Khương Nghê quay về ngủ một giấc, khi dậy sắc đêm đã leo quá đỉnh trời.
Mắt đối mắt với Trịnh Đạc đang ngồi bên giường, cặp mặt đen nhỏ tí ấy cũng như màn đêm ngoài kia, trong cao sáng ngời, hệt nền trời sau cơn mù tan. Cô nhớ lần trước gã cũng đã nhìn cô như thế, sau thì đẩy cô ra.
“Lại đây.”
Giọng cô như sợi lông vũ mơn trớn vành tai Trịnh Đạc.
Trịnh Đạc nghiêng người về trước, đoạn hôn lên môi cô.
Cái hôn của gã rất ôn tồn, lúc mổ lên chỗ này khi lại mơn man đằng kia, nhẹ nhàng, ngưa ngứa, khiến Khương Nghê dần nổi cơn buồn phải tránh đi để rồi bị gã tóm cổ tay giữ chặt. Cái hôn của gã dần trở nên khao khát. Sau lần răng môi giao quyện, gã tiến dần hướng xuống, hôn hết lượt phần cổ gáy trắng ngần. Lại hướng xuống…
Trịnh Đạc không nghe, bắt đầu cởi hàng cúc sơ mi của cô.
“Trịnh Đạc…”
Thình lình bị tập kích, xúc cảm ướt ẩm từ đầu lưỡi khiến Khương Nghê vụn vỡ.
Đúng lúc ấy, điện thoại Khương Nghê bắt đầu rung khiến cả hai đồng loạt dừng khựng.
Là Jessie. Khương Nghê liếc Trịnh Đạc cười nhẹ như không, nhận máy: “Ờ, Jessie.”
“Chị đang ở đâu?” Giọng nói lo lắng của Jessie vẳng tới.
“Chị ở Biên Thành.” Khương Nghê đáp sau một khoảng chững ngắn.
“Bà cô con ơi, sao giờ chị còn ở Biên Thành? Ngày mốt chị có một buổi phỏng vấn đấy chị biết không hả? Mới hai ngày không liên lạc với chị, chị đã mọc cánh bay tuốt luốt rồi hả? Đúng rồi, Trịnh Đạc còn ở với chị không?”
Khương Nghê lờ đi lời chỉ trích của Jessie. Cô liếc đôi mắt vằn đỏ ẩn nhẫn của Trịnh Đạc, góc môi nhếch cong, nói: “Bọn chị vẫn luôn ở bên nhau.”
Trong lời giấu ý, mắt gợn sóng lăn tăn.
Rồi cô thấy một cảm xúc chưa từng có vụt lên trong mắt Trịnh Đạc, hệt một cậu bé lớn xác sắp sửa giở trò đùa ác.
“Được rồi, chơi cũng hòm hòm rồi, để em đặt vé máy bay mai về Cầu Cảng cho chị.”
Trịnh Đạc gằm đầu, day cắn, mài nghiền điểm hồng mẫn cảm kia.
“Được…”
Giọng Khương Nghê thoắt chuyển tông, lập tức bịt tay bưng kín miệng.
“Khương Nghê, chị sao vậy?”
Khương Nghê ngó gã đang cười toe vì giở trò đùa ác thành công, nói: “Không có gì, cúp nhé.”
Cô quẳng phắt điện thoại sang bên, tay bưng mặt Trịnh Đạc, mắt lừ lừ vào mắt gã, giọng điệu sặc mùi khiêu khích: “Tới đi.”
Đây là một cuộc mây mưa không thể hình dung. Hai con người kiếm tuốt cung giương, kiếm dao sáng loáng.
Khương Nghê gồng mình siết chặt mỗi một lần gã thọc vào. Cặp mắt Trịnh Đạc long lên, gân xanh trên trán nổi bục, mồ hôi túa đẫm, sức lực ở tay như sắp bóp gãy eo lưng cô, không mảy may thoái nhượng. Ở khoảnh khắc cuối cùng gã dùng chất giọng vụn bể chửi một câu tục tĩu, liền đó đổ kềnh xuống mình Khương Nghê.
Khương Nghê hôn mặt gã, âm giọng mệt lả chứa sự thỏa mãn vô hạn: “Vất vả cho anh rồi, tài xế Trịnh.”
Thình lình Trịnh Đạc nhổm phắt người, nhìn cô với ánh mắt trần trụi.
Khương Nghê hơi sợ. Cô mơn trớn tóc gã, cảm nhận cái hôn lại ập tới của gã.
“Trịnh Đạc, tôi mệt rồi.”
Động tác của gã trai phía trên dừng lại, nghiêng người ôm cứng lấy cô.
Cô ngửi thấy hơi thở thuần hậu ấm nồng và mùi mồ hôi quen thuộc trên cổ gã, giữa da thịt sát kề là nhịp tim mạnh mẽ chắc nịch trong lồng ngực gã, trên lưng là nhiệt lượng cuộn trào không đứt đoạn truyền tới từ bàn tay gã.
Biên Thành không có sân bay, phải ngồi tàu cao tốc lên tỉnh sau đó mới bắt máy bay về Cầu Cảng.
Trên tỉnh Khương Nghê mua ít nhu yếu phẩm, xách theo túi lớn túi nhỏ lên tàu cao tốc.
Ngoài cửa sổ là cảnh thu phi nhanh chỉ để tàn bóng, màu đỏ, màu xanh, màu quất, lẫn lộn vào nhau như bảng màu hỏng.
Khương Nghê đưa cái hộp trong tay cho Trịnh Đạc, giọng giễu cợt: “Bà chủ tặng anh.”
Trịnh Đạc nhận, mở hộp, là cái điện thoại hiệu Apple.
“Anh phải bắt kịp nhịp sống hiện đại chứ.”
Trịnh Đạc hí hoáy một hồi, phát hiện mọi phần mềm ứng dụng đã được cô tải sẵn hết.
Khương Nghê giật cái điện thoại, mở weibo, nói: “Tôi còn đăng kí cho anh một tài khoản weibo, tên là “Tùy tùng nhỏ của Khương Nghê”.” Khương Nghê nhấp vào hình đại diện, là một tấm hình cô dẩu môi đáng yêu, còn tự photoshop cho mình mấy cái nơ bướm. Hoàn toàn trời vực với hình tượng của cô bên ngoài.
“Anh đấy, phải chú ý tới trang cá nhân của tôi, nhớ phải điểm danh mỗi ngày…”
Trịnh Đạc lướt lướt màn hình, nói: “Fan của cô nhiều thật.”
Số fan hiển thị trên weibo của Khương Nghê là hơn sáu mươi triệu.
Khương Nghê trề môi: “Ai biết có phải fan thật không, chắc ối người là fan ảo công ty mua đấy. Lâu lắm rồi tôi không lên weibo, toàn là Jessie và bên quan hệ công chúng của công ty lo cả.”
Cô mở weibo, thấy hôm kia đội quan hệ còn giúp mình chia sẻ một bài đăng của chương trình “Nhật ký chốn đào nguyên”.
Cô tự chụp cho bản thân hiện đã bọc kín như xác ướp một tấm, thêm một biểu tượng cảm xúc hình con chó vàng, đăng lên.
Bởi khi đi cô đã quên việc phải mang cả Đại Hoàng về Cầu Cảng.
Vừa đăng bài, ngay tức khắc đã có bình luận và lượt like. Khương Nghê không phải người mới vào giới, cảm giác được muôn người chú mục đã mờ nhạt từ lâu. Chẳng buồn nhìn, cô nhắm mắt nằm nghỉ.
Suốt đường đi Trịnh Đạc vẫn tập trung ngâm cứu, ví dụ như dưới tấm hình selfie Khương Nghê vừa đăng chia thành hai nhóm người, một nhóm bảo cô sớm ngày về tiếp tục công việc, một nhóm chửi cô không nên tái xuất, hai nhóm người lao vào khẩu chiến không hồi nghỉ. Còn cả đủ kiểu bảo vệ và bóc trần liên quan tới cô, từng thiên từng hồi vô cùng trên thế giới ảo.
Cái thứ internet này phức tạp thật.
Khi Khương Nghê mở mắt ra lại, Trịnh Đạc vẫn đang hí hoáy cái điện thoại. Cô rướn cổ ngó vào, nhận ra gã đang hì hục like hết lượt các bài weibo của mình. Cách làm ấu trĩ ấy khiến cô bật cười.
Cô chạm tay vào mặt gã, mùi hương từ đầu ngón cắt đứt dòng tập trung của gã. Gã tắt điện thoại ngay lập tức.
Khương Nghê không nói gì, chia nửa tai nghe trên tai mình cho gã.
Phải chăng cuộc sống quá khốn khó
Hay thật rực rỡ và sắc màu
Chúng ta đều chất chồng thương tích
Cũng dần dà hư hoại dạ lòng
Bạn có được điều bạn muốn không
Đổi lại là trái tim hóa đá
Có còn ai lại khiến bạn mộng tưởng
Đầu Khương Nghê dựa vào vai gã.
Ngoài cửa sổ tối dần, bắt đầu có giọt mưa lất phất đập lên mặt kính. Hạt ngọc nước men bề mặt chảy xuống, gợi cảm giác không có tận cùng.
Gió lộng thổi ùa cuốn trôi ta
Khuôn mặt trắng rõ lãng quên nơi đầu gió
Đời này thêm lạnh thân này vượt trùng dương
Thời gian nhẹ tênh dặc dài lời ca ngâm nuốt tiếng
Gió lộng thổi ùa cuốn trôi ta
Ở nơi đầu gió dập tắt ánh nhìn thấu triệt
Tôi muốn ngoảnh lại nhìn kể hết chuyện trong tim
Thời gian bóng xế không đảo về đời người đã không thể tới lại
Trong buồng xe bóng người tới đi tất tả, trong thế giới hai người lại bình lặng yên tĩnh. Im lặng, đôi lúc còn trên cả vạn tiếng ngàn lời.
Cô, nhỏ bé và yếu nhược, dựa vào bờ vai chắc nịch của gã. Xúc cảm khó tả rõ ấy, chí ít đủ sức ngăn mưa lạnh phía ngoài.