”
.
“Không được!” Vương Đại Hổ bắt chéo hai tay trước ngực: “Em thành thành thật thật ở nhà cho anh, bên trường học anh đã nhờ người xin nghỉ rồi. Mắt cá chân em sưng thành như vậy, người thì mỏng như tờ giấy, gió thổi là bay, vẫn là dưỡng tốt thân thể rồi mới được đi!”
Mặt Lý Thanh Nhiên bình tĩnh, thoạt nhìn thật mất hứng.
Vương Đại Hổ cười hì hì đến trước người cậu, trên bờ môi không chút huyết sắc bẹp một cái, nói: “Nhờ phúc của em, anh cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày, nói đi, muốn ăn cái gì anh đi mua, trong thời gian ngắn phải nuôi cho béo lại! Gầy tong gầy teo, ôm cũng đau tay!”
Đối với oán hận gián tiếp của Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên ngẩng đầu “phong tình vạn chủng” (trong mắt Vương Đại Hổ) lườm hắn một cái, chỉ là sắc mặt không khó nhìn như vừa rồi, hiển nhiên đối với chuyện hắn có thể ở nhà với mình vẫn là “hơi hơi” cảm thấy “cao hứng”.
Hai người dùng xong bữa sáng, Vương Đại Hổ xem cậu uống thuốc, ôm cậu sang sô pha ở phòng khách, lại vô cùng tri kỷ mà để lên bàn trà trước sô pha một đĩa nho và mấy quyển sách.
“Em ở nhà ngoan, anh đi chợ một lát, tầm nửa giờ là về.” Vương Đại Hổ thay quần áo, xách làn chạy nhanh ra ngoài, giống hệt nhóm nội trợ khi siêu thị có đại hạ giá, tràn ngập tinh thần chiến đấu không gì sánh kịp.
Lý Thanh Nhiên lắc đầu, nhìn bóng lưng vội vàng, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp mà sạch sẽ.
“Đô đô đô đô –” Đúng lúc này, có tiếng điện thoại rung vang lên.
Ra là di động của Vương Đại Hổ bị rơi trên đất.
Lý Thanh Nhiên chậm rãi đi qua, cúi người nhặt lên.
Nhìn hai chữ “Cây nấm” loé lên trên màn hình, ngón tay cầm di động bỗng trở nên trắng bệch.