"Lương tổng nói, cô viết phân tích báo cáo rất thú vị, ông ấy nhìn thấy có rất nhiều tiềm năng. Ông ấy muốn tự mình đến trung tâm thể thao một chuyến, quan sát thực địa." Thư ký tổng giám đốc thư có giọng nói rất ngọt nào, giống như đang ca hát với cô.
Một khắc kia, Lê Vĩnh Huyên thật sự cho rằng thế giới bỗng trở nên yên lặng vài giây, quên cả hô hấp, căn bản không biết bản thân mình đang nói gì, cũng dường như không nghe thấy thư ký ở đầu bên kia điện thoại đang nói những gì.
Cô chỉ biết là, "Hắn" muốn tới!
Lần cuối cùng khi bọn họ gặp nhau là vào năm ngoái trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn. Vào thời điểm đó, Lương tổng có phong độ rất nhẹ nhàng, là tiêu điểm chú mục của tất cả mọi người, mặc dù Lương tổng rất chu đáo nói chuyện với rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng vẫn đặc biệt dành thời gian nói chuyện với cô mấy câu, tự mình cầm ly rượu champagne tới cho cô, hàn huyên một chút về tình hình công việc gần đây của cô.
Một khi hai người bắt đầu nói chuyện, không ngờ không thể dừng lại, bọn họ đã nói tới tận đêm khuya ──
Nghĩ lại đêm hôm đó, cả người cô giống như bước lên những đám mây. Cho dù không uống rượu, nhưng một luồng men say đã bắt đầu lan tràn, cả người đều giống như ngâm trong bong bóng màu vàng của rượu champagne.
"Tiểu thư, sao cô lại thích chặn đường như thế?" Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nói ngả ngớn, "Ít gây rắc rối một chút được không?"
Men say tan thành mây khói, rượu champagne, bong bóng, bầu không khí lãng mạn màu hồng lập tức tan biến. Cô lại bị kéo về hiện thực lần nữa. Quay đầu lại trừng mắt giận dữ ──
Quả nhiên lại là con quỷ đáng ghét kia!
Thời gian gần đây, cô đã phải chạy tới trung tâm huấn luyện hằng ngày để viết báo cáo đánh giá, mà trước mắt trung tâm chủ yếu được sử dụng bởi người của đội trượt băng. Tới tới lui lui đều chạm mặt. Sau khi bắt đầu biết nhau, cô cảm thấy toàn đội mười mấy đội viên đều là những chàng trai cực kỳ nghiêm túc và tốt bụng, ngoại trừ Mạch Vĩ Triết.
Người này...... nên nói như thế nào đây, luôn chỉ nói dăm ba câu lập tức bắt đầu thử nghiệm sự nhẫn nại của cô.
Nếu đó là một người khác, có thể cô sẽ lập tức lắc mình tránh ra và nói lời xin lỗi; nhưng giọng nói đặc biệt ngả ngớn và không tôn trọng của Mạch Vĩ Triết, khiến cô không nhịn được phải vặn lại một cách sắc bén.
"Lối đi rộng như vậy, vì sao anh luôn phải muốn tôi nhường đường?"
Khóe miệng của hắn hơi cong lên, chỉ xuống "giày trượt băng."
Ồ, cũng đúng, cuộc huấn luyện trọng lượng của hắn đã kết thúc, muốn chuẩn bị tới sân băng luyện tập, chân đang mang giày trượt băng, đi đường khá bất tiên, nhìn từ bên ngoài, hắn có chút giống vịt.
Lê Vĩnh Huyên vừa không tình nguyện tránh ra, vừa thấp giọng nói thầm: "Các anh mang giày trượt năng cũng có thể đi như bay, sao sẽ không thể đi bộ?"
"Không phải đã dạy cô rồi sao? Giày trượt của chúng tôi hơi ngắn, vì muốn nâng cao tốc độ nên lưỡi đao hơi bị xiên, nếu đứng không vững, sẽ bị té ngã." Trong khi nói, hắn còn cố ý giơ chân lên cho cô nhìn xem.
Cô phải thừa nhận rằng, hắn rất linh hoạt, bàn chân nâng lên đủ cao để cô có thể nhìn thấy rõ lưỡi đao sáng bóng ở trước mặt mình. Đối mặt với ánh sáng lạnh của kim loại, cô bất giác lùi về phía sau một bước.
"Nó rất tuyệt, rất cứng rắn." Mạch Vĩ Triết đắc ý dạt dào, "Sợ cũng đúng. Nhường đường đi."
Thật ấu trĩ. Cô lại trừng mắt liếc hắn một cái, tuy nhiên vẫn theo lời tránh ra.
Hắn mỉm cười lướt qua người cô, tuy nhiên, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn cô. Cặp mắt màu hổ phách nhạt đánh giá từ trên xuống dưới người cô một lượt.
Lê Vĩnh Huyên bị hắn nhìn xem như vậy, cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng hắn luôn cố tình thích nhìn cô như vậy, giống như rất thích thú khi nhìn thấy cô bất an.
"Còn chuyện gì nữa?" Cô đề phòng hỏi, "Tôi đã nhường đường rồi."