Bác gái cả hừ lạnh:" Được rồi, im lặng đi. Nói ít tí thôi muốn làm khách quý chê cười à!"
Gần đến giờ, khách quý cũng đã bước vào sảnh trong, Tô Noãn thấy Lâm Tuyên kéo tay Tần Trăn đi đến. Tần Trăn cùng Lâm Tuyên đều là mỹ nam mỹ nữ, đứng chung với nhau một chỗ đều thu hút ánh nhìn của người khác, thật đúng là một cặp đôi trời sinh.
Cả thân hình Lâm Tuyên đều dán dính vào người Tần Tăn, cười dịu dàng nói:" Mẹ, mọi người đang nói chuyện gì vui vẻ thế?"
Bác gái cả là mẹ Lâm Tuyên nói:" Nói chút chuyện nhà, đêm nay Trăn nhi vất vả quá."
Tần Trăn nho nhã cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tô Noãn, chỉ một năm không gặp mà nàng đã gầy đi rồi.
Lâm Tuyên lướt nhìn qua có chút kinh ngạc hỏi:" Dao Dao xảy ra chuyện gì thề. Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông sao mắt em hồng hồng thế, nếu ông thấy sẽ la em không hiểu chuyện đó."
Lâm Dao hừ một tiếng, không nghe Lâm Tuyên nhắc đến thì thôi, nghe đến hốc mắt càng đỏ hơn:" Tuyên tỷ, mẹ không thương em nữa."
Lâm Tuyên trừng mắt nhìn nàng một cái:" Ngốc, ai không biết mẹ em yêu thương em nhất, người thường đều cưng chiều đến mắng em còn đau lòng nữa."
Lâm Dao bĩu môi:" Mẹ kêu em lấy trang sức cho Tô Noãn mang. Bằng cái gì chứ. Trang sức đó là do cha mua tặng cho em. Tô Noãn chỉ là con gái ngoái giá thú có tư cách mang sao?"
Tại thời điểm Tần Trăn và Lâm Tuyên đến, Tô Noãn đã tránh ánh mắt mọi người, giờ này bị Lâm Dao lên án, mọi người lành chú ý đến cô.
Lâm Tuyên nhìn sắc mặt Tần Trăn trầm xuống, liền la Lâm Dao:
" Dao Dao, không được nói nữa, Tô Noãn có thân phận gì không đến lượt em nói, cũng không nghĩ xem hôm nay là ngày gì nữa. Nếu ông biết được còn không đuổi em ra khỏi Lâm gia."
Một câu la lớn như thế, làm mọi người nhớ lại mấy năm trước có một người hầu nói xấu Tô Noãn sau lưng, Lâm lão gia tức giận đã đuổi người ra khỏi Lâm gia.
Tô Noãn nhíu mày, Lâm Tuyên nói như thế, bề ngoài là giúp nàng nhưng thực tế lại chính là hại nàng.
*Bản Quyền Edit thuộc về tác giả Trương Y Y. Đăng tải ngày 31/12/2018.
Quả nhiên, Lâm Dao vốn dĩ chỉ bực tức một chút, hiện tại càng thêm tứ giận, quay qua đẩy cánh tay Tô Noãn nói:
"Tuyên tỷ, em không có nói bậy. Ai mà không biết, Tô Noãn vốn dĩ chính là con ngoài giá thú không được công nhận, đã thế đến đây còn mang theo hàng nhái, chính là muốn làm mất mặt mũi Lâm gia."
Lâm Dao dùng hết sức lực giựa lấy lắc tay và vòng cổ mà Tô Noãn mới tháo ra, làm Tô Noãn đứng không vững té ngã trên mặt đất, vậy mà các cô chú chỉ đứng nhìn không ai đỡ nàng đứng lên.
Tần Trăn thấy Tô Noãn té ngã, muốn tiến đến đỡ vậy, bị Lâm Dao giữ chặt: " Anh rể, đừng mắc mưu, Tô Noãn giả bộ nhu nhược té ngã, em không có dùng nhiều sức như thế."
Tô Noãn mang giày cao, té ngã làm trật chân, có chút đau, trong lòng lại thêm cười lạnh, quả thật không quay về là đúng.
Cuối cùng cũng có vài người không nhìn được, ngăn cản Lâm Dao làm lớn chuyện lên, nhưng không một ai quan tâm đến Tô Noãn.
Tô Noãn cố gắng đứng dậy, hôm nay là tiệc mừng thọ gia gia, dù nàng với Lâm gia sớm đã không còn quan hệ cũng không nghĩ đến sẽ làm mất thể diện Lâm gia.
Lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm thanh thúy, mang theo chút vui sướng, kinh ngạc:" Tô Noãn."
Lúc nàng chưa kịp phản ứng, một bóng dáng xinh đẹp màu vàng đã đến trước mặt ôm chặt lấy nàng:" Tô Noãn, cuối cùng cũng đã quay về, ta nhớ ngươi muốn chết."
Thiếu nữ xinh đẹp, mặc chiếc váy dài màu cam, dáng vóc cao gầy, thân hình hấp dẫn kia mang theo phong thái như gió màu xuân, âm thanh vang lên làm không khí xung quanh trở nên dễ chịu hơn hẳn Trong long Tô Noãn vui vẻ:"Mễ Nhạc"
Người đến là bạn thân từ nhỏ của Tô Noãn, Mễ Nhạc đại tiểu thư của Mễ gia. Khi còn nhỏ, rất thích ăn hiếp Tô Noãn, sau này Tô Noãn lại giúp nàng đánh một trận liền thành bạn tốt.
Mễ Nhạc hít hít cái mũi, ngăn chặn nước mắt, kéo Tô Noãn đứng lên:"Tô Noãn, cậu không sao chứ?"
Tô Noãn cũng kìm nén cảm xúc, lắc đầy nói:" Không sao."
Lâm Dao hừ lạnh một bên:" Giả tạo."
Mễ Nhạc tức giận, kéo Tô Noãn đến sau lưng mình, chống nạnh, quát lớn Lâm Dao:" Mau xin lỗi."
Lâm Dao cười lạnh, liếc Mễ Nhạc một cái:" Còn tìm được người chống lưng à?"
Mễ Nhạc không nói một câu, giơ tay lên tát cho Lâm Dao một cái, Lâm Dao không kịp phản ứng, hứng trọn cái tát này, âm thanh vang lên làm mọi thứ im bật.