Bởi vì các loại QQ, Weibo cập nhật liên tục, tỉ lệ scandal đưa ra ánh sáng của Lê Chanh luôn luôn là cực kỳ cao, cũng bởi vậy người chưa xem qua tin tức giải trí cũng biết có một thủ khoa đại chọc trong một hai tháng tham gia đóng vai phụ phim Hollywood nước Mỹ vừa mới nổi tiếng, vốn tưởng rằng là gian khổ phấn đấu, lại không nghĩ rằng đằng sau lại tuôn ra tin tức có thể bị bao nuôi, rốt cuộc là ai bao nuôi? Đàn bà giàu có? Hay là…… cậu ấm giàu có?
Lê Chanh ngồi xổm trong nhà lướt web, sau khi nhìn mấy cái, liền không hề chú ý phỏng đoán vô căn cứ của đám dân mạng nữa.
Bị bao nuôi?
Loạn thất bát tao gì đây, hiện tại chính mình là bao nuôi người khác còn kém không nhiều lắm.
Thiếu niên nhướn mày, đáy lòng thần thần bí bí nghĩ, không khỏi quay đầu nhìn Trầm Du ngồi ngay ngắn ở sô pha đằng sau, nam nhân lập tức cảm giác được tầm mắt này, nghi hoặc nhìn qua.
“Không có gì”. Lê Chanh theo phản xạ mở miệng.
Nam nhân bình tĩnh đối mặt.
“Được rồi, quả thật có chút việc nhỏ”. Lê Chanh khụ một tiếng, “Ngươi cần phải đi rồi”.
Thiếu niên sắc mặt bình tĩnh chỉ chỉ màn hình trước người.
Trầm Du gần như có thể từ trên nét mặt không cảm xúc của đối phương nhìn ra sự kinh hỉ đối với y sắp rời đi, trong ánh mắt y trầm một chút, chậm rãi đi tới, tay vịn ở trên lưng ghế của thiếu niên, cúi người, chỉ thấy trong thư mật người dùng tên là【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】gửi tới một chuỗi phương trình phức tạp, cùng hai ba tấm hình vẽ phân tích.
Nâng tay nhéo mặt của thiếu niên, “Bộ dáng của ngươi hình như rất vui vẻ”.
“…….Có sao?”. Lê Chanh mở to hai mắt, “Thật ra không hề có, người nhìn nhầm rồi”.
Trầm Du tin tưởng chính mình tuyệt đối không có nhìn lầm, bởi vì kế tiếp sao chép lại phương thức bên dưới sau đó Lê Chanh vẫn đều là ngâm nga hát, thậm chí đang cho đầy đủ đậu vàng của diễn đàn, ngoài ra còn khen thưởng thêm một ít.
Giải thích của thiếu niên này là: Có tiền chính là tùy hứng.
Trầm Du: “……..”
Hai người ăn bữa cơm trong căn phòng cho thuê ngoài trường học, tay cầm tay khỏi động chiếc nhẫn. Tầng ba Tần Lĩnh bí cảnh cũng đã trôi qua gần một tháng rồi, nhưng mà nơi này không có một ngọn cỏ, bão cát đầy trời, hoàn cảnh vẫn là hoang vu trước sau như một.
Lê Chanh tìm tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, nhưng mà khoảnh khắc tìm ra mắt trận, chính là trận pháp của tầng ba bí cảnh cùng trước đó khác nhau rất lớn, cho dù lấy tu vi của Lê Chanh có thể tìm được mắt trận cũng không phá được một đại trận nhất tông như vậy. Cũng may nơi này đều không phải là một mình Lê Chanh, dân bản xứ Trầm Du vừa động, kim kiếm phía sau liền tự giác chui vào lòng bàn tay.
Lê Chanh thấy thế thối lui hướng phía sau anh ta, lúc đi ngang qua tại bên tai anh ta nhắc nhở một câu: “Cẩn thận một chút”.
Trầm Du cong khóe miệng, cũng không biết rốt cuộc nghe hay không nghe thấy, tàn ảnh của thân hình ở trước mắt nhoáng cái biến mất ở tại chỗ, kim kiếm giữa không trung nghiêng hướng phía trên run lên, “ầm” một tiếng cắm ngang vào bên trong mắt trận, mặc thạch bày trận giữa ánh chớp tóe lửa nổ tung tóe, dưới tiếng vang vù vù bốc lên một cỗ linh khí cuồng bạo, va chạm ở trên người Trầm Du, vị thiên chi kiêu tử bịch bịch lui về phía sau hai bước, đứng ở trước người Lê Chanh phun ra một búng máu, đúng lúc rơi vào dưới mắt trận nổ tung tóe, mặt đất trần trụi lộ ra một đoạn bia đá.
Lê Chanh trong nháy mắt nhớ tới côn minh khuyển Hắc Mạch nửa chết nửa sống trong bệnh viện thú cưng, theo bản năng giơ tay muốn sờ đầu chó một chút……..
Tại trước người đứng hình nửa ngày, ý thức được tư duy có hơi mất kiểm soát, Lê Chanh ngượng ngùng thu tay về, vân đạm phong khinh vòng qua sau lưng, tò mò nói: “Ngươi bị thương còn chưa lành?”.
*vân đạm phong kinh: nhẹ nhành bình tĩnh như không có gì xảy ra
Trầm Du gật gật đầu: “Hiện đại không có linh khí, chỉ có thể dựa vào đan dược khôi phục, nhưng dù sao công dụng càng lớn của đan dược là gia tốc hấp thu linh khí, dung lượng chứa của bản thân cũng không nhiều, cho nên hiện tại ta chỉ có một thành của thực lực của bình thường.
“Vậy à, chúc ngươi sớm ngày khôi phục”.
Đáy lòng Lê Chanh phỉ nhổ một tiếng, nháy mắt đỏ mặt, lúc này không phải thẹn thùng, mà là cực kỳ chua chát, mợ nó một thành của thực lực đều cũng đủ miểu sát* chính mình, người kiểu quái gì vậy!
*miểu sát: một phát chết luôn
Tựa hồ nhìn ra khẩu thị tâm phi* của Lê Chanh, Trầm Du tức cười đột nhiên nâng tay, sờ soạng mặt của đối phương, hai sườn má bao vây lấy một bàn tay ấm áp, làn da dán cùng một chỗ, phát ra độ ấm bỏng người.
*khẩu thị tâm phi: miệng nói một đàng, lòng nghĩ một nẻo
Một giọt máu tươi trên tấm bia đá im hơi lặng tiếng nhỏ vào khe hở, kiểu chữ văn bia hơi hơi phát ra ánh sáng, ngay tại ngay tại giây phút lòng của hai người có cảm giác, mấy trăm cái chữ thượng cổ như thủy triều tách ra tay và mặt tiếp xúc của hai người, Lê Chanh chỉ cảm thấy trên người bị một cỗ lực lượng khó mà chống cự nhằm phía trên không, trong bối rối quay đầu nhìn đến Trầm Du kinh ngạc cầm thanh kiếm, cả người bị hút vào trong tấm bia đá, cậu liền bình tĩnh rồi.
Chua xót nghĩ, thiên phú tốt thì sao chứ, bệnh thần kinh lại làm sao, lúc xui xẻo, còn không phải giống như người bình thường thôi.
………Môi nóng tới khô rồi.
Lê Chanh tỉnh lại ở ngoại thành, trên đỉnh đầu là cây lớn bộ rễ tráng kiện như của rừng mưa nhiệt đới, cảm nhận bộ rễ khá khỏe, lá cây xanh xám, cho thấy là một hoàn cảnh lạ lẫm, cũng là một cái địa phương xa lạ.
Cậu không chút kinh hoảng.
Không phải chuyện lớn xuất hiện mạng người, mặc cho ai bên người mang theo một địa cầu cũng sẽ không làm ra hành động chân tay luống cuống quá mức, cho dù là thật sự gặp phải cạm bẫy, dùng chiếc nhẫn xuyên qua trở về cũng có thể trốn một hồi.
“Trầm sư huynh…….. Trầm đại hiệp…….”. Lê Chanh đứng lên kêu hai tiếng, tiếng vọng vang lên từng trận, lại không người trả lời.
Trong rừng cây một loạt quạ đen bay qua trên đỉnh đầu, phát ra tiếng kêu quạ quạ kỳ quái, Lê Chanh nhíu mày, vỗ vỗ bùn đất trên quần jean, bẻ cái nhánh cây gạt cỏ qua một bên đi tới phương hướng có dòng nước, sau một tiếng đồng hồ cuối cùng gặp được tốp người đầu tiên, Lê chanh không xa không gần đi theo phía sau mấy người này, đi theo mấy con đường nhỏ không lâu liền thấy một bức tường thành. Bởi vì Lê Chanh tuổi không lớn, tu vi trên người thấp, cũng chưa hề dẫn tới nhiều sự chú ý.
Tường thành này chỉ có một cái cổng lớn, bên trên ghi ” Lục Man thành”.
Lê Chanh yên lặng thở dài một tiếng, cái địa phương quỷ gì, quả thực nghe cũng chưa nghe qua, liên tưởng tới tấm bia đá gài bẫy người ta, Lê Chanh lớn mật đoán một chút……..Cậu đây là lại xuyên qua?
“Hôm nay làm sao người đi đường qua lại vội vàng vậy? Hay là trong thành có chuyện lớn gì?”. Một người đàn ông vạm vỡ và Lê Chanh sát vai đi qua, đồng bạn bên cạnh y lắc lắc đầu, “Chính là Nhất Diệp đao khách tháng trước phát ngôn chập tối hôm nay liền sẽ diệt Thập Phong trại, hiện nay người của Thập Phong trại đang ở trong thành nghiêm ngặt kiểm tra đó, dân chúng bản địa tự nhiên cũng rất sợ gặp phải rắc rối………”. Người nói chuyện cười lạnh một tiếng., “Nhưng mà Nhất Diệp đao khách là nhân vật ra sao, hiện nay Thập Phong trại bị dân chúng bình thường coi là thế lực cự phách, ở trong mắt Nhất Diệp đao khách, cũng bất quá hai ba con mèo nhỏ mà thôi”.
“Chúng ta vẫn là nhanh chóng vào thành đi!”.
“……..”. Lê Chanh.
Lê Chanh đều nhận biết từng chữ của hai người này nói ra, chính là cả một đoạn gộp lại liền không làm sao hiểu được, cho dù là Lục Man thành, hay là Thập Phong trại trong lời nói của hai người này, Nhất Diệp đao khách, Lê Chanh đều chưa bao giờ nghe nói qua.
Cố nhịn xuống xúc động muốn bùng nổ, Lê Chanh theo sau xếp hàng vào thành, dù sao một địa phương thành thị như vầy liền có quy củ, địa phương có quy củ liền khá an toàn, hơn nữa ở trong rừng cây cũng không tìm hiểu được nhiều tin tức lắm.
Thấy mỗi người đằng trước cầm một miếng thượng phẩm linh thạch, Lê Chanh cùng từ trong túi trữ vật lấy ra một viên, không biết là có phải là bỏi vì Lục Man thành này thương nghiệp phát triển hay không, chi phí vào thành nhưng khá cao.
“Ngoại nhân*”. Thủ vệ đánh giá Lê Chanh từ đầu đến chân, tiến lên ngăn cậu lại, ánh mắt dưng một lát trên ” Kì trang dị phục**” của cậu, lại dừng ở trên mặt cậu, “Lần đầu tiên vào thành cần giao phí vào thành mười viên thượng phẩm linh thạch”
*ngoại nhân: người tới từ bên ngoài
*kì trang dị phục: quần áo kỳ lạ
Lê Chanh lặng im một chút, lấy ra mười viên thượng phẩm linh thạch, cũng mãnh liệt ám chỉ bản thân cậu có tiền nhất cậu liền tùy hứng, cậu đứa phí vào thành, ôm ôm ôm quyền, “Thủ vệ đại ca, có thể cho tại hạ biết, Lục Man thành này là ở đâu?’.
“Lục Man thành của đại lục trung ương mà ngươi cũng không biết?”. Thủ vệ còn chua hề mở miệng, một người phía sau ngược lại giật mình nhìn cậu, “Chẳng lẽ là thổ bao tử tới từ đại lục bát hoang?”.
*thổ bao tử: nhà quê, hai lúa
*bát hoang: nơi xa xăm, khỉ ho cò gáy
“…….”. Lê Chanh, ngươi mới là thổ bao tử ngươi từ nhỏ đến lớn đều là!
Thủ vệ đầu mày dựng thẳng, cảnh giác nói: “Ngươi là người của đại lục nào? Tới Lục Man thành làm cái gì?”.
“……… Ta là đệ tử của Ngọc Hoàng tông, tới…….làm buôn bán”. Lê Chanh nói mơ hồ một chút, cậu còn không biết đại lục trước kia thuộc về đại lục bát hoang trong miệng của người bên cạnh hay không, tùy tiện nói ra khó tránh khỏi sẽ dẫn ra sóng gió càng lớn.
“Ngọc Hoàng tông? Đó là tông môn gì?’.
“Hình như là một tông môn hướng phía đông nam của đại lục Thanh Châu phải không? Nếu là đại lục Thanh Châu, cũng là một đại lục đáy chót nhất trong bát hoang, thật đúng là thổ bao tử”.
“Không phải Thanh Châu, ta nhớ rõ là Vân Châu…….”.
“Quản y cái gì châu, dù sao không nổi danh lắm là được rồi! Tông môn xoàng xĩnh, không cần phải để ý nhiều như vậy!”.
“Tông môn nghe cũng chưa nghe nói qua, đệ tử đi ra từ đó có thể có thứ tốt gì, dám tới đại lục trung ương bán dạo, xùy, thật đúng là cái thổ bao tử! Chỉ phí vào thành đủ nhiều khiến y táng gia bại sản rồi!”.
Thanh âm chê nhạo vang lên ở bên tai, xen lẫn không ít ánh mắt khinh bỉ.
“…….”. Lê Chanh.
“Bán dạo?….. Vào đi”. Thủ vệ không có tiếp tục hỏi nhiều, cũng không lại quá chú ý đối Lê Chanh nữa, dù sao thực tế linh khí của đại lục trung ương dày đặc, đại lục khác không thể sánh bằng, hơn nữa ngoại nhân này chỉ có một thân một mình, bởi vậy mặc kệ Lê Chanh tới từ đại lục bát hoang nào, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối Lục Man thành.
“Ha ha, thổ bao tử đi vào rồi!”.
“Nếu không phải hôm nay nghĩ muốn thưởng thức một phen tư thế oai hùng của Nhất Diệp đao khách, ta làm sao cũng phải theo sau nhìn xem tiểu tử này bán thổ đặc sản gì, nhìn y bất quá tu vi luyện khí cảnh, trong tay khẳng định không có đồ tốt gì, sẽ không là loại đan dược nhất phẩm nhị phẩm làm đậu đường ăn chớ?”.
*nhất phẩm = loại 1, nhị phẩm = loại 2
“Đan dược nhất phẩm? Ha hả, nếu chỉ có chút năng lực đó, vậy cũng không cần tới đại lục trung ương!”.
“Nói thật, vẫn là lần đầu nhìn đến tiểu hài tử* luyện khí cảnh liền dám vượt qua đại lục, nghé con mới sinh không sợ hổ? Hay là trên người có chỗ dựa?"”.
*tiểu hài tử: trẻ con, con nít
Lê Chanh mắt điếc tai ngơ, sắc mặt bình thản xoay người, bóng dáng cố chấp biến mất ở cửa thành Lục Man thành, quần dài màu xanh lam chỉ còn lại một chút, ai cũng không biết gân xanh trên trán cậu đang thình thịch giật giật, thật không phải bởi vì ngôn luận thổ bao tử gì đó, miệng mọc tại trên người người khác cậu không quản được, coi như không nghe thấy là được, suy nghĩ vì mạng nhỏ, bây giờ còn không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là……..
………Mấy người cư nhiên lấy đan dược nhất phẩm nhị phầm làm đậu đường ăn?
Thoạt nhìn rất có tiền nha!!!
Cẩn thận ông đây phát uy một cái đều kiếm sạch tiền trong tay mấy người đó!
Trên người ông đây mang rượu xái thượng cổ linh mễ* sản xuất, người đời tranh đoạt chủ dược của đan phương là thổ đặc sản khoai lang của địa cầu, há là đám người nhiều chuyện mấy người có thể trông mong?