Biểu cữu ở xa nhiều năm không liên lạc với Nhạc Tích gửi một phong thư tới, nói rằng đã phát tài ở thành Diệp Lương, muốn nàng tới đó nương tựa.
Suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng Nhạc Tích lựa chọn rời đi.
Rời khỏi nơi này, rời khỏi ngôi nhà lá, cũng rời khỏi cánh rừng núi này.
Tới mộ sư phụ thăm người lần cuối, Nhạc Tích nhổ sạch cỏ dại xung quanh mộ phần, lại thắp hai nén hương, quỳ trước bia mộ rất lâu mới rời đi.
Đồ của nàng không có nhiều lắm, tiền bán tranh cũng đủ để nàng sống một khoảng thời gian. Hẹn với chủ thuyền sáng sớm hôm sau sẽ đi rồi Nhạc Tích đi ngủ từ sớm.
Vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ, trằn trọc tới nửa đêm mới chợp mắt được một lát, không ngờ lại nằm mơ.
Giấc mơ cũng không dài. Chỉ thấy người đó vẽ tranh cho nàng, chọc nàng cười. Khi tỉnh lại thì không nhớ rõ lắm, chỉ có khóe mắt vẫn vương nước mắt, có cơn gió thoảng qua, khóe mắt lành lạnh.
Sáng sớm, Nhạc Tích đeo bọc quần áo sau lưng, ngắm nhìn lại căn nhà lá mình đã ở nhiều năm.
Mơ màng thấy một bóng dáng màu trắng tiễn nàng rời đi.
Nhạc Tích vẫy vẫy tay…
“Nhạc cô nương có ở đây không?” Một giọng nữ đứng tuổi chợt vang lên.
Nhìn một lát, Nhạc Tích ngẩn ra, bởi vì đó là bà mối nổi danh trong thành, khi sư phụ còn sống đã từng gặp qua mấy lần, sau khi sư phụ mất, nàng không gặp lại bà ấy nữa.
“Ta…”
“Nhạc cô nương đang định đi ra ngoài sao? Ai nha, chớ vội!” Bà mối liếc thấy bọc quần áo sau lưng Nhạc Tích vội nói, “Có người tới cầu thân! Là một mối hôn sự khó có được a! Lý gia Nghiệp thành, đã nghe nói chưa? Đây chính là đại thế gia đó. Tiểu công tử nhà đó coi trọng cô nương. Sĩnh lễ người ta cũng mang tới đây rồi.”
“A?”
“Đến đến, mau bê tới.”
Trong khoảng thời gian Nhạc Tích còn đang ngơ ngẩn, mười mấy rương gỗ lê hoa cứ vậy được đem vào tiểu viện, đáng sợ nhất là…nàng phát hiện còn mấy cái rương vì không đủ chỗ đặt mà vẫn phải để ở bên ngoài…
“Ơ, những thứ này là…?”
Khi mấy cái rương đặt xuống “rầm” một tiếng, rồi lại lách cách mở ra, ánh sáng trong đó dù là ban ngày cũng đủ khiến người ta phải lóa mắt.
“Thế nào, Nhạc cô nương, không ít chứ!” Bà mối đắc ý nói, “Vị Lý công tử này còn là một nhân tài hiếm thấy, phong độ bất phàm, có thể nói đó là đệ nhất công tử Nghiệp thành…”
“Không, này…có phải có hiểu lầm gì không?”
“Không hề lầm! Người mà người ta muốn cầu thân chính là cô nương!” Nốt ruồi trên mặt bà mối cũng rung lên theo, “Dù sao song thân của cô nương đã qua đời, sư phụ cũng mất rồi, một thân nữ nhi thì nên sớm tìm chỗ dựa mới phải, không có mối hôn sự nào tốt hơn mối này đâu…”
Nhạc Tích hoàn toàn rối bời: “Đợi đã, ta không…”
“Nào, chúng ta đã chọn được ngày lành, mùng 5 tháng sau chính là ngày hoàng đạo…”
“…Ta không gả!”
Đùa gì đấy, coi như nàng không còn phụ mẫu sư phụ thì nàng cũng không thể cứ hồ đồ mà gả đi như thế.
“Hả, cô nương nói cái gì?” Bà mối kinh ngạc, dường như không hiểu nàng đang nói cái gì.
“Ta không gả.”
“A, nhất định là tiết trời hôm nay quá nóng, ta nghe lầm rồi…”
“Bà không nghe lầm đâu, hãy mang mấy rương đồ này đi, ta không…”
“Ai nói không gả?”
Một giọng nói vừa trầm thấp lại vô cùng quen thuộc chợt chen vào.
Cả người Nhạc Tích cứng đờ.
“Không gả cho bổn công tử, ngươi còn định gả cho ai?”
Tiếng giày dẫm lên mặt đất, từng tiếng từng tiếng như gõ vào trái tim nàng, tiếng nào cũng thực vang dội, còn giọng nói của hắn cũng chẳng khác nào sấm đánh bên tai nàng.
Quý công tử mặc cẩm bào màu trắng thêu chỉ vàng, ngọc quan trên đầu bởi vì cử động mạnh của chủ nhân mà khẽ lay động, quạt giấy trong tay bị xiết chặt phát ra tiếng kèn kẹt.
Nhạc Tích cảm thấy nhất định là mình đang gặp ảo giác rồi, hơn nữa còn là ảo giác mà có nói ra cũng không ai tin.
Nàng cảm thấy mình sắp hôn mê rồi nên Nhạc Tích dùng hết sức lực cả một đời truyền vào tiếng hét: “Không phải ngươi đã chết rồi sao!!!”