Sơn Nam Hải Bắc

Chương 63

Mây đen dần dần nổi lên, sắc trời ảm đạm. Ngoài cửa sổ, phong cảnh bắt đầu nhá nhem.

Trên ghế lái phụ, Trần Dật mở mắt, nhìn quang cảnh phố phường quay ngược cửa sổ lao nhanh vun vút.

Toàn thân không còn sức lực, bủn rủn mệt mỏi. Trần Dật giơ tay đặt lên chốt cửa, nhưng cửa xe đã bị khóa trái, kéo không ra.

Bên cạnh vang tiếng cười khẽ: "Muốn xuống xe à? Không đi gặp người đàn ông của cô nữa sao?".

Cánh tay yếu ớt buông thõng, Trần Dật ngồi thẳng dậy, nhìn con đường xa lạ phía trước, lạnh giọng hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?".

Hơn nửa canh giờ trước, trong kho hàng, Dương Lạc Bình nói: "Muốn gặp người đàn ông của cô phải không? Được, tôi sẽ dẫn cô đi".

Nhưng Trần Dật chưa kịp phản ứng, hắn đã lao tới, vòng ra sau lưng, dùng một tay bóp chặt cổ cô. Ngay sau đó, cô bỗng thấy cần cổ đau nhói.

Loại cảm giác này vừa quen vừa lạ.

Hồi còn đi học, các sinh viên trong lớp thường thay nhau làm đối tượng thí nghiệm. Cô không chỉ một lần bị bạn học chích kim tiêm hoặc truyền dịch.

Hiểu rõ việc Dương Lạc Bình làm với mình, Trần Dật dồn hết sức gạt tay hắn, ôm cổ lùi về sau mấy bước, nỗi sợ hãi bỗng chốc trào dâng.

Dương Lạc Bình đứng im một chỗ nhìn cô, nhếch miệng cười nham hiểm: "Sợ gì, không phải thuốc độc đâu".

Hắn cúi đầu nhìn ống tiêm trong tay, mũi kim bé xíu bị bẻ cong vì cơn giãy dụa của Trần Dật. Từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt nhỏ ra từ mũi kim màu bạc.

Trần Dật nghiến răng theo dõi Dương Lạc Bình, không dám tưởng tượng rốt cuộc hắn đã tiêm thứ gì vào người mình.

Cô tự nhủ phải bình tĩnh, không được làm loạn. Nếu là thuốc phiện, hắn không tiêm vào mạch máu mà chỉ tiêm vào bắp thì cô sẽ không sao, không sao...

Nhưng rất nhanh, Trần Dật phát hiện ra sự bất thường trong cơ thể. Cô cảm thấy vô cùng buồn ngủ, vô cùng mệt mỏi, toàn thân cũng bắt đầu mềm nhũn, không còn sức lực.

Cảm giác ấy duy trì suốt nửa canh giờ, mãi cho đến lúc này mới suy giảm chút ít.

Dương Lạc Bình chuyên chú lái xe, không quan tâm đến bộ dạng của cô. Trần Dật đề cao âm lượng, hỏi hắn thêm một lần nữa: "Anh ấy đâu?".

Dương Lạc Bình khẽ bật cười, nhấc vành mũ lên, đưa mắt nhìn phía trước: "Gấp cái gì, đến nơi rồi cô sẽ biết".

Trong xe yên tĩnh trở lại, tay Trần Dật yếu ớt nắm thành quyền, trong đầu lặng lẽ lóe lên những đoạn ký ức ngắn ngủi.

Ngày đó, trong lễ cưới của Dư Sanh Sanh, Tiết Sơn kéo khóa lễ phục giúp cô. Trong không gian phòng tắm chật hẹp lạ lẫm, Tiết Sơn nói, đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ dẫn cô tới một nơi.

Là nơi nào vậy?

Liệu cô còn cơ hội để đi đến đó không?

***

Tấm cửa cuốn màu bạc rầm rầm kéo lên, bên ngoài, cảnh sát cầm súng tiến vào, bên trong không một bóng người.

Đồng Đồng đợi trong xe, thấy mấy chú cảnh sát đi vào rồi đi ra mà không thấy Trần Dật đâu. Con bé liền khóc váng, đập mạnh cửa sổ xe.

Khúc Mộc Sa Y vội vã mở khóa xe: "Sao lại...".

Đồng Đồng kéo cửa nhảy xuống, va vào người Khúc Mộc Sa Y, lao thẳng về phía nhà kho.

Chạy tới cửa, con bé bị ngăn lại, ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp nhà kho, vừa khóc vừa gọi: "Mẹ, mẹ ơi!".

Khúc Mộc Sa Y đuổi theo, sau khi chào đồng nghiệp, cô bế Đồng Đồng quay trở lại xe rồi ôm con bé thật chặt.

"Không có chuyện gì đâu, chúng ta sẽ tìm được bố của cháu và...". Cô ngập ngừng mấy giây: "Và mẹ của cháu".

Tiếng khóc nhỏ dần, Đồng Đồng từ từ ngẩng lên, ngó lăm lăm Khúc Mộc Sa Y, miệng khẽ thì thào: "Bố...".

Khúc Mộc Sa Y vỗ đầu một cái, lỡ miệng rồi. Đồng Đồng vẫn chưa biết Tiết Sơn bị mất tích.

Cô xoa nhẹ lưng con bé: "Đừng sợ, đừng sợ, họ không có chuyện gì đâu".

Ban đầu, họ phát hiện chiếc Volkswagen đen Dương Lạc Bình lái thông qua camera giám sát trước cổng bệnh viện. Trong quá trình lần theo dấu vết, do Dương Lạc Bình đổi xe và lái vào điểm mù nên manh mối bị chặt dứt. Còn điện thoại của Tiết Sơn thì luôn trong tình trạng tắt máy, cuối cùng không liên lạc được.

Cát Gia cũng đã đến, nhóm người liền đứng bên ngoài trao đổi công việc. Buổi sáng ông có một cuộc họp trong thành phố, sau khi nhận được tin tức liền lập tức tới ngay.

Bên phía bệnh viện thông báo, Chu Phú Dũng đã tỉnh nhưng hắn chỉ khai nhốt Trần Dật trong nhà kho bỏ hoang sau đó đưa Đồng Đồng đến địa điểm ấn náu, ngoài ra hắn không biết gì hết.

Thu xếp công việc tiếp theo xong xuôi, Cát Gia đến bên chiếc xe, gõ cửa.

Cửa sổ xe quay xuống, hốc mắt Khúc Mộc Sa Y hoen đỏ, cô gọi khẽ: "Sếp!".

Cát Gia nhìn lướt vào bên trong, Đồng Đồng nằm co ro một góc, lặng lẽ khóc.

Ông gật đầu với Khúc Mộc Sa Y: "Chú biết rồi, trước mắt cháu cứ chăm sóc con bé cho tốt đi".

***

"Đồng Đồng?".

Tiết Sơn bỗng bừng tỉnh, đầu đau như muốn nứt, mồ hôi lạnh dần dần thối lui.

Anh mở mắt, mọi vật nhập nhèm. Anh dừng trong giây lát mới thấy rõ trần nhà xi măng cũ kỹ trên đỉnh đầu.

Anh thở hắt ra, ngồi dậy, xoa huyệt thái dương, nhớ lại khung cảnh đáng sợ trong giấc mơ.

Trong giấc mơ, anh nhìn thấy một ngọn lửa lớn, Đồng Đồng đứng đơn độc trong ngọn lửa đó. Mặc cho anh gọi, Đồng Đồng không quay đầu lại, cũng không rời đi. Anh muốn chạy tới nhưng chạy không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con bé bị ngọn lửa nuốt chửng.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, Tiết Sơn nhìn xung quanh. Căn phòng xi măng này rộng chừng 20m2, không có cửa sổ, một bên tường là tấm rào thép tạo thành cửa ra vào, khóa bằng dây xích. Toàn bộ ánh sáng bên ngoài đều từ cánh cửa đó rọi vào trong.

Căn phòng bừa bãi, nào đồ ăn thừa, nào vải vóc bị xé rách, rơi vãi khắp nền đất.

Góc tường đối diện hàng rào đặt một chiếc tủ gỗ cũ, màu sơn đỏ sậm tróc lỗ chỗ, cửa tủ thiếu mất một cánh, cánh kia lắc lư hết đóng lại mở.

Anh đảo mắt qua chiếc tủ gỗ rồi dừng lại.

Phía sau góc tủ, hình như...có người?

Tiết Sơn cúi người xuống thấp, trong tầm mắt, bóng dáng "người kia" dần hiện rõ.

Tóc dài qua vai, rối bời, bám đầy dầu mỡ đất cát, trên đỉnh đầu còn dính một miếng rau quả thối. "Hắn" cúi đầu, đặt cằm lên gối, tay liên tục vẽ lòng vòng trên nền đất. Bên chân là một chiếc bát sứ cũ, đọng đầy nước và bụi bẩn.

Quần áo trên người "hắn" vừa bẩn vừa cũ, nhìn không ra màu sắc ban đầu. Hơn nữa, tuy là đầu thu nhưng "hắn" vẫn bó người trong bộ quần áo bông dày cộp, chân xỏ giày nhựa.

Tiết Sơn không nhìn rõ mặt "hắn" nhưng anh cảm nhận được, đây là một gã đàn ông.

Là một kẻ lang thang vất vưởng ư?

Tiết Sơn đang định mở miệng hỏi, bỗng đối phương ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào anh.

Gương mặt gã bẩn thỉu, đen sì như thể lâu lắm rồi không được rửa ráy. Vết bẩn trên gò má che phủ hơn phân nửa khuôn mặt, thấy không rõ dung mạo.

Ánh mắt gã vô thần nhìn Tiết Sơn, miệng lẩm bẩm không biết nói gì.

Xem chừng, gã đàn ông này đầu óc không bình thường, có hỏi cũng vô ích. Tiết Sơn tạm thời không quan tâm đến gã, đứng dậy đi đến bên cửa.

Qua hàng rào thép, anh trông thấy từng tầng núi cao, trước cửa là con đường núi lầy lội và một rặng tre vàng.

Bốn phía yên tĩnh, không khói bếp gia đình, chỉ có tiếng chim gáy trong lùm cây, quanh quẩn bên tai.

Rõ ràng, nơi này ở trên núi. Trong núi cao rừng sâu.

Điện thoại, ví tiền trên người, toàn bộ giấy tờ tùy thân đã sớm không cánh mà bay.

Trong căn nhà không có đồ dùng gì có thể sử dụng được. Tiết Sơn im lặng suy nghĩ, thò tay kéo cánh cửa khóa chặt, tìm đúng vị trí, dùng hết sức, kéo móc khóa ra.

Khóa sắt va vào hàng rào thép, tạo thành tiếng ồn lớn.

Móc khóa vẫn nguyên vẹn, không hề xê dịch, bên tai thấp thoáng tiếng ù ù.

Tiết Sơn xoay người, cẩn thận quan sát căn phòng xi măng. Sau đó anh đi tới, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh gã lang thang.

Anh hỏi: "Anh biết đây là đâu không?".

Gã lang thang ngó anh lăm lăm, miệng lẩm bẩm không rõ.

Tiết Sơn hỏi thêm mấy câu, đối phương như không nghe ra, không hề đáp lại.

***

Mấy tiếng trước, Dương Lạc Bình nói: "Cậu và tôi mới là người cùng một thế giới".

Tiết Sơn không trả lời, thầm tự hỏi làm cách nào nắm được tình hình của Trần Dật và Đồng Đồng, sau đó truyền tin tức cho Tiểu Bạch.

Dương Lạc Bình biết anh đang nghĩ gì, khóe môi giương lên: "Có phải đang nghĩ đến Đồng Đồng không?".

Hắn lái xe bằng một tay, tay kia rút điện thoại, mở một tấm hình, quơ quơ trước mặt Tiết Sơn rồi nhanh chóng thu lại.

Nhưng Tiết Sơn đã nhìn thấy.

Đồng Đồng ngồi co ro trong góc xe, ôm chặt đầu gối, tóc tai rối tung, trên mặt nước mắt lăn dài.

Tiết Sơn lặng lẽ xiết tay thành quyền, lạnh giọng hỏi: "Sao anh liên tục nhằm vào tôi không tha như vậy?".

Dương Lạc Bình bật cười: "Tôi đâu có nhằm vào cậu không tha hả người anh em? Chẳng phải câu đang rất tự do sao? Cậu xem, tôi không thu điện thoại của cậu, cậu muốn báo cảnh sát lúc nào thì tùy. Tôi cũng không khóa cửa xe. Cậu ngồi mệt, chỉ cần hô một tiếng, tôi sẽ lập tức dừng xe".

"Sau đó thì sao?".

"Sau đó?". Dương Lạc Bình làm bộ suy nghĩ: "Cậu không chơi với tôi, tôi đành để hai người anh em khác chơi đùa với cô bạn gái bé nhỏ của cậu vậy".

Thấy Tiết Sơn im lặng, hắn tiếp tục: "Trước kia, tôi từng giới thiệu một vài cô gái nhưng tất cả đều không vừa mắt cậu. Hóa ra, do tầm nhìn của cậu hơi cao. Nghe nói, cô người yêu bé nhỏ của cậu tốt nghiệp đại học trọng điểm? Cũng đúng, hoa thơm cỏ đẹp ngoài kia, sao mà sánh bằng. Hai người anh em của tôi đều là những kẻ thô kệch, chưa từng thấy gái đẹp duyên dáng bao giờ, nhỡ không may nổi tà ý, không cẩn thận hưởng lợi từ cô bạn gái của cậu, điều này không nên trách tôi".

Móng tay gần như khảm sâu vào trong lòng bàn tay, Tiết Sơn bình tĩnh nhìn phía trước, giọng lạnh băng: "Anh đừng quên, cuộc đời tôi tan nát lâu rồi. Nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì anh sẽ không sống nổi qua ngày hôm nay".

"Hay đấy, chơi vậy mới thích". Dương Lạc Bình cười khẽ: "Nhưng...".

Hắn kéo dài âm cuối: "Tôi còn một trò khác thú vị hơn, muốn thử không?".

Tiết Sơn chưa kịp phản ứng, bắp đùi bỗng nhói lên đau đớn.

Tiết Sơn vô thức giơ tay ngăn cản, chạm phải ống tiêm lạnh ngắt, anh gạt mạnh tay đối phương, rút mũi kim ra.

Ngay lập tức, tim anh đột nhiên đập nhanh, lồng ngực như bị một tảng đá đè xuống, hô hấp mỗi lúc một nặng nề. Anh há miệng thở dốc nhưng không hít được vào.

Trong lúc ý thức còn tỉnh táo, anh vươn tay về phía cần cổ Dương Lạc Bình, muốn túm lấy hắn.

Nhưng cánh tay vừa giơ lên liền mềm oặt, rủ xuống.

***

Bầu trời sương mờ mù mịt, mưa bụi dày đặc bay lất phất.

Tiết Sơn chau mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ Dương Lạc Bình đưa anh tới đây nhằm mục đích gì?

Nhốt anh?

Trong ngọn núi lớn hoang tàn vắng vẻ này, nếu không có manh mối chuẩn xác thì rất khó phát hiện ra. Thời gian trôi chầm chậm, anh không uống thuốc đúng hạn, các triệu chứng phát tác dần dần xuất hiện.

Sau đó thì sao?

Hắn thích thú nhìn dáng vẻ anh bị cơn phát tác hoành hành?

Vậy tại sao hắn còn muốn giam anh cùng một chỗ với gã lang thang kia?

Như nhớ ra, Tiết Sơn đi nhanh đến bên gã lang thang.

Anh ngồi xuống, nhanh chóng lục soát trên người gã, mong muốn tìm thấy chút manh mối nào đó.

Gã lang thang đột nhiên bị dọa, miệng rên ư ử, sắc mặt hung dữ, liên tục gạt Tiết Sơn ra.

Như chạm phải vật gì, động tác của Tiết Sơn dần chậm lại.

Gã lang thang này, không có cánh tay phải.

Hơn phân nửa cánh tay gã bị cụt, ống tay áo từ bắp trở xuống, trống không.

Tiết Sơn thoáng sửng sốt nhưng không để tâm, tiếp tục lần tìm trong bộ quần áo bẩn thỉu của gã.

Trong lúc mò mẫm, tay Tiết Sơn bỗng khựng lại. Rất nhanh, anh móc ra một túi nhỏ làm bằng giấy dai.

Anh sờ nắn chiếc túi, bên trong có thứ gì đó. Mềm như bột mì, không phải chìa khóa.

Tiết Sơn đứng dậy, lui về sau mấy bước, mở túi giấy dai.

Ba gói bột trắng nằm trong túi.

Anh mở từng gói, đổ một ít ra lòng bàn tay, thứ bột này sáng mịn, trắng hơn bột ngọc trai. Anh đưa lên mũi ngửi, vị nhàn nhạt chua chua.

Là ma túy.