Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 6: 6 Ngọc Dưới Gối


"Nương."
Lúc cơm chiều, Khương Hằng nói: "Đợi sau khi con đem toàn bộ sách đọc hết, có thể dạy con học võ không?"
"Sách trên đời này là vĩnh viễn đọc không hết," Chiêu phu nhân nói như vậy, "Nói chuyện không biết trời cao đất dày, ngươi nên tự tát chính mình hai cái đi."
Khương Hằng: "Con......!Vậy người dạy con tập võ đi, con nhất định cố gắng đọc sách."
"Muốn học bản lĩnh mổ heo giết chó này," Chiêu phu nhân nhàn nhạt nói, "Trừ phi ta chết."
Khương Hằng không nói, Chiêu phu nhân lại nói: "Cho dù ta hóa thành tro, đời này cũng sẽ không cho ngươi tập võ, từ bỏ ý định đi thôi."
"Vì sao chứ?!" Khương Hằng buồn bực nói, "Nhỡ đâu có người muốn đánh con thì sao?"
Chiêu phu nhân nói: "Vậy để cho bọn họ tới đánh, đánh không đánh lại, cãi không cãi lại, không phải mới là thánh nhân sao.

Để cho bọn họ giết ngươi, không phải càng tốt?"
Khương Hằng không nói, một lát sau lại nói: "Nương không phải đã dạy Cảnh Thự tập võ sao."
"Cầu gì được nấy," Chiêu phu nhân nói, "Kẻ dùng kiếm giết người, cuối cùng cũng đến lúc phải chết dưới kiếm.

Nó xứng đáng chịu số mệnh như vậy."
"Ai mà không chết?" Khương Hằng nói, "Một đời người chỉ như bóng câu qua khe cửa, chốc lát mà thôi.

Vạn vật không thể được như nước chảy tự nhiên mà sinh sôi ra vậy, mà như mầm non mạnh mẽ sinh trưởng, rồi lại như nào?.

Cuối cùng cũng tự nhiên mà biến hóa, tự nhiên mà thích ứng nhưng không thể bất tử.

Đã hóa mà sinh, lại hóa mà diệt.

Sinh vật vì đồng loại chết mà đau thương, con người lại vì người thân chết đi mà bi thống ......"*
*"Nguyên văn Hán Việt: "Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích, hốt nhiên nhi dĩ.

Chú nhiên bột nhiên, mạc bất xuất yên; du nhiên liệu nhiên, mạc bất nhập yên.

Dĩ hóa nhi sinh, hựu hóa nhi tử.

Sinh vật ai chi, nhân loại bi chi..." Xuất từ 《 Trang Tử · Tri Bắc Du 》Bên trên là ta đã giải nghĩa nên có chút dài dòng ~.
Chiêu phu nhân cười lạnh một tiếng: "Chính bởi vì không cho ngươi tập võ, ngươi mới học được cách dùng văn chương lấy ra tranh luận, khi nói ra lời này, liền không cảm thấy không có mặt mũi sao?"

"Con chỉ là......" Khương Hằng bất đắc dĩ nói, "Được rồi."
Khương Hằng cũng không biết mẫu thân biết dùng kiếm, Cảnh Thự đến, vạch trần ra rất nhiều bí mật nó chưa từng biết tới, tức khắc làm thế giới nho nhỏ bị phong bế này của nó bị đảo lộn long trời lở đất.
"Cảnh Thự là huynh đệ của con sao?" Khương Hằng đột nhiên nói một câu.
Chiêu phu nhân tay cầm muỗng canh không dễ thấy nhẹ nhàng run lên, trong lòng biết đứa con trai này tuy không rành nhân tình thế sự, lại một chút cũng không ngốc, tiền căn hậu quả, dựa vào phán đoán cũng có thể đoán được đại khái.
"Ngày mai bắt đầu viết văn chương." Chiêu phu nhân lạnh lùng nói, "Ăn xong liền cút."
"Vậy Cảnh Thự......"
"Ta ngày nào đó nếu thấy y không vừa mắt, không chừng nhất thời hứng khởi, liền sẽ xuống tay giết y." Chiêu phu nhân nhìn con trai nghiêm túc mà nói, "Ngươi nếu không muốn thấy cảnh y đầu lìa khỏi thân, liền không cần luôn làm nương nhớ tới y, được chứ?"
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng biết chính mình đoán đúng rồi, ngược lại cũng không lo lắng mẫu thân giết Cảnh Thự bao nhiêu, nàng tựa hồ đối với ai cũng đều như vậy, mặt mày mang theo một cổ lệ khí không giận tự uy, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nó liền chưa bao giờ thấy nàng cười.

Bất quá nó cảm thấy cần thiết, vẫn là thay mặt mẫu thân hung dữ nói lời xin lỗi với Cảnh Thự.
Hiện giờ nó, còn chưa đủ lớn để có thể lĩnh hội được, đột nhiên có thêm một người huynh đệ đối với nó sẽ có ý nghĩa gì.

Nhưng có một chút nó là rõ ràng, cũng tức là từ nay về sau, nó hẳn là sẽ không luôn chỉ có một mình.
Cảnh Thự lấy thùng nước lạnh, ở hậu viện lau mình, Khương Hằng tránh ở dưới hành lang nhìn y, người vừa đến, Cảnh Thự liền ngẩng đầu nhìn nó một cái.

Khương Hằng chỉ nhìn y cười cười, cũng vẫy tay ra hiệu y đi qua.
"Ta đổi thuốc cho huynh." Khương Hằng nói.
"Không cần." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng kiên trì nói: "Đến đây đi."
Cảnh Thự vì thế quay đầu lại nhìn vào trong phòng, Vệ bà đang ở bên cửa sổ may vá, Cảnh Thự liền đi lên hành lang, Khương Hằng không nói gì, kéo tay y, hai người đi chân trần, chạy về trong phòng Khương Hằng.

Giống như đêm qua, Khương Hằng bôi thuốc cho y, Cảnh Thự nghiêng thân mặc nó lăn lộn, chỉ là cuộc đối thoại hôm nay, so với đêm qua lại thân thiết hơn không ít.
"Có đỡ hơn không?"
"Ừm."
"Nhìn đi, ta nói hữu dụng." Khương Hằng cười nói.
Cảnh Thự ánh mắt trước sau nhìn mảnh Ngọc Quyết kia, Khương Hằng đêm qua tiện tay đem nó đặt ở dưới gối đầu, lộ ra một góc.

Khương Hằng chú ý tới Cảnh Thự tựa hồ thực để ý Ngọc Quyết này, liền nghĩ hôm nào bảo Vệ bà đan cái dây đeo, giống như của nó, rốt cuộc trong nhà cũng không thiếu ngọc thạch, đối với nó mà nói, này chỉ là một cục đá bình thường.
"Tay mỏi không? Luyện kiếm xong, nâng dậy không nổi sao?" Khương Hằng lại hỏi.
Cảnh Thự lắc đầu, lại nhìn Khương Hằng, tối nay Khương Hằng trong mắt trước sau mang theo ý cười, Cảnh Thự lại khẽ nhíu mày, tựa hồ đang phán đoán nó vì sao biểu tình thích thú như vậy.


"Nương ta vẫn luôn là như thế này," Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đem nói ra miệng, "Huynh đừng trách nàng."
Cảnh Thự không trả lời, trong ánh mắt có chút thất thần.

Khương Hằng lại nói: "Nàng cũng thường xuyên dùng roi quất ta, phàm là không đọc sách......"
"Ngươi đọc một lần," Cảnh Thự đột nhiên nói, "Liền sẽ thuộc sao?"
"A?" Khương Hằng không thể hiểu được, gật đầu nói, "Phải, đúng vậy, Vạn Chương huynh đọc qua sao?"
Cảnh Thự nói: "Ta không biết chữ."
Khương Hằng chấn kinh rồi: "Huynh không biết chữ?"
Khương Hằng không thể tưởng tượng được, trên đời này còn có người không biết chữ, hỏi: "Tại sao lại không biết chữ? Biết chữ không phải......!Trời sinh sao?"
"Không có người dạy ta." Cảnh Thự dứt khoát mà đáp, "Biết chữ không phải trời sinh."
Khương Hằng trong lòng sinh ra một ý niệm, đang muốn nói ta dạy cho huynh đi, ta dạy cho huynh biết chữ, huynh dạy ta học kiếm.

Trên tay đổi thuốc xong, Cảnh Thự lại đứng dậy, nói: "Đi."
Khương Hằng muốn đuổi theo đi ra ngoài, Cảnh Thự lại xoay người đóng lại cửa phòng nó, đem nó chắn ở trong phòng.

Khương Hằng đã quen nhân tình lãnh đạm này, mẫu thân như thế, Vệ bà cũng như thế, hành động này của Cảnh Thự ngược lại làm nó không thấy lạ, chỉ phải trở về phòng nằm xuống, lại cũng không thèm để ý thái độ của Cảnh Thự.
Đêm nay ngoài phòng tiếng gió thổi mãnh liệt, Khương Hằng ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được có người đứng ở bên giường nó, đột nhiên mở to hai mắt.
"Ai?" Khương Hằng hoảng sợ, phát hiện lại là Cảnh Thự.
Cảnh Thự an tĩnh mà đứng, cúi đầu nhìn một góc Ngọc Quyết lộ ra dưới gối.

Khương Hằng nói: "Trong phòng huynh lạnh sao?" Nói nhích vào trong giường nhường nhường, ý bảo: Huynh lên đây ngủ?
Cảnh Thự đi chân trần, mặc một thân áo trong, nhìn chăm chú Ngọc Quyết dưới gối.

Hai người nhìn nhau trầm mặc một lát, Cảnh Thự bỗng nhiên nói: "Đây là cha ta cho ta."
Khương Hằng đem Ngọc Quyết từ dưới gối lấy ra, đưa cho Cảnh Thự, nói: "Ta biết, ta biết là của huynh, đang muốn đan cái tua, trả lại huynh đâu."
Cảnh Thự lại trầm mặc thật lâu, cuối cùng, quay đầu đi chỗ khác, xoay người rời đi phòng ngủ Khương Hằng.

Khương Hằng cầm lấy Ngọc Quyết, đuổi theo, Cảnh Thự nói: "Bỏ đi, ngươi giữ đi thôi."
Gió to thổi ra cửa phòng, Khương Hằng nhìn thân ảnh Cảnh Thự, bị gió lạnh thổi hoàn toàn thanh tỉnh.
"Ca." Khương Hằng đột nhiên hô lên.
Cảnh Thự rõ ràng ngừng lại một chút, bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt mang theo khiếp sợ.


Khi Khương Hằng lại muốn kêu, Cảnh Thự đã biến mất ở sau hành lang.
Một đêm gió lớn thổi hoa lê rơi đầy đất, ở góc tường hoa Đồ Mi nở rực rỡ, ngày này Khương Hằng ở trong thư phòng, ở trên giấy viết văn chương.

Chiêu phu nhân đem một quyển kiếm thức trực tiếp ném tới trước mặt Cảnh Thự, nói: "Ba trang đầu, sau giờ ngọ khảo giáo."
Chiêu phu nhân đi rồi, trong tiền viện liền chỉ còn lại hai người Cảnh Thự dưới trời luyện kiếm cùng Khương Hằng cắn bút bên bàn viết văn.

Cảnh Thự có chút tuyệt vọng mà nhìn Khương Hằng nói: "Làm sao bây giờ?"
"Ta đọc cho huynh nghe," Khương Hằng vội nói, "Tới, đưa cho ta."
Khương Hằng đọc vài lần, Cảnh Thự gật đầu, đi luyện kiếm.

Khương Hằng viết mấy hàng chữ, từ dưới đệm lấy ra một cái tua, tay đan mấy cái dải lụa, lại nhìn giấy trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Thự trong viện, một lúc ba việc.
"Ta lại đã quên, lại đọc một lần?" Cảnh Thự đột nhiên cầm kiếm phổ, ra hiệu cho Khương Hằng.

Khương Hằng bị sai sử lại rất cao hứng, nhanh chóng gác bút xuống, cầm tua rua vừa mới đan được một nửa, nói: "Vai trầm như vực sâu.

Ý tứ chính là vai hạ xuống, bất động."
"Đã biết." Cảnh Thự lại đuổi nó trở về viết văn chương, bắt đầu tập kiếm.
"Ta dạy chữ cho huynh đi?" Khương Hằng nghĩ nghĩ, nửa câu sau lại chưa nói ra, chỉ vì nó từng đọc qua sách, đạo đối nhân xử thế, không nên dựa vào ân tình kết giao bằng hữu, cũng không nên dùng tới làm giao dịch bảo Cảnh Thự dạy nó luyện kiếm.
"Ta không thể dạy ngươi học kiếm." Cảnh Thự hôm nay phá lệ mà nói không ít lời.
"Ta biết," Khương Hằng bất đắc dĩ nói, "Nương không cho ta tập võ."
"Không phải, là bởi vì, ta chính mình cũng không học được," Cảnh Thự đưa ra một câu trả lời ngoài dự liệu, y xua xua tay, chuyên chú mà luyện kiếm, đáp, "Đợi ta học được lại nói."
"Được." Khương Hằng sảng khoái mà cười nói.
Đọc xong 《 Vạn Chương 》, Khương Hằng liền đến viết lời giải sau khi đọc, Chiêu phu nhân sau khi xem qua, không tỏ ý kiến, đem giấy xếp lại như cũ gác ở trên giá, phân phó: "Kế tiếp đọc 《 Thiên Luận 》."
"Mùa Thu năm trước đã đọc qua." Khương Hằng đáp, tiện đà đọc lên: "Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong......"*
*《Thiên nhiên vận hành có quy luật, quy luật này sẽ không bởi Đế Nghiêu thánh minh mà tồn tại, hay vì Triều Kiệt bạo ngược mà mất đi.


Chiêu phu nhân phất tay áo nói: "Đã quên, đọc 《 Thu Thủy 》 đi."
"Mùa Thu lũ bất chợt mạnh mẽ ập tới, rất nhiều dòng nước đổ vào Hoàng Hà; mặt sông rộng lớn sóng gió mãnh liệt, hai bên bờ sông không phân biệt được đâu là trâu đâu là ngựa.

Bởi vậy......"
"Được rồi." Chiêu phu nhân đột nhiên loáng thoáng sinh ra cảm giác sợ hãi, một phòng sách, cư nhiên sắp bị con trai tám tuổi đọc hết?!
"《 Đại Thủ 》thì sao?" Chiêu phu nhân mang theo một chút khẩn trương không dễ phát hiện, đánh giá Khương Hằng, may mà lần này Khương Hằng mặt hiện mờ mịt, hỏi: "Đại Thủ là cái gì?"
"Sách Mặc Địch lão tiên sinh đưa tới." Chiêu phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
"Mặc Địch là ai?" Khương Hằng lại tò mò hỏi.
"Ông lão tóc vàng lần trước đó." Chiêu phu nhân nói.

Khương Hằng nhớ ra rồi, lão nhân gia cao lớn giống như người Hồ là một trong số ít khách nhân tới Khương gia.

Nó lảo đảo ôm tới một đống thẻ tre, cố hết sức mà đặt ở trên bàn.

Chiêu phu nhân trong tay cầm thước trúc, gõ gõ, nói: "Bây giờ đọc cái này.

Mùng hai bắt đầu đọc, nếu như lười biếng thì cẩn thận da thịt của ngươi." Nói lại đi tới Cảnh Thự trong viện, uốn thẳng chiêu thức cầm kiếm của y.
Khương gia vào các ngày mùng một mười lăm thả làm ngày nghỉ, cuối tháng Khương Hằng nhẹ nhàng liền hoàn thành công khóa, nhìn biểu tình của mẫu thân, vẫn là như cũ không có bắt bẻ cũng không có nửa câu khen thưởng, chỉ có nhẹ nhàng một câu "Cũng được".
Ngày mai nghỉ, không cần đọc sách, Khương Hằng liền không có việc gì để làm, buồn đến trên đầu mọc cỏ, nhưng mà bây giờ có Cảnh Thự ở đây, có bạn, nói không chừng muốn bày trò gì, nếu có thể lôi kéo được y trộm chuồn ra ngoài một chuyến, vậy càng tốt.
Đêm đến tiếng mưa gió đứt quãng, sau khi phòng phía đông tắt đèn, thân ảnh nho nhỏ của Khương Hằng lặng yên không một tiếng động mà xuyên qua hành lang, vòng đến hậu viện, đi tới dưới cửa phòng Cảnh Thự, nghe thấy bên trong tiếng hít thở trầm trọng.

Khương Hằng nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, vẫn chưa được đáp lại, đẩy ra cửa phòng Cảnh Thự, tới gần bên giường, Cảnh Thự trên giường lại ở ngay lúc này trở mình.
"Ca ca," Khương Hằng rất nhỏ tiếng mà kêu, "Huynh ngủ rồi sao?"
Cảnh Thự tựa hồ không chút nào ngờ Khương Hằng sẽ ở đêm khuya đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên xoay người một cái ngồi dậy, nhích vào trong giường một chút, một tay cầm chăn, che lại mặt.
"Đi," Cảnh Thự nói, "Làm, làm cái gì? Đi mau."
Khương Hằng lập tức thở dài, nói: "Ngươi sinh bệnh?"
Khương Hằng duỗi tay đi sờ, Cảnh Thự lại lập tức khóa trụ cổ tay của nó.

Gió đêm đem cửa sổ bên giường đột nhiên thổi mở ra, nương một chút ánh sáng của màn đêm, Khương Hằng bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt Cảnh Thự có hai hàng nước mắt.

Cảnh Thự hô hấp dần dần bình tĩnh trở lại, Khương Hằng bò lên trên giường, quỳ kéo lên cửa sổ, nó vốn dĩ muốn nói mấy câu, nhưng thấy một màn Cảnh Thự ở trong đêm mưa sa gió giật nằm ở trong ổ chăn khóc, tức khắc cái gì cũng không nói ra được.

Cảnh Thự trên mặt hiện ra biểu tình nghi hoặc, hai tiểu hài tử nhìn nhau, sau khi lúng ta lúng túng thật lâu, Khương Hằng mới nhớ mục đích tới tìm của nó, nó từ trong lòng ngực móc ra mảnh Ngọc Quyết kia, trên Ngọc Quyết đã đan cái dây tua rua màu đỏ vụng về mà lộn xộn, đưa tới trong tay Cảnh Thự.
"Cái này cho huynh." Khương Hằng ôm đầu gối, ngồi ở trên giường Cảnh Thự, nói, "Huynh nhớ cha mẹ huynh sao?"
Theo lý thuyết cha Khương Hằng cũng chính là cha Cảnh Thự, nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy nam nhân chưa từng gặp mặt kia có tư cách để nó nhận làm "Cha", có lẽ chỉ có đối với Cảnh Thự mà nói, nó mới chân chính có được gia đình hoàn chỉnh.
Cảnh Thự tiếp nhận Ngọc Quyết, cúi đầu nhìn, nói "Ừm".
"Nói cho ta nghe một chút về cha đi." Khương Hằng nhịn không được nói.
"Hôm nào đi." Cảnh Thự nói, "Ngươi trở về ngủ, đi thôi."
Cảnh Thự kéo ra chăn, nằm xuống.

Khương Hằng đáp: "Được."
"Đừng nói cho phu nhân cùng bà bà." Cảnh Thự trong ổ chăn nói.
Khương Hằng tự nhiên bảo vệ cái bí mật nho nhỏ này, nó đóng cửa lại cho Cảnh Thự, lại quay về phòng phía đông.

Cảnh Thự nghe được nó đi rồi, lại từ trên giường bò dậy, đem cửa đẩy ra một kẽ nho nhỏ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Khương Hằng sờ soạng trở về, đi đường không cẩn thận đá phải chậu hoa lan, đau đến nhảy lò cò vài cái, lại nghe thấy tiếng một tiếng đẩy cửa "Kẽo kẹt" trong phòng Vệ bà, vì thế Cảnh Thự vội vàng đóng lại, Khương Hằng lại với tốc độc nhanh hơn, chạy..