Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 124: Cậu ấy đi rồi

Trước công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển xe tới xe đi, Lê Chanh đeo khẩu trang từ trên xe bảo mẫu* xuống, cậu mắt chăm chú nhìn lầu sáu của công ty —— đó là văn phòng của Hàn Tri Tiết, tại sau khi trở thành khách quý thần bí trên concert của Nghê Chỉ Nhạn, Hàn Tri Tiết liền tới tìm Lê Chanh.

*Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.


Một nhạc sĩ chuyên sáng tác bài hit liền sẽ không không biết một giọng hát hay đại biểu cho cái gì.

Cho dù danh tiếng của  Hà Tri Tiết đủ lớn, ca sĩ hy vọng gã hỗ trợ sáng tác bài hát riêng có khối người, nhưng gã vẫn cứ bị biểu hiện của Lê Chanh hấp dẫn. Giới ca hát chính là tàn khốc như vậy, coi trọng một người có thể nổi tiếng.

Bất kể bạn dựa vào là thiên phú hay là thực lực, bất kể bạn là có lai lịch hay là không lai lịch.

Mà khi đó Lê Chanh càng không có chân chính quyết định làm một ca sĩ, cho nên không có lập tức đồng ý, thẳng tới hôm nay cậu gọi điện thoại cho Hàn Tri Tiết, không ngờ Hàn Tri Tiết từng bị từ chối nghe giọng nói tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng cũng ẩn chứa mấy phần vui mừng, nghĩ tới đây, Lê Chanh mới thở phào một hơi.

Cùng Tống Giai  đồng thời chậm rãi đi vào trong cái bóng phủ xuống của tòa nhà Kim Điển, lúc tới gần cổng lớn, Lê Chanh tháo bỏ khẩu trang. Cái gương mặt quen thuộc này vừa xuất hiện, rất nhiều nghệ sĩ của công ty đều quăng tới ánh mắt như có như không.

Lê Chanh!

Nếu đối phương chính là một thủ khoa đại học, chính là một diễn viên, chính là một chủ tịch công ty, chính là một anh hùng cứu trợ, như vậy cậu cũng rất có thể chính là một thiếu niên vô hại, nhưng mà chính là một thiếu niên như vậy, lại hạ bệ xử lý hai kẻ con cháu dòng thứ và một con cháu dòng chính của nhà họ Phù, cậu ta thế nhưng còn có thể bình an xuất hiện ở công ty,  giống như tất cả cũng chưa từng xảy ra vậy.

“Chị Lưu, cậu ta trêu chọc nhà họ Phù cái loại gia tộc lớn, cư nhiên không có bị trả thù sao?”. Trong phòng uống trà cách một lớp thủy tinh, Nam Văn ngôi sao điện ảnh nhìn bóng dáng Lê Chanh đi hướng thang máy, kinh ngạc nói ra  thắc mắc của chính mình.

“Chuyện này không có đơn giản như ở bề ngoài đâu”. Người đại diện Lưu Tiếu Ti cũng nhìn qua theo, trong mắt lại cực kỳ trấn định, “Lê Chanh đăng Weibo bản thân chính là sự thật, bí thư tri huyện Tân Tri và anh vợ gã liên hợp tham ô, không để ý nhân dân an toàn xây trường tiểu học bã đậu, bản thân đã gây nên sự phẫn nộ của dân chúng, Lê Chanh là đứng ở phe chính nghĩa, cho nên cho dù là nhà họ Phù cũng không có thể tại ngoài sáng làm gì cậu ta, thậm chí còn phải quyết định thật nhanh đá  con cháu gia tộc tham dự việc này ra ngoài, đề phòng cả gia tộc đều bị liên lụy”.

Nam Văn há hốc miệng, cô thật sự không ngờ quái vật lớn của thủ đô sẽ ngủ đông như vậy, phải biết rằng thân là xuất thân cô chiêu nhà giàu, cũng là kiến thức qua lực lượng của nhà họ Phù: “Cho nên Lê Chanh cuối cùng sẽ không sao?”.

Lưu Tiếu Ti lắc lắc đầu: “Chỉ có thể nói nhà họ Phù sẽ không tự mình ra tay, nhưng tùy ý ám chỉ xuống bên sưới một chút, con đường ngôi sao của Lê Chanh cũng xa vời rồi, năm ngoái người nhà nhà họ Phù đã tiến vào trung ương, muốn trả thù ngược, cách gì mà không có?”.

“Em đừng thấy hiện tại Lê Chanh thoạt nhìn không sao cả, nhưng mà thời gian sau này chỉ sợ càng khó khăn hơn”.

Nam Văn bĩu môi: “Nói thật em cảm thấy Lê Chanh làm đúng, nhìn thấy chuyện xấu liền quang minh chính đại hê lên, xem tới lòng người thật thích biết bao, chị xem xem hiện tại trên mạng, ai không dựng thẳng ngón tay cái gọi cậu ấy là người đàn ông chân chính”.

Lưu Tiếu Ti bỗng dưng mở to hai mắt, nghĩ tới trước đó Tống Giai là cái bộ dáng muốn chết không sống nổi, lại nhìn nhìn bộ dáng đơn thuần ngốc nghếch của nghệ sĩ nhà mình, cho dù cô không có trứng hiện tại cũng bắt đầu đau: “…….Chị nói em này, em khác với Lê Chanh, người ta ít nhất vẫn là chủ tịch công ty Cực địa Lan Phương, còn là anh hùng cứu trợ, còn em? Em nhưng ngàn vạn lần đừng loạn đăng Weibo nha! Bằng không chúng ta đều chịu không nổi!”.

“Biết rồi chị, em còn chưa ngốc như vậy”. Nam Văn uể oải, cô chống má, cách thủy tinh của phòng uống trà nhìn ra bên ngoài, cảm thấy thế giới này càng lúc càng phức tạp.

Lê Chanh một mình đi vào phòng thu âm số 1 của tầng thứ sáu, phòng thu âm ở tầng sáu của công ty Kim Điển chỉ có ca sĩ hạng 1 có thể sử dụng, Lê Chanh có thể bước vào vẫn là do Hàn Tri Tiết.

Hàn Tri Tiết khoảng hơn năm mươi tuổi, trên mặt có chút nếp nhăn, nhìn thân thể coi như khỏe mạnh, dù sao cũng là làm nghệ thuật mà, cho dù tuổi hơi lớn, phong cách ăn mặc vẫn là cực kỳ thời thượng.

“Tuy rằng cậu là nghệ sĩ của Kim Điển, nhưng tôi chân chính nghe thanh âm của cậu chính là tại con concert của Nghê Chỉ Nhạn, lúc ấy hai lão già khác cũng ở đó, hiển nhiên cũng là có ý đói với cậu. Nhưng mà bọn họ đều không phải là người của Kim Điển, nhiều nhất có thể hợp tác cùng cậu, nhưng nếu như là tôi, trực tiếp làm album cho cậu vẫn là không vấn đề”. Hàn Tri Tiết cười tủm tỉm nói: “Tuy rằng cậu còn trẻ, kỹ xảo không đủ, nhưng điểm sáng lớn nhất chính là thanh âm của cậu, không biết cậu có ý thức được hay không, thanh âm của cậu lúc rơi vào vỏ đại não của người khác, sẽ có loại cảm giác chấn động chạm vào tâm hồn”.

Hình dung của Hàn Tri Tiết rất chân thật, đấy cũng là cảm xúc lớn nhất của gã khi nghe xong concert, thậm chí sau khi tan cuộc còn có thể tỉ mỉ nhấm nháp cái loại tiếng nhạc dừng rồi mà không biến mất này, tại trong ba mươi năm hành nghề của Hàn Tri Tiết, gã cơ bản chưa thấy qua người có loại thiên phú này, cho nên Hàn Tri Tiết tin tưởng, chỉ cần album của Lê Chanh phát hành, album này tuyệt đối sẽ ở khiến cho thị trường băng đĩa uể oải chấn động lớn.

“Như vậy rất kỳ quái sao……?”.

“Không, đây là đặc điểm của cậu, chỉ có thể nói không thể phục chế”. Hàn tri Tiết xua xua tay, “Mỗi một ca sĩ hạng 1 đều hy vọng không ai có thể vượt qua chính mình, đây là không có khả năng, chỉ có theo đuổi đặc sắc. Nhưng cho tới nay, chỉ có người giọng hát độc đáo hoặc là đạt tới đỉnh cao mới có thể hình thành đặc sắc của chính mình”.

Lê Chanh ánh mắt khẽ động.

“Cho nên tôi xem trọng cậu, cho dù không có tôi cậu cũng có thể thành công…….Tôi chỉ là một liều thuốc tăng tốc”. Hàn Tri Tiết mỉm cười, gã nói tới đây, di động trong túi quần gã đột nhiên vang lên. Hàn Tri Tiết cúi đầu nhìn thoáng qua, đứng lên vỗ vỗ bả vai của Lê Chanh: “Chờ một chút, tôi nghe một cuộc điện thoại”.

Nói xong Hàn Tri Tiết đi khỏi phòng thu âm, rất nhanh Tống Giai đi vào từ ngoài cửa, cô nhíu mày một chút, tựa hồ có tâm sự, Lê Chanh nhạy bén cảm nhận được: “Chị Tống, làm sao vậy?”.

“Vừa rồi nghe được thầy Hàn nhận được điện thoại của một thành viên hội đồng ban quản trị, có thể là chị nghĩ nhiều”. Tống Giai vẫn cảm thấy có chút tâm thần không yên, cũng không để Lê Chanh đồng thời lo lắng theo, liền không có nhiều lời.

Không nghĩ tới sau khi nghe điện thoại xong, Hàn Tri Tiết cười khổ đi trở về lại thật sự mang về một cái tin tức không ngờ tới được, tổng giám đốc bị trì hoãn ở nước ngoài, hiện tại là hội đồng quản trị thảo luận chủ quản, nhưng mà hôm nay hội đồng quản trị liền bị bên trên tạo áp lực, yêu cầu hủy bỏ hết công việc gần đây của Lê Chanh.

Nói là hủy bỏ công việc gần đây, kỳ thật cũng liền có nghĩa là khiến Lê Chanh mất đi tỉ lệ xuất hiện, mọi người chú ý đối ngôi sao phần lớn tới từ báo chí, TV, internet, một khi bị đóng băng, mọi người dần dà cũng quên mất người này.

Nghe xong tin tức của Hàn Tri Tiết mang tới, Tống Giai gần như cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhưng cô ít nhất biết một điều.

Lê Chanh sai rồi sao?

Không có.

Cho dù sau khi chuyện này xảy ra thân là người đại diện cô quả thực có xúc động bóp chết cậu nhóc này, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, đối phương vạch trần ra sự kiện trấn Võ Viên và trừng trị kẻ tham ô, quả thực là hả hê lòng người.

“Chỉ sợ album lần này cũng không có cách làm ra rồi”. Hàn Tri Tiết cảm thấy rất xấu hổ, dù sao mới vừa bàn hợp tác xong, lại bị bên trên phát thông báo cấm đoán, như thế nào đều có hơi có lỗi với thiếu niên này.

“Không sao, thầy Hàn đã dạy cho em rất nhiều, hy vọng còn có cơ hội hợp tác”. Lê Chanh bắt tay cùng gã, tươi cười bình thản như cũ, trên mặt càng không có biểu cảm uể oải.

Hàn Tri Tiết nhìn lại là lòng sinh ra thở dài, liền bộ dáng không quan tâm hơn thua này, cho dù không có cái giọng hát hay kia, sau này cũng nhất định nổi tiếng.

Đáng tiếc.

“Nhất định sẽ có”. Hàn Tri Tiết cầm di động ra từ trong túi quần, chọn ra một cái dãy số: “Cậu ghi nhớ số điện thoại này, nếu ở trong nước thật sự hết cách, có thể đi tìm vị Aydin viện trưởng học viện tôi quen ở nước Anh, có thể thi đậu học viện âm nhạc của ông ta, có lẽ không cần bị gông cùm xiềng xích của trong nước”.

“Cám ơn, cái này cực kỳ hữu dụng đối em”.  Lê Chanh không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, tên Aydin này, Tống Giai tựa hồ cũng nhắc qua một lần, nhưng mà bởi vì đối phương là người nước ngoài, cho nên nội dung nhắc tới không nhiều lắm, chỉ nói là viện trưởng của học viện âm nhạc MacArthur.

Nhưng một thân phận này là đủ rồi.

Học viện âm nhạc MacArthur của nước Anh, thi đậu không nhất định có thể nổi tiếng, bởi vì người bình thường dưới quầng sáng của thiên tài nếu không có thể tự đột phá, vẫn sẽ liên tục bình thường tiếp, nhưng bên trong học viên xuất sắc chân chính, mỗi một người đều là có năng lực thăng tiến làm nhà âm nhạc quốc tế thiên tài. Lê Chanh nhận lấy dãy số, cách một tiếng đồng hồ sau lại rời khỏi công ty Kim Điển, chỉ cảm thấy tầm nhìn thông thoáng, bầu trời trở nên càng xanh một chút.

Cậu hít sâu một hơi, hơi hơi nhếch khóe miệng.

Tống Giai: “……”

Tống Giai: “Đừng cười, rất thương cảm”.

Lê Chanh: “Cái này gọi là tự mình điều chỉnh”.

Tống Giai: “Em cũng điều chỉnh một chút giùm chị?”.

“Mời chị ăn cơm, tâm tình có tốt hơn một chút không?”. Lê Chanh cảm thấy chính mình thoáng cái liền không sợ bị đả kích rồi, hiện tại trái tim cậu cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn có thể cười an ủi người khác: “Đúng rồi chị Tống, hỏi việc bộ phim bên đạo diễn Khương có gặp chuyện gì hay không?”.

Bên Khương Ngọc Sinh hiển nhiên cũng xảy a chút chuyện, nhưng mà không phải cái vấn đề gì lớn,. Nhà họ phù chủ yếu nhất chính là phong sát* một mình Lê Chanh, đều không phải là một đám người, [Ảnh Sát] của Khương Ngọc Sinh trước khởi quay cũng đã hấp dẫn hàng loạt khán giả rồi, tới bây giờ thậm chí đã quay xong cắt nối biên tập tới khâu cuối cùng rồi, nếu bởi vì phong sát Lê Chanh mà cấm bộ phim này công chiếu, không riêng Khương Ngọc Sinh bất mãn, liền ngay cả diễn viên tham dự bộ phim này cũng sẽ không chịu để yên, tới khi đó lại  xuất hiện một hai kẻ điên trong thành phố không muốn sống loạn đăng Weibo cái tin tức gì, nhà họ Phù cũng phải rắc rối một trận.

*phong sát: phong tỏa mọi hoạt động, không cho xuất hiện trên truyền hình, game show, quảng cáo……

Cho nên bên bên quảng bá phim liền bị ngáng chân một chút, bộ phim vẫn là có thể tiếp tục quảng bá.

Khương ngọc Sinh nhân phẩm không sai, đoán chừng cũng biết là vấn đề cảu bên Lê Chanh, thái độ nhưng không có thay đổi lắm, bản thân người này chính là người sự nghiệp là quan trọng nhất, không có Lê Chanh, động tác tranh đấu của phim gã cũng không quay được thành kinh điển như vậy.

Danh tiếng của Lê Chanh lập tức rơi xuống.

Giống như trong một đêm báo giấy báo mạng và trên mạng tin tức có liên quan tới Lê Chanh đều biến mất.

“Làm sao cảm thấy gần đây tin tức nhắc tới Chanh tử đều không có? Trước đó tin tức anh hùng của thành phố Lang hôm nay lúc tui tìm kiếm đều không thấy rồi, cực kỳ lạ!”.

“Nghe lầu trên vừa nói như vậy, tui giống như cũng cảm thấy vậy”.

“Chẳng lẽ thật sự là lần trước Chanh tử đăng Weibo chọc giận người bên trên, bị phong sát rồi?”.

“Không thể nào, không phải [Ảnh Sát] sắp chiếu sao? Này không phải là Lê Chanh đóng nam chính sao, nếu như bị cấm chiếu, liền chứng minh khẳng định không tồn tại vấn đề bị phong sát, mấy người đều lo lắng gì vậy”.

“Đúng nha, đúng nha, [Ảnh Sát] sắp chiếu rồi, gần đây luôn luuôn xem trailer đó, tui không thể không thêm một câu: Chanh tử trị nhan thật cao nha nha nha nha nha!”.

*trị nhan: giá trị nhan sắc

“……”.

Tỉ lệ xuất hiện tuy rằng không có rồi, topic trên Ba Hữu và trên Weibo vẫn đang vẫn đang bởi vì [Ảnh Sát] của Lê Chanh sắp công chiếu mà không giảm lửa nóng, các thiếu nữ điên cuồng nhắn lại, lúc này ở sân bay thủ đô, một nam một nữ đeo khẩu trang đã thông qua cửa soát vé.

Tống Giai cảm thấy, chính mình nửa đời trước là nước ấm bình lặng, nửa đời sau là nước sôi cuộn trào, mà quá trình tăng nhiệt độ này, khiến cô hiểu ra, thời gian còn nhiều hơn so với nửa đời trước kia.

Hai người không có lựa chọn đi học viện âm nhạc MacArthur nước Anh, mà là ngồi máy bay đi nước Mỹ, sỗ điện thoại của Hàn Tri Tiết đưa tặng không dùng tới, bởi vì Lê Chanh cảm thấy chính mình không cần một bước đệm thong thả, cậu cần tốc độ nổi tiếng càng nhanh.

*

Bờ biển Đông Bắc nước Mỹ, cửa sông Hudsson.

Mark  đã ngồi xổm canh me hai tháng ở con đường mua sắm sầm uất nhất của New York, trên người gã có một cây đàn Accordion, một cái tô sắt, mỗi ngày gã cầm hai cái tài sản này ngồi ở ngoài vườn hoa nhỏ của con đường trung tâm, đánh bài hát rung động lòng người.

đàn Accordion

Có người đang nghe, có lẽ sẽ nghe xong liền đi, có người đi ngang qua, có lẽ sẽ ném một đôla hoặc hoặc hai đôla mà không dừng lại.

Lúc may mắn nhất chắc sẽ gặp được quý bà quý cô tới đây du lịch, họ sẽ ra vẻ ta đây ném tờ tiền mệnh giá lớn, khi đó Mark nhất định phải biểu hiện bộ dáng ngang ngạnh mà lại có nhân cách mị lực, có lẽ sẽ khiến họ nghỉ chân thưởng thức một lát, lại ném tiền xuống.

Hôm nay là lần thứ hai tháng này Mark ở công viên chơi đàn Accordion, lần trước  một quý bà có tiền cho gã tiền đủ để gặm bánh mì một năm, gã ăn uống hương thụ hai ngày ở nhà hàng, vì thế hiện tại lại phải đi ra đây làm việc.

Mark mỉm cười đứng ở chỗ dòng người tập trung nhất, thanh âm của đàn Accordion thông minh lấy gã làm trung tâm truyền bá chung quanh, ngón tay của Mark càng không ngừng thay đổi liên tục trên bàn phím và nút bấm, bên tai ngẫu nhiên sẽ nghe được kinh hô của các thiếu nữ: “Áhh mắt của anh ta thật ngầu”.

Một bài chơi xong, cái tô bên cạnh đã bị quăng vào rất nhiều tiền xu và tiền giấy, Mark cúi chào một cái, đưa lưng về phía dòng người rút điếu thuốc, lúc này ánh mắt gã hơi hơi di động, chỉ thấy đối diện hai bóng người xuyên qua vào đám người, đúng lúc dừng tại cái ghế dài đối diện vườn hoa nhỏ.

Người tới người đi nhiều như vậy, bình thường Mark sẽ không chú ý người nào lắm, nhưng hai người kia lại khác, một nam một nữ tựa hồ là người Trung Quốc, làn da của bọn họ cực kỳ láng mịn, nhất là cái thiếu niên.

À, trời ơi, cậu ta cư nhiên lấy ra một cây sáo.

Mark gần như cho rằng đây là người gai mắt gã, chuyên môn tới cướp làm ăn của gã. Phải biết rằng có đôi khi nghệ sĩ đường phố diễn tấu cũng không quan trọng, có lẽ càng nhiều người xem chính là mặt mũi.

—— đầu tiên cạo sạch bộ râu rậm của bạn, lộ ra khuôn mặt trắng nõn và đường nét của nó.

Cho dù đã trải qua so đấu cùng rất nhiều nghệ sĩ đường phố, nhưng lần đầu Mark có cảm giác nguy cơ.

Thiếu niên này rất đẹp, cậu ta có lẽ có thể đi làm một diễn viên, mà không phải lưu lạc đầu đường lấy bán nghệ mưu sinh. Ánh mắt Mark đã nhìn xuống phía dưới, phát hiện bên cạnh phát hiện không hề có tô sắt như gã.

Gã nhướn mày, không kềm chế được nhún vai, cảm giác cực kỳ bất ngờ.

Lê Chanh ngồi xếp bằng trên ghế dài, bên cạnh Tống Giai ngồi ở bên cạnh hắn cầm cái áo khoác của cậu, hai người đi tới New York đã hai ngày rồi, ngày đầu tiên đi trụ sở của công ty Cực địa Lan Phương, ngày hôm sau bọn họ liền đi tới con đường đông người nhất.

Trong tay cậu là một cây sáo, thanh âm của cây sáo ngân nga, thổi lên róc rách như nước, Lê Chanh rót linh lực từ ngón tay vào trong tiếng sáo, vừa mới một lát thanh âm truyền ra lập tức ít mấy phần đục nặng, bắt đầu trở nên linh hoạt kỳ ảo réo rắt lên.

Là bài [Tân khúc dân du mục]

Mark há hốc miệng, ôm đàn Accordion giật mình tại chỗ, có thể nói gã là người đầu tiên chú ý thiếu niên đối diện kia, cũng là người đầu tiên nghe tiếng sáo của cậu ta. Ban đầu gã cảm thấy chính mình sẽ nghe ra ít nhất bảy tám sai sót từ trong âm nhạc của đối phương, nhưng hiện tại gã muốn nói, bài hát này rất quê mùa.

Cho dù dùng đại biểu cao quý chính là đàn dương cầm hoặc đàn violin diễn tấu ra cũng vẫn như cũ cảm thấy quê mùa.

Rất quê mùa!

Nhưng mà bất kể Mark nghe như thế nào đều cảm thấy cực kỳ hay!

…….Gã nhất định là bị cái gì mê hoặc rồi.

Mark: “……”

Người tới người lui trên đường, rất nhiều người đi qua vườn hoa nhỏ đều không khỏi bước chậm lại, ánh mắt kinh ngạc thả xuống trên người thiếu niên ngồi trên ghế dài đang nghiêm túc thổi sáo, thiếu niên thần sắc thản nhiên, ngón tay giống như bạch ngọc di chuyển trên cây sáo màu xanh biếc.

bạch ngọc

cây sáo

“Rất ít nhìn thấy có người ở bên đường thổi sáo, nghe lên cũng không tệ lắm!”.

“Đây là cái âm nhạc gì? Cảm giác rõ ràng hẳn là không phù hợp loại âm nhạc tôi thích, nhưng chính là liền muốn tiếp tục nghe, đây là có chuyện gì?”.

“Người diễn tấu thật trẻ”.

“…….Tôi cảm thấy cậu ta có hơi quen mặt, là ngôi sao nào sao?”.

“Nhìn đôi mắt của cậu ta, đó là người Trung Quốc”.

Rất nhiều cô gái đã dừng lại rồi, một cô gái mắt xanh tóc màu sợi đay buộc nơ bướm lấy ra một tờ tiền giấy mệnh giá lớn từ trong ví, tới gần mấy bước nhìn nhìn, lại nghiêng đầu hỏi Tống Giai: “Bên này không có thu phí sao?”.

tóc màu sợi đay là màu này nè

Cô chỉ chỉ bát sắt của Mark đối diện: Giống như cái đó kìa”.

“Không thu phí”. Tống Giai dùng tiếng Anh giải thích: “Chúng tôi đang chia sẻ âm nhạc”.

“Oa a”. Cô gái lập tức lý giải gật gật đầu, cô cười tủm tỉm vươn ngón cái chỉ chỉ: “Tôi ủng hộ hai người, rất êm tai”.

“Cậu ta thế nhưng, thế nhưng không phải nghệ sĩ đường phố”. Sau khi nghe được Mark bĩu môi, bài hát nghe hay như vậy, nếu như là trong tay gã diễn tấu ra, hôm nay nhất định có đủ thu nhập của một tháng rồi.

Đại biểu cho có thể vào nhà hàng lớn ăn một hai bữa ăn mỹ vị.

Mark yên lặng rời khỏi đám người, gã một lần nữa đứng ở bên cạnh vườn hoa nhỏ, thong thả diễn tấu đàn Accordion, nhưng lúc này đây, bất kể diễn tấu như thế nào, cũng rốt cuộc tìm không thấy cái loại cảm giác tự tin của lần đầu tiên.

Mark: “……… Người Trung Quốc đáng ghét”.