Hứa Phóng là bạn hồi trung học của Cố Nguyên, hai
người chơi với nhau rất thân. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Phóng làm việc
tại cơ quan chính quyền của Bình Thành, sau đó chuyển sang kinh doanh về nuôi
trồng thủy hải sản, công việc càng lúc càng lúc thuận lợi, quy mô ngày càng
lớn, cuối cùng là nơi để cho cả lớp thường tụ tập vui chơi. Hàng năm tết đến,
anh thường kéo bạn bè tới đây hội họp.
Hai người vừa xuống xe thì giọng nói sang sảng của Hứa
Phóng đã vang lên: “Họ Cố kia! Không nể mặt tôi à, muộn thế mới đến!”
“Em lái xe như bay ấy, còn nói em muộn à?”
Cố Nguyên bắt chặt tay người đàn ông đang sải bước
tới, Hứa Phóng đau quá nghiến răng: “Ui, thằng này ra tay quá ác độc.”
Tô Dao lúc này mới từ trên xe bước xuống, đứng ở đó,
mở to mắt nhìn cảnh tượng này.
Hứa Phóng dời ánh mắt sang người Tô Dao, đập đập vai
Cố Nguyên: “Em dâu đấy à? Vợ cậu đẹp thật, cậu này được.”
Cố Nguyên cười cười, bước qua nắm tay Tô Dao cùng đi
về phía đập nước.
Đập nước lúc này là cả một vùng hoang lạnh, các cây
đều đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại cành khẳng khiu, xung quanh trắng xóa là
tuyết. Trên mặt đất, tuyết đã được quét dọn sạch sẽ, để lộ ra nền đá màu xanh
xám. Từ đập nước này có một con đường lớn nghiêng nghiêng dẫn lên phía trên là
nhà ở.
“Anh ở đây thế nào?”
Hứa Phóng chỉ xung quanh: “Trước đây anh thuê nơi này
để nuôi cá, bây giờ anh mua cả ngọn đồi này rồi, chuẩn bị phát triển thành khu
resort. Bây giờ đã xây xong, vì vậy mới mời bạn bè tới chơi rồi góp ý cho anh
luôn.
“Được ạ! Càng đông vui càng tốt, sao nhìn đâu cũng
thấy nhiều tiền thế này.”
Cố Nguyên không nhịn được, cất tiếng đùa.
Ba người đi lên trên, chưa kịp vào đến đại sảnh thì đã
nghe thấy tiếng huyên náo bên trong. Hứa Phóng lắc đầu: “Bọn này đang đánh mạt
chược ở trong phòng, đợi chút em đưa em dâu vào chơi cùng.”
“Vâng.”
Cố Nguyên đưa tay kéo Tô Dao vào trong lòng mình:
“Chúng mình lên xem đi.”
Khách sạn nhỏ của Hứa Phóng tuy không lớn nhưng bày
trí rất tinh tế và sạch sẽ, gồm năm tầng, ba tầng phía trên dành cho khách,
tầng một là đại sảnh, tầng hai là phòng hội nghị và phòng ăn. Mọi người đều
đang tập trung ở lầu hai để đánh mạt chược nhưng vì tầng một và tầng hai thông
nhau nên họ có thể thấy được không khí náo nhiệt đó.
“Ôi, đây không phải là Cố Nguyên chứ! Lâu quá không
gặp, lâu quá không gặp.” Hai người vừa lên tầng thì có một cậu bạn cùng lớp
chạy qua nhiệt tình chào hỏi. Cố Nguyên vòng eo Tô Dao, giới thiệu với cô.
Không ngờ mọi người tới tụ họp lần này lại nhiều như
vậy, vừa nhìn thấy đã thấy khoảng bốn, năm mươi người.
“Cùng với dòng chảy của thời gian, đội ngũ cách mạng
của lớp ta đã lớn hết rồi.”
Hứa Phóng lấy một chén trà nóng, tự tay mời Tô Dao, Tô
Dao vội cảm ơn rồi đón lấy. Hứa Phóng quay sang ngồi cạnh Cố Nguyên: “Trước đây
họp lớp toàn là một lũ chưa vợ, bây giờ thì toàn đưa gia đình theo.” Hứa Phóng
nói rồi nhìn Cố Nguyên: “Anh hỏi chú, hậu duệ nhà chú đâu? Tại sao bông hoa của
tổ quốc mà hôm nay chú không dẫn tới.”
“Ông bà nội không nỡ, để ở nhà rồi.” Cố Nguyên cười
cười.
Hứa Phóng gật đầu: “Cũng được, vậy vợ chồng cô chú tới
đây thì chơi cho hết mình nhé.”
Đang nói thì một bạn học khác là Tôn Mai bước lại gần:
“Hứa tổng, lúc nào thì chúng ta có thể bắt đầu ăn đây? ây giờ mấy giờ rồi, vợ
chồng Cố Nguyên cũng tới nơi rồi, còn đợi ai nữa?”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn.” Hứa Phóng trả lời không
khách khí nhưng vẫn đứng dậy bảo nhà bếp chuẩn bị khai tiệc.
Nhóm bạn của Cố Nguyên tốt nghiệp đã hơn mười năm, mọi
người đều đã ba mươi rồi, cũng là lúc sự nghiệp thăng hoa nhất. Khi ăn, cả nhóm
bắt đầu giới thiệu, toàn là trưởng khoa, giám đốc thậm chí đến phó cục trưởng
cũng có tới hai, ba người.
Ăn xong thì trời không còn sớm nữa, cả nhóm lại hò
nhau đánh bài tiếp, nhóm khác thì muốn ra ngoài ngắm phong cảnh của khu resort.
Tô Dao thích yên tĩnh, tầng hai ngập trong tiếng hò
hét và khói thuốc, Cố Nguyên đành chủ động kéo cô xuống tầng rồi đi cùng tốp
bạn nữ ra ngoài.
Cố Nguyên lớn hơn Tô Dao năm tuổi, thế nên đi cùng tốp
bạn của anh, cô trở nên rất trẻ. Tô Dao không biết họ, thế là cứ im lặng đi bên
cạnh Cố Nguyên. Cố Nguyên sợ Tô Dao bị lạnh, quay lại xe lấy chiếc áo khoác ban
sáng mẹ chuẩn bị, khoác lên người cho Tô Dao rồi mới cùng đi dạo.
“Cậu xem, Cố Nguyên thật biết thương vợ, nào giống như
các ông xã nhà chúng ta, tôi mà có bệnh chết ông ấy cũng không biết.”
Chị em bắt đầu không cầm được, lên tiếng trách móc,
Tôn Mai bên cạnh còn chọc thêm: “Nào phải Cố Nguyên mới biết thương vợ, nếu có
bản lĩnh thì cậu tìm một ông chồng lớn hơn cậu năm, sáu tuổi đi, ông ấy cũng sẽ
giữ chặt cậu trong vòng tay, sợ cậu bay mất. Chúng ta lúc đầu ngu ngốc tìm cho
mình ông chồng cũng chẳng lớn hơn mình bao nhiêu, cậu nói xem, ai phải nhường
ai, ai phải chăm sóc ai?”
Cố Nguyên nghe vậy cười to, ôm chặt Tô Dao nhưng không
nói gì.
“Trước đây thật không hiểu, tình cảm trào dâng, bồng
bột nói kết hôn là kết hôn. Cậu xem, sau khi kết hôn rồi phát hiện không hợp
cũng không thể tùy tiện trả lại hàng, mua nhầm thì chỉ cố mà chịu thôi.” Tôn
Mai lắc đầu: “Đàn bà mà, khi còn trẻ có mấy người biết khi kết hôn phải tìm một
người biết thương mình? Tất cả đều quan tâm một cách ngu ngốc, chỉ sợ mình đối
với người ta chưa đủ tốt, không ngờ kết hôn rồi, cả đời này đều bán cho hắn làm
trâu làm ngựa, giặt quần áo, cơm nước, sinh
Lời của Tôn Mai khiến cả nhóm được một trận cười khóc.
Tô Dao khẽ cười, cúi đầu như suy nghĩ.
Đúng rồi, nếu hai người ở cạnh nhau, sống với nhau cả
đời thì ngoài tình cảm còn có rất nhiều thứ khác phải quan tâm. Tô Dao ngẩng
đầu nhìn Cố Nguyên. Anh không nhìn cô, đang nheo mắt nhìn đập nước ở phía xa.
Nước ở hồ đã đóng băng, những người làm việc ở đây đã
chọc mấy lỗ, một vài cậu bé ngồi ở đây câu cá. Đoàn người tới gần rồi mỗi người
tản về một phía. Các chị em tò mò đi xem mọi người như thế nào rồi đứng ở đó
buôn chuyện, trêu đùa.
Cố Nguyên kéo Tô Dao đang đi cạnh, định tìm nơi nào đó
ngồi xuống, quay sang nhìn cô: “Em buồn không?”
Tô Dao mỉm cười lắc lắc đầu. Cố Nguyên đưa tay vén
những sợi tóc lòa xòa trước trán cô: “Mình ở đây một đêm, sáng sớm mai sẽ về.”
Bất luận là lúc nào anh cũng chăm sóc cô tỉ mỉ. Tô Dao
khẽ gật đầu, trái tim cô mềm ra vì cảm động.
“Vợ chồng cậu dính nhau quá, cố tình chọc ghẹo chúng
tôi phải không?”
Tiêu Vân đi lại gần, trợn mắt nhìn Cố Nguyên, kéo Tô
Dao vào tốp chị em: “Vợ cậu bọn tôi dắt đi rồi, cậu đứng đó mà đợi.” Nói vừa
dứt lời, cô vỗ vỗ vào tay Tô Dao: “Đi với chị, bọn chị sẽ nói cho em nghe những
chuyện rất hay về cậu ấy.”
“Ê.” – Cố Nguyên dở khóc dở cười – “Làm vợ tôi sợ quá
chạy mất thì các cô không xong với tôi đấy.”
“Chúng tôi đều đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, sợ gì
hả.”
Tiêu Vân quay lại ăn miếng, trả miếng Cố Nguyên. Tô
Dao chẳng còn cách nào khác, đành để bị kéo đến ngồi bên cạnh các chị đang uống
trà, ăn lạc.
Hai người chơi bên hồ cả chiều. Cố Nguyên đi câu cá,
Tô Dao thì nghe họ kể về chuyện trước đây của Cố Nguyên. Thi thoảng anh quay
đầu sang nhìn cô cười cười, Tô Dao cảm thấy tim mình khẽ run lên, có một cảm
giác kỳ lạ khó din tả bằng lời. Dường như người đàn ông trước mặt và mình là một
đôi vợ chồng thật sự, đang trải qua cuộc sống hạnh phúc giản đơn: cùng về nhà
đón tết, cùng trông con, cùng đi họp lớp với bạn bè, cùng nhau đối mặt với
những việc vụn vặt đổ vỡ trong cuộc sống.
Đây có lẽ là những thứ mà cô cần?
Buổi tối ăn cơm xong, Hứa Phóng phân phòng cho mọi
người. Cố Nguyên và Tô Dao ở tầng thượng. Vào đến phòng, Tô Dao thở phào nhẹ
nhõm, phòng ở đây là phòng hạng tiêu chuẩn, hai giường đơn, chí ít cũng thoải
mái hơn nhiều so với ở nhà.
Căn phòng được thiết kế với cửa sổ hướng thiên. Tắt
đèn rồi cô khẽ nằm xuống, nhìn lên trên, qua cửa sổ là cả một bầu trời sao lấp
lánh.
“Đi dã ngoại không phải là không có cái hay, chí ít là
buổi tối còn có thể ngắm sao.”
Cố Nguyên khẽ nói trong bóng đêm. Tô Dao “ừm” một
tiếng.
Ở thành phố cũng có sao nhưng chúng đều bị che khuất
bởi bê tông cốt thép, làm sao chúng ta có thể ngắm được trời đêm?
Tô Dao khẽ trở mình trong chăn, nằm cho thoải mái hơn.
Đêm ở đây vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ tiếng thở dài và tiếng tim
đập của chính mình.
Tô Dao không kìm được, khẽ quay sang nhìn Cố Nguyên.
Do căn phòng được thiết kế cửa hướng thiên nên có thể
nhìn rõ đồ vật trong phòng. Mắt người sau khi quen với bóng tối có thể nhìn rõ
người bên cạnh với một khoảng cách không xa. Ánh sáng mờ mờ càng làm nổi rõ
khuôn mặt của anh, Cố Nguyên vốn là một người đàn ông đẹp trai, lúc này nhìn
anh giống như một pho tượng.
Anh là một người đàn ông rất quyến rũ.
Có lẽ là vì lớn hơn cô năm tuổi, lại trải qua không ít
khó khăn nên so với bạn bè cùng tuổi, anh trưởng thành hơn rất nhiều. Cố Nguyên
bình thường có vẻ rất trầm lắng, nói ít, nhưng ở cạnh bạn bè lại rất được yêu
quý.
Tô Dao nhớ tới lúc chiều, Tiêu Văn và Tô kể cho cô
nghe những chuyện ngày xưa của Cố Nguyên
Lúc đó anh rất được yêu quý, các cô gái thích anh
không phải là ít, nhưng anh chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, trong
mắt anh, ngoài nhiếp ảnh, thì dường như không có gì khác. Rồi Tôn Mai nói,
giọng mang chút chua xót nửa như trách móc, nửa như trêu đùa: “Nếu biết cậu ấy
là người biết thương vợ như vậy, khi ấy dù gì thì cũng phải cưa bằng được.”
Nói một cách nghiêm túc, điều kiện bây giờ của Cố
Nguyên cũng rất tốt.
Một người đàn ông mới ba mươi tuổi, cao ráo đẹp trai,
có nhà có xe, có danh vọng, có học vấn, có sự nghiệp của riêng mình, lịch
thiệp, từ anh toát ra một sức hút ấm áp. Nếu mình còn là một cô gái tuổi đôi
mươi, đứng trước người đàn ông như vậy sẽ không phải suy nghĩ và phản kháng gì
nữa.
Đây là lần đầu tiên Tô Dao ngắm nhìn Cố Nguyên khi đã
ở một vị trí khác. Có lẽ vì quá quen thuộc nên hai người dường như có một
khoảng cách mơ hồ, cô đã bỏ qua rất nhiều thứ ở anh.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy tại sao lại chọn
cô, nhất là khi biết rõ cô đã có con với người đàn ông khác?
Anh đối với cô có phải là tình cảm thực sự hay chỉ là
thói quen sống cùng nhau nhiều năm qua, thậm chí từ nhỏ tới lớn, việc chăm sóc
cô đã trở thành thói quen của anh?
Có khi nào Cố Nguyên sẽ gặp người anh thật sự thương
yêu vào một ngày nào đó, sau đó anh quay lưng lại với cô, nói lời xin lỗi?
Cảm giác được ánh nhìn của Tô Dao, Cố Nguyên quay sang
nhìn cô, thấy trọn những tình cảm phức tạp mà Tô Dao chưa kịp che dấu.
Tô Dao có chút bối rối, cười cười rồi trở mình, quay
lưng lại phía anh.
Sau lưng vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ. Tô Dao không
biết tại sao tâm trạng mình lại trở nên trĩu nặng khi nghe tiếng thở dài ấy.
Sau đó cô nghe thấy tiếng động nhẹ, tiếp đó, chiếc giường của anh khẽ vang lên
tiếng động, rồi sau lưng?
“Em không ngủ được?”
Giọng anh ấm áp vang bên tai cô
Tô Dao cảm thấy bối rối.
“Có phải vì lạnh quá không?”
Giọng của anh lại vang lên. Hơi nóng từ hơi thở của
anh quyện lấy bên tai cô, cô thấy gai gai, ngứa ngứa.
Anh nói rồi ngồi dậy, kéo chiếc chăn để sẵn đắp lên
người cả hai, rồi anh ôm cô chặt hơn, hơi ấm từ người anh dường như đang đốt
cháy cô.
“Dao Dao.”
Anh gọi cô từ sau lưng.
Cô hiểu rõ anh muốn gì, tim cô chợt đập loạn nhịp.
Xem ra Cố Nguyên là sự lựa chọn tốt nhất của cô, chỉ
cần cô và anh bây giờ thì đối với con hay đối với cô đều tốt.
Nhưng tại sao cô không thể hạ quyết tâm?
Trái tim cô còn do dự là vì sao?
Anh đưa cánh tay đang ôm vai cô khẽ lướt xuống cổ cô,
tìm lấy tay cô, đan tay vào nhau.
“Anh yêu em.”
Anh nói.
Tô Dao có cảm giác không thể chối bỏ, cảm nhận được
tình cảm của Cố Nguyên giống như chiếc lưới ấm áp êm ái chụp vào cô, cô muốn
thoát khỏi nhưng lại sợ làm tổn thương anh.
Anh ôm cô nhẹ nhàng.
Cố Nguyên không dám có hành động gì quá đáng, sợ sẽ
làm tổn thương người phụ nữ trong lòng anh.
Anh ôm cô, trái tim anh mềm ra.
“Hay là chúng ta về Bình Thành sống?”
Cố Nguyên khẽ nói: “Phòng triển lãm của anh dù có mở ở
đâu cũng giống nhau, ở đây, chúng ta trở về chắc mọi người rất vui. Anh sẽ bán
nhà ở Nam Thành rồi mua một căn ở gần chỗ bố mẹ, như vậy Tô Thư cũng sẽ vui,
các bạn của con bé đều ở đó.”
Tô Dao im lặng không nói gì.
Cố Nguyên dừng lại: “Nếu em đồng ý thì có thể đến công
ty của bố làm, như vậy em sẽ có nhiều thời gian chăm sóc Tô Thư… cả nhà ta sẽ
sống vui vẻ hạnh phúc, như vậy không tốt sao?”
Khi cô là vợ anh, anh không dám dùng một cuộc hôn nhân
trao đổi lợi ích để níu giữ cô, sợ không công bằng với cô; đợi đến khi anh và
cô đã li hôn, anh muốn dành lại cô, lại sợ mất đi tình cảm, khiến trái tim anh
cũng vì vậy mà đau đớn.
Tô Dao không trả lời câu hỏi của Cố Nguyên.
Tiếng điện thoại phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Là
điện thoại từ nhà gọi đến, giọng mẹ Tô Dao sang sảng vang lên trong điện thoại:
“Cố Nguyên, Dao Dao đâu?”
“Cô ấy đang bên cạnh con, mẹ đợi một chút.”
Cố Nguyên đưa điện thoại cho Tô Dao. Tô Dao không dám
nhìn thái độ của anh, cúi đầu đón lấy điện thoại: “Mẹ.”
“Dao Dao, công ty con điện thoại tới mười mấy lần,
điện thoại của con tắt máy, họ nói là muốn tìm con. Bên đó có việc gấp, muốn
con quay về.”
Tô Dao khẽ nhíu mày, ngồi thẳng người dậy: “Có việc gì
ạ?”
“Mẹ cũng không biết, con tự gọi điện lại đi.” Nói rồi
bà đọc cho cô một dãy số dài, là số máy cầm tay của Hứa Đông Dương.
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh đã ngồi thẳng
người dậy, xoay lưng lại với cô, châm thuốc hút.
Tô Dao do dự hồi lâu, sợ công ty có chuyện thật, cuối
cùng cũng quay số điện thoại của anh.
Điện thoại chỉ vang lên một hồi chuông đã có người bắt
máy, giọng Hứa Đông Dương đầy mệt mỏi: “Tô Dao.”
Cô thót tim lại, dù cách như vậy nhưng chỉ cần nghe
thấy giọng nói của anh là trong lòng cô đã đau đớn tê tái.
Tô Dao thở dài, cố gắng trấn tỉnh lại. Cố Nguyên ngồi
trước mặt, xoay người lại nhìn cô, cô giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Làm sao
thế?”
“Em muốn nghỉ việc, chỉ còn nửa tháng cũng không ở lại
ư?”
Anh đột nhiên nghe được tin xin nghỉ của Tô Dao từ
phía Hàn Thụy, ngay lập tức anh hiểu vấn đề gì đã xảy ra.
Cô muốn đi.
Điều đó khiến anh cảm thấy tức giận. Anh gọi điện cho
cô thì máy tắt, cuối cùng anh tra ra được số điện thoại gia đình mà cô kê khai
tại phòng nhân sự, mẹ Tô Dao không hiểu sự tình bèn thông báo cho Tô Dao.
Anh đã biết rằng cô và chồng trước của cô ở cạnh nhau.
Anh đã cố gắng để dành cô lại, nhưng ngoài việc đẩy cô càng xa và đứng nhìn cô
với người đàn ông đó ở cạnh nhau, anh chẳng còn cách nào khác.
Tô Dao không trả lời.
“Xin lỗi em, anh xin lỗi về chuyện lần trước, là anh
quá kích động.”
Người đàn ông kiêu ngạo chưa bao giờ chịu cúi đầu
trước ai giờ lại xin lỗi cô.
“Về đi, Tô Dao.”
Tay Tô Dao trống không, cô quay đầu lại, chỉ thấy Cố
Nguyên giật chiếc điện thoại, ném mạnh sang một bên.
“Không được đi.” Anh cất giọng trầm trầm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Nguyên đưa Tô Dao về nhà,
chào tạm biệt Hứa Phóng.
Hai người tuyệt đối không nhắc đến cuộc điện thoại của
Hứa Đông Dương, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, họ vẫn quay về chuẩn bị đón
Tết.
Nhà Tô Dao và nhà Cố Nguyên là những gia đình sống lâu
đời ở Bình Thành, mỗi khi tết đến, bạn bè thân thích đến thăm đông đúc. Vẫn còn
hơn mười ngày nữa mới tết nhưng mọi người đã đến nhà chúc Tết, biếu quà. Bố mẹ
hai bên phải ở nhà để tiếp đón bạn bè. Vì vậy việc sắm sửa Tết được giao cho Tô
Dao và Cố Nguyên.
Đại gia đình như gia đình họ Tô, họ Cố rất coi trọng
truyền thống, chuẩn bị mua sắm hàng hóa trước khi sang năm mới là một việc rất
quan trọng, lần này cũng may Cố Nguyên ở nhà, muốn mua gì thì anh sẽ lái xe trở
về, đỡ tốn công sức.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tô Dao và Cố Nguyên cùng
nhau đón tết kể từ sau khi hai người kết hôn.
Mẹ Cố Nguyên đưa cho anh một danh sách dài, bên trong
có chi tiết những thứ cần phải mua. Hai người phải lái xe vài vòng đi đi về về
quanh Bình Thành mới mua được hết những thực phẩm ở nơi này, còn những thứ khác
thì đi siêu thị mua.
Tới siêu thị, Cố Nguyên đẩy xe, Tô Dao đi phía trước
dẫn đường.
Lúc này ở siêu thị chật kín những gia đình nhỏ, họ còn
đem theo con cái cùng đi, nhà nhà, người người đều chuẩn bị cho ngày tết quan
trọng nhất trong năm.
Tô Dao mỗi lần lấy đồ gì đều hỏi ý kiến Cố Nguyên, có
lúc anh chỉ mỉm cười nói được, có lúc anh đưa ra ý kiến phản đối, nhìn họ giống
như một đôi vợ chồng trẻ tình tứ.
Tô Dao quay người đặt lại túi mộc nhĩ mà Cố Nguyên
phản đối lên kệ hàng, nhân lúc anh không để ý thì kín đáo nhìn xuống.
Trong túi áo của cô, điện thoại không ngừng rung, tiếng
ồn ào ở siêu thị đã át đi tiếng rung của điện thoại, Cố Nguyên không nhận ra.
Nhưng tiếng rung đó giống như từng nhát dao đang xuyên vào tim cô, dần dần
khiến cô cảm thấy buồn bực.
Tô Dao là người phụ nữ rất coi trọng cuộc sống gia
đình. Lúc đầu, hạnh phúc mà cô mong đợi rất đơn giản, cô chỉ muốn tìm một người
đàn ông để yêu, không đòi hỏi anh phải xuất sắc hay có điều kiện như thế nào,
cô chỉ muốn cùng anh sống một cuộc sống bình thường.
Tô Dao khi đó nghỉ rằng có thể cùng Hứa Đông Dương đi
siêu thị là cô đã có cảm giác về một gia đình.
Tô Dao khi đó cho rằng, mình nhất định sẽ lấy người
đàn ông
Cô thích đi đằng trước như thế này để Hứa Đông Dương
đẩy xe phía sau, hai người sẽ lựa chọn những đồ dùng thiết yếu cho gia đình bé
nhỏ. Và phần lớn là hai người sẽ có ý kiến giống nhau, thi thoảng tranh cãi một
hai câu nhưng sẽ nhanh chóng làm lành.
Khi đó vừa mới tốt nghiệp, điều kiện kinh tế chưa có,
hai người thuê một căn phòng nhỏ để ở. Đồ dùng gia đình đều do chủ nhà để lại.
Giường rất nhỏ, chỉ rộng một mét tư, khi ngủ, Hứa Đông Dương phải co người lại
mới tránh không đẩy cô xuống đất vào ban đêm. Nhưng anh thích nhất là những đêm
đông lạnh lẽo, ôm chặt lấy cô, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho cô.
Vì vậy, Tô Dao đi siêu thị, thứ cô thích nhất là chăn
ga gối đệm và luôn nghĩ tới ngày hai người có một căn hộ cho riêng mình, lúc đó
phải mua một chiếc giường thật lớn, sau đó trải ga thật ấm, mùa đông đến có thể
nằm ôm nhau.
Không biết tại sao Tô Dao lại dừng bước trước quầy
trưng bày chăn ga gối đệm. Từ sâu thẳm trong trái tim có một cơn đau nhói lên
như muốn xé người cô ra.
Cô cứ ngỡ những việc đã qua đều đã trôi vào quá khứ,
cho đến khi gặp lại Hứa Đông Dương cô mới phát hiện ra rằng, sự ám ảnh của anh
đối với cô không hề suy giảm, vẫn nguyên vẹn như xưa.
“Xin hỏi quý khách muốn mua chăn ạ? Đây là chăn tơ tằm
tự nhiên, sản phẩm vừa ra năm nay của công ty chúng tôi, mùa đông đắp vừa ấm
vừa nhẹ, tuy đắt hơn một chút so với các loại chăn tơ tằm thông thường, nhưng
chất lượng rất tốt.”
Cô gái bán hàng phát hiện ra Tô Dao, vội vàng bước tới
giới thiệu. Cố Nguyên lập tức thấy Tô Dao có gì đó khác lạ, bước lên trước dìu
cô: “Dao Dao, làm sao vậy?”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn lên, mặt cô trắng bệch.
Tay Cố Nguyên chạm vào hông Tô Dao, tiếng rung của điện
thoại chạm vào tay anh.
Thần sắc của Cố Nguyên dần dần tối đi. Anh lấy điện
thoại từ túi Tô Dao, ấn vào nút từ chối cuộc gọi, nhìn qua thấy có hơn ba mươi
cuộc gọi nhỡ, điện thoại gần hết pin.
Cố Nguyên nắm chặt chiếc điện thoại, quay nhìn sang h
đột nhiên anh tháo pin của điện thoại ra. Anh đặt điện thoại trở lại túi Tô
Dao.
“Chúng ta đi thôi, đồ đạc mua cũng tương đối rồi.”
Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, không hỏi đến việc
điện thoại vừa rồi. Tô Dao không nói gì, cũng không phản kháng, để mặc cho Cố
Nguyên cầm tay dắt ra ngoài.
Hai người xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mới thanh
toán được. Cố Nguyên đặt tất cả đồ đạc vào cốp xe, mở cửa kéo Tô Dao ngồi lên,
thắt dây an toàn cho cô rồi mới lên xe, anh nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Bố mẹ Tô Dao đang ở nhà Cố Nguyên, bên nhà Tô Dao
không có ai. Cố Nguyên dừng xe ở sân, anh không lấy đồ đạc xuống mà kéo Tô Dao
đi về nhà cô. “Rầm.” Cửa được khóa lại, Cố Nguyên tiến một bước lại phía Tô
Dao, đột nhiên bế bổng cô lên, bước vào căn phòng đã từng là phòng riêng của
cô, anh vứt cô xuống giường. Anh tiến sát lại gần, hai tay ôm lấy cô, nhìn
xuống mặt cô.