"Mạch tiên sinh, tôi nghĩ anh không biết tính nghiêm trọng của chuyện này." Luật sư đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt phía sau mắt kính hiện lên sự kiêu ngạo, "Lương tổng hiểu các cậu đều là những vận động viên đã khổ luyện nhiều năm, không muốn cứ thế huỷ mất sự nghiệp của các cậu, vì vậy mới không lập tức tố cáo. Anh ấy là người khoan hồng độ lượng, chỉ yêu cầu một điều kiện."
"Luật sư Lưu, về chuyện này --" Huấn luyện viên muốn mở miệng can thiệp.
Luật sư không để ý tới, tiếp tục tuyên bố: "Thứ nhất, Mạch tiên sinh cần phải xin lỗi công khai. Thứ hai, Mạch tiên sinh cần phải bồi thường. Thứ ba, việc tài trợ vẫn được tiến hành, nhưng sẽ giảm xuống còn một phần ba."
Những lời này vừa mới nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau. Sự trừng phạt này...... hơi quá nặng đi.
Nhưng có ít tiền vẫn còn hơn không có, có người đại diện không quan tâm lắm vội vàng nói: "Điều kiện thì chúng tôi có thể xem xét --"
Mạch Vĩ Triết thong thả ung dung đứng lên, phất tay ngắt lời người đại diện đang nói.
Hắn ấn tay lên mặt bàn, thân mình mạnh mẽ thoáng nghiêng về phía trước, mang theo cảm giác áp bức tuyệt đối, nói từng chữ từng chữ với người đàn ông trung niên mặc đồ Tây đang ngồi đối diện: "Tôi không thể xin lỗi được. Bồi thường, họ Lương muốn bao nhiêu tiền, cứ mở miệng là được. Tài trợ thì không cần phải phạt những người khác, hãy loại trừ phần của tôi là được."
Nói xong, hắn xoay người bước đi về phía cửa.
"Mạch tiên sinh, tôi khuyên anh đừng quá xúc động." Luật sư gọi hắn lại ở phía sau, tiếng nói biểu lộ ra sự tức giận, "Tập đoàn chúng tôi có quan hệ rất tối với hiệp hội thể thao. Nếu Lương tổng thật sự muốn, anh ấy có thể cấm cậu thi đấu, càng đừng nói tới việc muốn làm huấn luyện viên!"
"Tiểu Mạch, chờ một chút!"
"Anh Tiểu Mạch, anh đừng rời đi!"
Huấn luyện viên, các đồng đội đều vội vàng gọi hắn lại.
Khi hắn vừa mới đi tới cửa, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người yểu điệu đi giày cao gót ba phân bước vào.
Mọi ánh mắt trong phòng hội nghị đều tập trung ở trên người phụ nữ xinh đẹp kia. Cô gật đầu ý chào tất cả mọi người.
"Tôi là người đại diện của Mạch Vĩ Triết. Mọi chuyện từ đây, tôi sẽ giúp anh ấy xử lý." Cô nói với giọng đầy mạnh mẽ và tự tin. Cô giơ giơ tập hồ sơ đang kẹp ở trong tay lên, "Tổng giám đốc Lương Văn Hà trong bốn tháng qua, đã liên tục quấy nhiễu Mạch gia. Đây là những hồ sơ điện thoại và ảnh chụp. Mong các vị đại biểu của tập đoàn Danh Dương hãy nhìn xem qua, sau đó đưa ra một lời giải thích hợp lý. Nếu không, Mạch Vĩ Triết cũng không loại trừ khả năng sẽ giải quyết theo con đường pháp luật."
Tập hồ sơ được đặt lên trên bàn, tất cả ảnh chụp đều hiện ra. Quả nhiên, chiếc xe thể thao màu xanh của Lương Văn Hà không ngừng xuất hiện ở cửa Mạch gia, còn có mấy tấm ảnh chụp được hắn xuống xe nhìn nhìn xung quanh. Đối với cuốn nhật ký điện thoại, toàn bộ danh danh các cuộc điện thoại đã được in ra, số điện thoại dày đặc, không phải đến từ văn phòng của Lương Văn Hà, mà là từ di động của hắn ta.
"Tôi sớm đã nghi ngờ ông Mạch sẽ nghiên cứu rõ về nguồn gốc của công ty tài trợ --" An Nhuận nhỏ giọng nói thầm.
"Chị Huyên Huyên thật là xinh đẹp --" Tiểu Vũ cũng nhỏ giọng nói.
Sắc mặt của Mạch Vĩ Triết từ sự khiếp sợ ban đầu đã chuyển qua âm trầm.
"Chờ một chút, anh không nhớ rõ đã từng ủy thác cho em --"
"Hãy để em kết thúc trước." Lê Vĩnh Huyên ngắt lời hắn, duỗi tay cầm lấy biểu mẫu đồng ý ở trên bàn, "Về phương diện tài trợ, bởi vì đội chúng tôi đã nói chuyện thành công với nhà tài trợ khác, chúng tôi đành phải từ chối lời đề nghị của tập đoàn Danh Dương."
Sau đó, cô nở một nụ cười ngọt ngào, đặt lại mẫu đơn đồng ý lên trên bàn.
"Nếu vậy, chúng tôi không còn gì để nói." Luật sư dẫn đầu đứng dậy, hậm hực rời đi. "Một đám người không biết tốt xấu!"
Vốn dĩ cho rằng có thể có được những chàng trai trẻ tuổi đầu nhuệ khí này, không ngờ đành phải mặt xám mày tro rời đi.
Và đại công thần vẫn đang đứng ở phía trước phòng hội nghị.
Chuyên nghiệp, bình tĩnh, sắc bén, tự tin...... Hơn nữa, thật xinh đẹp!
Chị Huyên Huyên của bọn họ đã quay trở lại!
Một trò hề đột ngột tới cũng đột ngột kết thúc. Mọi người trong đội vẫn chưa giải tán, giờ phút này đều ngồi tại chỗ, từ xa xa nhìn về phía hai người. Bọn họ nhìn Mạch Vĩ Triết, lại nhìn Lê Vĩnh Huyên, không ai dám mở miệng.
Đây không phải là một kết thúc có hậu hay sao? Vì sao nam nữ chính vẫn chưa nhào lên ôm ấp lẫn nhau, hạnh phúc nhìn nhau tươi cười. Thay vào đó, không khí bỗng trở nên căng thẳng như vậy?
"Đây là cái gì?" Mạch Vĩ Triết nói giọng khàn khàn, đè nén tức giận, "Tại sao em lại nhảy vào đây gây rối loạn?"
Hắn sớm đã hạ quyết tâm tuyệt đối không cho cô cuốn vào. Hiện giờ, tất cả nỗi khổ tâm của hắn đều trở nên vô ích!
"Tôi đã nói chuyện với nhà tài trợ bên này và đồng ý với họ. Đây là thư đồng ý và bản dự thảo, mời các vị hãy xem qua một chút." Thì ra Lê Vĩnh Huyên không phải thuận miệng hù người, cô đặt một chồng tài liệu lên bàn, đôi mắt mở to ý nói xin lỗi với mọi người: "Tôi có thể...... muốn nói chuyện riêng với Tiểu Mạch một chút... xin lỗi."
"Bên cạnh có một phòng họp nhỏ!" An nhuận lập tức đề xuất.
Mạch Vĩ Triết kéo cửa một cách giận dữ, đi ra ngoài. Lê Vĩnh Huyên lập tức theo sau, vừa luôn cố gắng đuổi theo hắn, vừa có ý gọi hắn lại: "Chờ một chút...... anh hãy chờ một chút. Anh có thể nghe em nói hay không?"
Với đôi chân dài, hắn lập tức đã không thấy tăm hơi. Lê Vĩnh Huyên đuổi theo từ trên phòng họp trên tầng cho tới dưới cầu thang, cô vội vàng đi qua hành lang dài; Đã lâu lắm cô không đi giày cao gót, hơn nữa còn cực kỳ nóng vội. Kết quả, khi cô chạy ra tới cánh cửa cổng trung tâm, lập tức vấp một chút và gần như ngã xuống!
May mắn thay cô nắm được bồn hoa bên cạnh, lúc này mới không ngã xuống. Nhưng đầu gối vẫn đập thật mạnh trên nền xi-măng, một trận đau nhức đột ngột truyền tới.