Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 52: Tranh đoạt vai diễn

Lần này Lê Chanh cơ bản chính là tới cưỡi ngựa xem hoa, Từ Hoằng Nghĩa không muốn cậu tham gia diễn xuất kịch truyền hình gì, công ty Kim Điển cũng không định dụng người mới cái gì cũng đều không hiểu, hơn nữa vẫn là tồn tại đi cửa sau của chủ tịch.

Người của phòng nghỉ càng lúc càng bớt đi, gần như một nhóm người vào trước Lê Chanh đều đã lần lượt từng người rời đi.

Cậu tùy ý chọn cái ghế bọc da ngồi xuống, nhắm lại hai mắt nghỉ ngơi một chút.

Thiếu niên mặc đồ thể thao xám nhạt ở trong đám người tràn đầy hàng hiệu thật sự cực kỳ nổi bật, cũng cực kỳ im lặng trong không gian nghiêng tai nói chuyện với nhau, đôi môi lộ ra màu mật ong gắt gao mím lại, sườn mặt mềm mại quả thực càng khiến kẻ khác nghẹt thở, nhìn thấy là một cái cảm nhận, chân chính chú ý cũng cảm xúc khác, Giang Thiệu Tuấn nhìn chằm chằm môi mỏng hệ cấm dục kia, nội tâm mãnh liệt liên tục muốn tới gần……. Người như vậy thế nào cũng là phương cường thế, cho dù là thế thì sao, gã có thể khiến cậu ta thành người nằm dưới, đôi mắt Giang Thiệu Tuấn hơi âm u.

Trong phòng nghỉ người thứ sáu đếm ngược bị người đại diện gọi lên, Giang Thiệu Tuấn rốt cục nghiêng người hất ngón tay người đầu nấm ra, đứng dậy chỉnh quần áo, động tác tao nhã đi tới gần……Người đàn ông bước tới gần, cúi người chống mạnh cánh tay lên một góc trên bàn, tại cái góc độ này, dưới cổ tay chòi ra khỏi mặt bàn, đầu ngón tay của Giang Thiệu Tuấn chỉ cần hơi dùng một chút lực liền đáp tại vạt áo đồ thể thao của Lê Chanh.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng mở của, cửa lớn cạch một tiếng bị người đẩy ra, chạy vào một người nhân viên của công ty Kim Điển, trán gã đổ mồ hôi, hai tay chống đầu gối thở hổn hển nói: “Giang Thiệu Tuấn là ai, mời chuẩn bị, đạo diễn Patrick tới rồi”.

Động tác bị cắt ngang ở nửa đường, trong lòng Giang Thiệu Tuấn thầm mắng một tiếng, cúi đầu chỉ thấy thiếu niên trên bàn bọc da đã theo tiếng mở cửa, một đôi mắt đen kịt nháy mắt nhìn lại đây, đáy mắt bình tĩnh mà trấn định, tựa hồ không có nửa điểm kinh nghi đối người ở đằng sau mình —— đối phương dường như không có việc gì từ tại chỗ đứng dậy, nhìn quét một vòng, đi tới hướng sô pha dài hai mét.

Giang Thiệu Tuấn hừ một tiếng, động tác của chính mình nhất định bị phát hiện, hiện tại đối phương như vậy là có ý gì? Tỏ vẻ từ chối hoặc là giả vờ không biết, cũng hoặc là cả hai? Cho rằng như vậy là có thể toàn thân trở ra sao?

“Là tôi”. Giang Thiệu Tuấn lên tiếng, thả ống tay áo trên cổ tay xuống, đạo diễn Patrick là đạo diễn nổi tiếng nước Mỹ, lần này tới là vì chọn mấy nghệ sĩ ở Kim Điển đóng vai phụ, nhưng mặc dù là không để cho vai phụ xuất cảnh mấy lần, đúng lúc này, ngoài cửa tràn vào một đám người nước ngoài, người đàn ông mắt xanh lam dẫn đầu quét mắt năm người còn lại của phòng nghỉ, ánh mắt đều tự dừng lại một giây trên người hai người đang đứng, cuối cùng giơ tay từ đằng sau kéo cổ tay của Lê Chanh, bàn tay to lông lá giống như kìm sắt dán lên, giống như chuyện cổ ích người đạp và quái vật đang diễn ra ở hiện thực, Thiệu Tuấn nhìn mà đau gan ——

Ngay sau đó, người nước ngoài mắt xanh lam cường tráng cả người xoay một vòng ở giữa không trung, cơ hồ ngay cả liên thanh âm cũng chưa từng phát ra, hung hăng rơi ở trên sàn nhà sạch sẽ của phòng nghỉ, sàn nhà két một tiếng, cùng thân thể giao tiếp phát ra một tiếng vang lớn “rầm”.

Hiếm có chính là, người đàn ông to lớn nước ngoài cư nhiên một tiếng đều không rên, có lẽ là bị dọa ngốc rồi.

Mọi người: “…….”

Giang Thiệu Tuấn: “……..”

“Đạo diễn Patrick ông có sao không?”.

“À”. Hai mắt xanh lam vẫn như cũ vẫn duy trì một bộ biểu cảm kinh ngạc đến ngây người, khung xương của thân thể gã đang rên rỉ, nội tạng đều sắp nát rồi, lại đột nhiên hưng phấn tới mí mắt đều đang loạn giật, gã hất cái tay đang nâng ra, lắc lắc cổ liều mạng vươn ngón tay cái đối với Lê Chanh, thần sắc có vẻ cực kỳ tôn sùng đối thiếu niên một thân đồ thể thao đơn điệu mới vừa quăng chính mình một phen, “Này, cậu……… Quá tuyệt vời!”.

“……..”. Lê Chanh không biết nên khiêm tốn nhận hay là tốt bụng sờ trán gã có sốt hay không, “Ông không sao chứ?”. Từng trải qua, cảm giác được hơi thở xa lạ đụng vào sẽ cực kỳ mẫn cảm, đối với sự kiện phản xạ có điều kiện đánh người của chính mình, Lê Chanh cảm thấy cực kỳ có lỗi, cậu túm cánh tay của mắt xanh lam kéo gã lên, “Thật xin lỗi, không cẩn thận trượt tay”.

“Không sao, không sao”. Đạo diễn Patrick cực kỳ bình dị gần gũi, vóc người cao lớn chà xát tay, tò mò hỏi: “Đó là võ thuật Trung Quốc sao?”.

“A”. Lê Chanh sửng sốt một chút, “Coi như vậy đi”. Cậu không học qua võ thuật Trung Quốc gì, cụ thể mà nói, đó hẳn là võ thuật đánh người.

“Cậu cũng là diễn viên của công ty Kim Điển à?”.

“Còn chưa phải”. Lê Chanh lắc lắc đầu, “Tôi của là tới thử vai”.

Patrick không cho là công ty Kim Điển còn có buổi thử vai gì khác, đương nhiên cho rằng thiếu niên trước mặt thử vai chính là tuyển vai diễn của chính mình, lập tức kích động vỗ bả vai của thiếu niên, “Tôi chính là đạo diễn, thử vai à, đi theo tôi là được”. Nói xong, nắm bả vai của thiếu niên nhấc chân lướt qua Giang Thiệu Tuấn cũng không quay đầu lại đi mất.

Chính như điện ảnh và truyền hình Trung Quốc từ trước đến nay chung tình với mỹ nhân như vậy, điện ảnh và truyền hình nước ngoài cũng từ trước đến nay chung tình với chiến binh như vậy, mà cái gọi là chiến binh luôn luôn đều là bản lĩnh cao tuyệt, cố chấp chín chắn, nghiêm nghị tồn tại bất động.

Patrick tới phòng nghỉ một chuyến vốn chính là vì nhìn xem vai phụ thử vai diễn lần này, vốn chính là bạn tốt trong nước đề cử cho gã, còn tưởng rằng là người dựa vào quan hệ tới, không nghĩ tới bản lĩnh của thiếu niên thần kỳ quyết đoán…… Kinh hỉ ngoài ý muốn.

Hoàn toàn không biết chính mình đã bị Patrick cực kinh hỉ kích động lôi nhầm tiến đến phòng quay phim, trong lòng Lê Chanh ít nhiều có chút rối rắm, không nghĩ tới chính mình một cái liền quăng ngã đạo diễn người ta.

Hơn nữa chính là, không biết thử vai sẽ bị chính mình phá hỏng thành cái dạng gì.

Hai người không coi ai ra gì đi ở phía trước, người phía sau hai mặt nhìn nhau, trong đó một người đại diện có vẻ hơi yếu ớt ở lại phất phất tay đối Giang Thiệu Tuấn còn đứng bất động, chỉ thấy sắc mặt đối phương hơi cứng, “Chị Văn, đạo diễn này…….”.

“Đúng, vừa rồi chính là đạo diễn Patrick!”. Người đại diện đổ mồ hôi, cô nghĩ tới hơn mười loại khả năng, cũng tuyệt đối không nghĩ tới vai diễn được quyết định nội bộ bị một người mới đoạt đi rồi, quả thực muốn hộc máu: “Còn không nhanh lên đuổi theo, Patrick khác với các đạo diễn khác, phim của ông ta quay bộ nào không cực hot chứ? Cho dù là diễn viên phụ cũng đủ vinh quang rồi, nếu lần này người mới kia đoạt mất  vai của cậu, tôi khóc cũng không có chỗ khóc đó”.

Hiện tại liễn cũng đã khóc đều không có chỗ khóc rồi……. Giang Thiệu Tuấn nửa nghẹn một hơi, ngực bởi vì nhẵn nhụi và mềm mại độc hữu của thiếu niên mới vừa bốc lên lửa nóng hoàn toàn tiêu tan, nửa ngày cảm thấy ý tưởng gì cũng không có.

“Đi thôi”. Gã thu hồi biểu cảm bi tráng, bước chân chầm chậm theo sau, gã vào giới giải trí chính là tính chất chơi đùa, gã thật đúng là không để vào mắt một vai phụ, bất quá người đại diện của hắn nhưng thật ra rất coi trọng đối vai diễn này, buông buông tay, thờ ơ nói: “Không phải nói là người mới sao, cái gì cũng đều không hiểu, khó có thể nào còn có thể thật bị cậu ta đoạt mất vai diễn sao?”.

Người đại diện vừa nghĩ, có vẻ cũng đúng, nỗi lo trong lòng cũng vơi bớt phân nữa.

……..

Tầng cao nhất công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển, Tống Tu Nhiên đọc qua một đám tài liệu, đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nhìn đồng hồ nhấc tay ấn một dãy số điện thoại, “Đúng, là tôi”.

“Người hôm qua để cô thông báo, tới chưa?”.

Cô gái lễ tân tra xét bản ghi chép trên màn hình, ánh mắt tạm dừng một giây trên danh sách tại tám giờ, tìm được tên của Lê Chanh, “Tổng giám đốc, người đó đã tới rồi, hiện tại đã chờ ở phòng nghỉ rồi”.

“Thử vai bắt đầu chưa?”.

“Còn chưa ạ”.

“Tốt”.

Tống Tu Nhiên cúp điện thoại, đứng lên từ ghế da, dãn gân cốt thuận tay tắt máy tính, giống như Tống Quý An, gã cực kỳ tò mò đối thiếu niên mà Từ Hoằng Nghĩa đối đãi đặc biệt, càng khác biệt chính là, càng là hiểu rõ thủ đoạn của Từ Hoằng Nghĩa ở thương giới, càng là không rõ……..Được người như vậy coi trọng, rốt cuộc chính là cái dạng thiếu niên gì.

Thủ khoa đại học?

Hay là loại đa tài, có chút thú vị.

Nếu là quả thật muốn vào giới giải trí, cho dù không có kỹ năng diễn xuất phù hợp tương xứng cùng diễn viên chuyên nghiệp, cái phông nền thân phận này hoàn toàn có thể làm tuyên truyền hàng đầu.