Sống Chung Với Người Không Phải Bạn Trai

Chương 8: 8 Tôi Rất Quen Giảng Viên Môn Bắt Buộc


Trong lúc tôi đang cảm động muốn khóc ròng ròng vì nghe được những lời này, tình nghĩa chung nhà giữa chúng tôi thật là cao cả, thì gương mặt của Ma Thanh Thái đã nhanh chóng chuyển từ nghiêm túc sang ghét bỏ "Nhưng trong số những người quan tâm cô không bao gồm tôi, vì thế bớt lên cơn trước mặt tôi, mau cút vào trong học đi."
Ngay tức khắc trái tim thủy tinh của tôi vỡ nát rơi đầy đường, cảm động cái quỷ gì, niềm xúc động đã tan thành mây khói.

Đồ khốn, có cần phải trở mặt nhanh vậy không chứ? Trái tim thiếu nữ của tôi bị tổn thương rồi, thật là đau lòng quá....
Cái tên khốn kiếp chết băm chết dằm nhà mi!"
"Cô cứ la hét đi! Ông đây đi đậu xe.


Đối với sự oán giận của tôi hắn hoàn toàn không hề hấn gì, khởi động máy một phát là đã hiên ngang đi mất.

Tôi đau buồn phẫn nộ không biết làm sao, mang balo lên bước về phía phòng học.
Tôi cứ tưởng mình là người tới lớp sớm, dù sao cũng còn hơn mười phút nữa mới tới giờ học, không ngờ mới tới bên cạnh phòng học trong chớp mắt tôi như bị sét đánh.
Lần đầu tiên chứng kiến học sinh ngồi kín phòng là như thế nào? Khoa hóa tốt nhất sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp và trẻ trung, tất cả đều mới chớm nở, không thể nhìn thấy trực tiếp.
"Cho hỏi, đây là lớp hóa học đại cương phải không?" Tôi thật sự sợ mình đã đi nhầm phòng học, giọng nói run rẩy hỏi thăm một bạn học nữ đang vẽ mắt khói trên mặt.
"Đúng vậy, đây mà không phải lớp hóa học đại cương tôi đã không thèm tới.

Lông mi giả thật dài hơi rũ xuống tạo nên dáng vẻ mong manh không chịu nổi.

Tôi giật giật khóe miệng thực sự không biết những cô gái này đang lên cơn thần kinh gì nữa.
Tôi gãi đầu sau đó đi ra góc đằng sau tới chỗ ngồi.

Một giảng đường lớn như vậy lại đầy rẫy những cô gái xịt nước hoa và những chàng trai mặc áo cộc để tán gái, tiếp đó chính là nam sinh đam mê hoá học bình thường của khoa và những nữ sinh đam mê hoá học người bản địa.

Sau cùng chiếm số lượng cực ít và tất cả họ đều nhìn những người ngoài hành tinh ăn mặt thời thượng bằng một ánh mắt như nhìn thấy quỷ.
"Vị giáo sư này có thật là đẹp trai như lời mọi người nói không? Có khi nào là phóng đại lên không?" Mới ngồi xuống ghế đã nghe hai cô gái sau lưng đang thì thầm nói chuyện riêng.
"Đẹp trai thật sự! Cậu không xem hình ảnh trên PTT của trường à? Tôi cứ tưởng trong khoa Hoá chỉ có bọn con trai mọt sách thích vùi đầu vào nghiên cứu thôi, không ngờ vị giáo sư này cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn, hơn nữa còn là cựu sinh viên vô cùng nổi tiếng của trường đại học T, mới 23 tuổi đã học xong chương trình Thạc sỹ của trường mình, sau đó đi đào tạo chuyên sâu ở Mỹ, trong vòng hai năm đã có trong tay hai bằng Tiến sỹ, lại còn làm việc tại một công ty đa quốc gia về hóa học ở bên đó, làm ăn phát đạt lắm, tuổi còn trẻ mà đã có giá lên đến hàng chục triệu....., hình như còn chưa hết, gia thế của thầy ấy còn cực kỳ tốt, hình như là cháu trai của chủ tịch một công ty Nhật Bản nào đó!"
Không biết sao chứ tôi cứ cảm thấy có hơi phóng đại lên, đây vốn là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình mà.

Tôi đẹp trai nhất thế giới, nhiều tiền nhất thế giới, kiêu ngạo và ngầu nhất thế giới này.
"Thật hay giả vậy....!thần kỳ dữ vậy à?"
"Cậu không tin thì đợi tự mình xem đi." Những lời này vừa nói ra tiếng chuông báo hiệu tiết học lúc 8h cũng đã vang lên.

Kỳ lạ Ma Thanh Thái vẫn chưa vào lớp, lẽ nào chúng tôi không cùng khoa? Hay là hắn thật sự trốn tôi rồi, chết tiệt, hắn ta thật sự sẽ làm những chuyện như bỏ rơi đồng đội của mình vậy sao?

Càng nghĩ càng thấy không đúng, tôi cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Ma Thanh Thái hỏi hắn cuối cùng là đang giở trò gì, nếu lát nữa giáo viên tới tôi nhất định sẽ không giúp hắn cover đâu! Kết quả điện thoại còn chưa gọi đi, Ma Thanh Thái đã bước vào lớp với khuôn mặt lạnh tanh, đầu tiên hắn tới mở điều hoà lên sau đó ung dung bước lên bục giảng mặc kệ ánh mắt chứa đầy kỳ vọng của tôi.
Chiếc áo phông và quần jean thoải mái buổi sáng đã biến mất, hắn ta mặc một bộ vest đen đơn giản với cặp kính mỏng nhẹ trên mặt.

Tôi há hốc miệng, bộ não có chỗ kẹt máy hơi lag lag, tôi muốn hỏi hắn tại sao lại lên đó đứng, lỡ như giáo viên vào thì phải làm sao.
Song, khi hắn cầm lấy micro, bằng một giọng rất trầm và đầy từ tính nói "Các bạn sinh viên, tôi là giáo viên dạy bộ môn này của các bạn, tôi tên Ma Thanh Thái, mong được giúp đỡ thêm." Cằm tôi đã rớt khỏi hàm trên, trong lòng xếp đầy một hàng chữ "DM" và một bầy Ngựa cỏ bùn (caonima! DMM) gào thét chạy qua.
Ông trời ơi, cho tôi hỏi một người đàn ông vừa đáng ghét vừa thích soi mói như vậy tại sao lại là giảng viên môn bắt buộc của tôi chứ? Tôi bỗng muốn để dành tiền học lại rồi, làm sao phá giải đây, làm sao giải quyết đây!.