Sống Cùng Anh Một Năm

Chương 23: Chuyển biến tâm tư

Sau khi cùng dì tám dọn sạch sẽ đống chén, cô được bà Đào dắt ra sau vườn đi dạo cùng bà. Đó là một khu vườn rộng lớn được trang trí rất hoành tráng mang theo chút mộc mạc hoang dã. Làm cho cô trầm trồ không ngừng. Không phút nào không tán thưởng.

Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cô, bà Đào cười “Dường như con rất thích nơi này nhỉ?”.

“Con rất thích hoa, lâu rồi mới ngắm được một nơi tuyệt vời như thế này. Giống như khu vườn của Alice vậy” Minh Ngọc hào hứng đáp lại.

“Hahaha. Nếu con thích, mẹ sẽ kêu người làm một khu vườn riêng cho con”.

“Không cần tốn kém như vậy mẹ. Dù sao hoa là để thưởng thức, không phải chiếm hữu là của riêng” Cô vội từ chối lời đề nghị của bà, món quà quá lớn như vậy, làm sao cô dám nhận được.

“Mẹ đùa con thôi, biết thế nào con cũng sẽ từ chối” Vẻ hờn dỗi của người phụ nữ trung niên hiện ra trước mắt cô.

“Mẹ đừng dỗi, con chỉ không muốn phải tốn nhiều như thế vì con” Cô cười hiền hoà.

“Mấy thứ này có đáng gì. Trước khi con gả về đây, mẹ đã hứa với mẹ con sẽ chăm sóc cho con thật là tốt. Mẹ xem con như một đứa con gái của mẹ, không muốn con chịu thiệt. Bắt con gả cho Nhật cũng khiến con chịu thiệt thòi. Mẹ muốn từ bây giờ bù đắp cho con” Bà Đào nghiêm túc cầm tay cô nói.

“Mẹ, con hiểu tâm ý. Con bây giờ rất tốt, khi có một gia đình chồng yêu thương con. Con rất cảm kích nên mẹ yên tâm về con nhé. Và cảm ơn mẹ rất nhiều” Cô cảm động về những lời nói của bà. Cô cảm nhận dòng chảy ấm áp chảy ồ ạt như một dòng sông ở trong lòng. Cô may mắn khi có một gia đình không phải ruột thịt yêu thương như vậy, là cô cảm kích, nợ gia đình một ân tình.

“Ngoan ngoan. Sau này cần gì cứ nói với mẹ, bất cứ điều gì mẹ đều cho con hết” Ánh mắt kiên quyết của bà Đào dán lên người của Minh Ngọc.

“Hahaha. Thật là, ông ba mẹ thật giống nhau. Đều yêu chiều con như thế. Nhật mà nghe được chắc chắn ghen tỵ mất”.

“Con trai mẹ đã hưởng quyền lợi cả hai mươi bốn năm rồi. Ghen tỵ thật là việc dư thừa. Mà nó dám ghen tỵ với con, mẹ liền phạt nó”.

“Ây, mẹ thật thiên vị nha” Lâm Nhật đi ở phía sau, nghe được hết câu chuyện của hai người. Thật là cả ba người trong nhà anh đều mê muội Minh Ngọc hết rồi. Sau này, biết chuyện của anh liệu có chịu nổi không?

“Không đúng sao. Con sau này đừng hòng mà ăn hiếp Ngọc. Mẹ sẽ phạt con cả đời phải quét nhà rửa chén cho nhà mình”.

“Vâng vâng. Cái gì cũng nghe mẹ. Ai mà dám ăn hiếp con gái của mẹ chứ” Lâm Nhật cười rõ tươi “Con đưa mẹ vào nhà, con và Minh Ngọc có chút chuyện phải về”.

“Nhật, để em đưa mẹ vào cho. Anh đi lấy xe đi” Minh Ngọc nhìn anh ánh nhìn vẻ yêu thương.

“Thôi thôi, hai đứa đi đi. Mẹ tự vào được, mẹ còn muốn đi một vòng nữa cho khoẻ người. Dạo này càng già sức khoẻ cảm thấy yếu dần đi”.

Truyện đăng trên Sàn Truyện và Wattpad. Khuyến khích các bạn xem trên wattpad

“Mẹ nói như vậy con càng lo, lỡ xảy ra chuyện gì con sẽ cảm thấy thật có lỗi” Minh Ngọc lo lắng nhìn bà “Để con đưa mẹ vào”.

“Ngọc nói đúng đó mẹ. Để cô ấy đỡ mẹ vào. Con cũng không yên tâm để mẹ tự vào nhà” Lâm Nhật nói phụ cùng cô.

“Không nói lại hai người. Ngọc, cùng vào nhà với mẹ” bà Đào lắc đầu chịu thua. Dù là miệng nói không cần, nhưng bà cảm thấy được ấm áp khi thấy được kiên quyết của hai đứa nhỏ này. Mong sao hai đứa nó sẽ trăm năm đầu bạc giống bà và chồng bà.

Vừa lúc đưa bà Đào vào nhà thì xe Lâm Nhật cũng đổ trước cửa. Minh Ngọc vội chào ông, ba và mẹ rồi tiến ra ngoài, vào xe của Lâm Nhật.

Chiếc xe nhanh chóng đi ra khỏi khuôn viên, tiến đến ra đường lớn.

“Hôm nay không tồi” Lâm Nhật dùng lời tán thưởng cô.

“Cảm ơn” Minh Ngọc khôi phục lại vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu. Ánh mắt cô hướng ra phía ngoài cửa sổ.

Thực ra từ lúc bước vào nhà Lâm Nhật, mọi thứ đã là vở diễn của anh và cô. Mọi cử chỉ yêu thương lần nhau của hai người phối hợp thật tốt, ai nhìn vào thì chẳng khác nào như vợ chồng son mới cưới thật yêu thương nhau. Nghĩ lại thật buồn cười.

“Cảm ơn cô đã khuyên ông tôi” Lâm Nhật cảm thấy bản thân dường nhận ra thay đổi về suy nghĩ về cô. Thật là cảm kích cô từ lúc cô đối xử với gia đình anh tốt như vậy. Trong lòng có phần không bài xích cô nữa.

“Không có việc gì. Vì dù sao tôi yêu quý họ thật lòng” Minh Ngọc dần hướng mắt về anh, ngạc nhiên vì lời nói của anh rồi mỉm cười khi nhớ về ba con người cô yêu thương.

Truyện đăng trên Sàn Truyện và Wattpad. Khuyến khích các bạn xem trên wattpad

Nghe được câu nói ấy trong lòng anh cũng cảm thấy hợp lý. Có lẽ anh cũng nên suy nghĩ lại về mối quan hệ hai người.

“Cô muốn đi đâu không?” Anh ân cần hỏi.

“Không phải anh có việc à?”

“Tôi có thể cho cô quá giang một đoạn”

“Thôi, cho tôi về đi. Tôi muốn đi ngủ chút” Ánh mắt mệt mỏi vì thiếu giấc ngủ trưa đã hằn trên mắt cô. Cô thật nhớ chiếc giường nhỏ bé êm ái cô mới làm bạn một ngày

“Được”

Anh lái xe nhanh về phía chung cư của anh. Thả cô ngay bên phía cầu thang đại sảnh. Rồi vội vàng lái xe đi

Minh Ngọc nhìn theo xe anh khuất xa dần, rồi dứt khoát đi lên lầu. Cô cần ngủ hơn.