Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 19: Lòng người khó lường.

Hôm sau, không khí trong cung Lạc Dương có thể cảm thấy được khẩn trương không ít, thị vệ đều bị phái đi tuần tra. Nhưng mà Ngự lâm quân trong cung vốn dĩ đã không nhiều lắm, 800 người, lão nhân trên 50 tuổi đã chiếm mất chín phần, bội kiếm rỉ sét loang lổ, chỉ có thể khắp nơi xem xét cảnh báo.

Người trẻ tuổi đều bị điều tới canh giữ ở trước chủ điện, mà đặc sứ ba nước Dĩnh Đại Trịnh lại sẽ tới trong cùng một ngày.

Kế đến, bọn họ ở trên điện bắt đầu cải vã kịch liệt.

"Ngô Vương thân là ngôi cửu ngũ chí tôn, tuyệt không nên mạo hiểm," Đặc sứ nước Dĩnh nói, "Chuyện có vạn nhất, nếu như rơi vào tay bọn man di làm sao bây giờ? Đất Dĩnh lấy Trường Giang làm ranh giới, dựa vào nơi hiểm yếu để thủ, cho dù Ngọc Bích quan bị phá, trên dưới trong nước cũng nguyện bảo vệ thiên tử chu toàn."


Đặc sứ nước Đại nói: "Đại Võ Vương trấn giữ Kiếm Môn Quan, đã trăm năm Đại Quốc chưa từng xảy ra chiến sự, đất Dĩnh độc chướng rất nhiều, cũng là nam di, các ngươi cùng Ung nhân đều là man di giống nhau! Ngô Vương, ngài nên theo chúng ta đi."

"Trịnh tiếp giáp Đông Hải," đặc sứ nước Trịnh nói, "Ba mặt dựa núi che chắn, Thái Hậu nước Trịnh cùng mẫu phi thiên tử là tỷ muội cùng dòng, nước Trịnh chính là nhà ngoại của Tấn Vương, thân thiết nhớ mong, mong Ngô Vương cùng nhau lên đường."

Đặc sứ nước Đại lại nói: "Tổ mẫu Đại Võ Vương, cũng cùng Tấn tiên vương một mẹ sinh ra, Cơ Sương công chúa cũng là con gái nuôi của Đại Vương, nói đến nước Đại cùng vương thất, cũng là có quan hệ thông gia đó nha, nào chỉ có mỗi nước Trịnh?"

Đặc Sứ nước Lương nói: "Xe ngựa chúng ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần thiên tử nguyện ý, liền có thể ngay trong ngày khởi hành, Ngô Vương, thế cục hiểm trở, Ung nhân bất cứ lúc nào cũng có thể đem quân tấn công Lạc Dương! Khẩn cầu Ngô Vương nể tình chúng ta trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai mạo hiểm tiến đến......"


Trong Vương đình yên lặng không lên tiếng, đều là những lão nhân đã già đến mức ngồi cũng không vững, Thái Tế nhìn Cơ Tuần thoáng khẩn cầu, Cơ Tuần lại không dao động.

"Ta mệt mỏi," Cơ Tuần nói, "Tiếp đãi các vị sứ thần lui xuống trước, còn lại, qua mấy ngày nữa lại nói."

Sứ thần lại hoảng loạn lên, sôi nổi nói: "Không thể, bệ hạ!"

Đặc sứ nước Lương đầu tiên là tiến lên, sau đó, đặc sứ ba nước còn lại đều xông tới, lại vượt qua lễ nghĩa, tới gần thiên tử, muốn thêm khuyên bảo hoặc uy hϊếp.

"Lui ra!" Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo phía sau Cơ Tuần quát lên, đó là Khương Hằng đang cầm bút.

Cơ Tuần cũng hết sức bất ngờ, lúc này lại là Khương Hằng quát bảo đám sứ thần ngưng lại hành động vô lễ. Hôm nay Triệu Kiệt ra ngoài an bài phòng thủ thành, không có canh giữ ở bên người Cơ Tuần, may mắn có một tiếng quát của Khương Hằng, quát mấy người ở trong điện.


Nhưng sau khi đám sứ thần nhìn thấy, Thái Sử phía sau Cơ Tuần chỉ là một tiểu hài tử, liền không hề sợ hắn.

"Ngô Vương." Đặc sứ nước Lương căn bản không đem Khương Hằng để vào mắt, lại lên trước một bước, nhìn bộ dáng kia, lại là muốn ra tay đem Cơ Tuần từ trên vương tọa kéo xuống.

"Người tới!" Khương Hằng cả giận nói.

Tiếng thứ hai rơi xuống, Cảnh Thự từ ngoài điện đi đến, ngay sau đó là tiếng rút kiếm vang lên.

Trong điện yên lặng, Khương Hằng nói: "Ai lại dám cả gan mạo phạm Ngô Vương, tiến lên một bước, trảm ngay tại chỗ, tạ tội thiên hạ."

"Vâng." Cảnh Thự đáp.

Khoảnh khắc đó trong điện lặng ngắt như tờ, Cảnh Thự dáng người cao thẳng, trong ánh mắt mang theo một cổ khí thế sắc bén. Sứ thần tức khắc không dám lỗ mãng.

Lúc này lại không thể so với hai nước giao chiến không chém sứ giả, thiên tử tuy đã suy thoái, những vẫn là chủ của thiên hạ. Nếu lấy "Mạo phạm" làm lí do, đem bọn họ tại chỗ chém gϊếŧ, các nước cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Đám sứ thần thong thả thối lui đến dưới bậc, Cơ Tuần hiện ra một tia ý cười trào phúng.

"Đều lui ra đi," Cơ Tuần nói, "Ta tự nhiên hiểu rõ trong lòng."

"Đặc sứ Ung Quốc, Trấp Lăng công chúa đến ——" ngoài điện thông truyền.

Toàn bộ sứ giả trong thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt, chỉ thấy ngoài điện một nữ tử trẻ tuổi thân khoác áo choàng bước nhanh tiến vào, khi cởi xuống áo choàng, dung mạo thanh lệ, giống như làm trong điện tối tăm theo đó sáng lên.

Nàng một thân võ phục, làn da trắng nõn, bất quá hai mươi mấy tuổi, nàng đầu tiên là nhìn quét qua trong điện, liếc mắt một cái phảng phất liền minh bạch đã xảy ra chuyện gì, đi đến trước bục.

Khương Hằng hít sâu, Cơ Tuần lại thoáng nghiêng người, đối hắn khoát tay, ý bảo không sao.

Cảnh Thự thấy thế thối lui đến một bên, nữ tử mỹ mạo kia đầu tiên là quỳ rạp trên đất.
"Ngô Vương ăn cơm bao nhiêu? Ngủ được mấy tiếng? Thiên hạ vạn dân, đều nhớ thương thiên tử. Hôm nay được gặp mặt thiên tử, vinh sủng vô cùng."

"Đều tốt." Cơ Tuần đáp, "Trấp Lăng công chúa đứng dậy đi."

Trấp Lăng lúc này mới đứng dậy, khinh thường mà nhìn chúng sứ thần liếc mắt một cái, sau đó, Triệu Kiệt cũng đi vào.

Triệu Kiệt sải bước mà vào, đi lên bục thiên tử, tay nắm cổ tay chắp sau lưng, hai nhân nhẹ tách ra đứng bên cạnh Cơ Tuần giống như một dãy núi.

Trấp Lăng mang theo ý cười nói: "Ngô Vương, huynh trưởng mời thiên tử đến Lạc Nhạn Thành làm khách, đặc biệt sai ta tiến đến, bảo hộ thiên tử an toàn, thỉnh vương khởi giá, dời bước đến nước Ung."

Đặc sứ năm nước đều đến đủ, nhất thời không có người mở miệng, trong không khí yên lặng, Cơ Tuần chậm rãi mở miệng.
"Trở về nói cho Trấp Tông, cũng nói cho vương các ngươi," Cơ Tuần nói, "Ta chỗ nào cũng không đi, nếu chiến hỏa đốt khắp thiên hạ, tự nhiên cũng đốt tới Lạc Dương, đến lúc đó, thiên tử sẽ cùng vạn dân cùng chết, bãi triều."

Vào đông, hoàng hôn như máu, hôm đó Khương Hằng kẹp theo lụa trắng ra tới, Cảnh Thự đã chờ ở ngoài cửa.

"Tối hôm nay, ta liền đi đem bọn họ toàn bộ gϊếŧ hết." Cảnh Thự tháo xuống mũ giáp, nói.

Khương Hằng biến sắc nói: "Đừng! Gϊếŧ đặc sứ có ích lợi gì?"

Cảnh Thự hiển nhiên đối với một màn trên triều hôm nay vẫn còn tức giận, Khương Hằng nói: "Nước ung một khi nhập quan, đại quân bốn nước liền sẽ tiến vào chiếm giữ Lạc Dương, sớm hay muộn đều sẽ tới. Chỉ cần Trấp Tông không tiến vào, bọn họ chưa chắc sẽ to gan như vậy."
Ngọc Bích Quan hiện tại còn ở trong tay nước Ung, từ sau năm đó Cầm Minh Thiên Hạ, họ Trấp liền canh gác chặt chẽ quan ải duy nhất thông với đất bắc này. Bốn nước hiện giờ muốn đoạt Ngọc Bích Quan, đuổi đại quân nước Ung chạy về phía Bắc trường thành, vậy ắt phải chọn tuyến đường phía Bắc Lạc Dương, đánh một trận ác liệt.

Mấy ngày này, Khương Hằng lật xem công văn quân sự mười năm trước, đại khái phán đoán Đại Trịnh Lương Dĩnh có thể triệu tập được 50 vạn đại quân. Ung quân lại thiên về kỵ binh không mạnh bộ binh, càng đẩy mạnh về phía Nam càng nhiều núi non trùng điệp cùng gò đất, đối với kỵ chiến liền càng bất lợi. Không nói đến nước Dĩnh còn có Trường Giang hiểm yếu cùng mười vạn thuỷ quân, Trấp Tông nếu như thông minh, sẽ không vào lúc này xuất quan xuôi nam đối chọi với liên quân mới đúng.
Cảnh Thự trầm mặc một lát, ba năm qua, hắn cũng chậm rãi xem Lạc Dương như nhà mới, chỉ cần Khương Hằng ở đây, hết thảy đều cùng Tầm Đông không có gì khác nhau.

"Chúng ta phải đi sao?" Cảnh Thự nói.

"Đi đâu chứ?" Khương Hằng hỏi ngược lại.

Từng màn Tầm Đông phảng phất như còn ở trước mắt, Cảnh Thự giờ phút này, bỗng nhiên hiểu được lựa chọn năm đó của Chiêu phu nhân.

"Phải, lưu lại thôi." Cảnh Thự gật đầu, cho dù thiên hạ to lớn, cũng không có chỗ có thể đi. Ba năm trước, bọn họ chạy trốn khỏi Tầm Đông, hiện giờ nếu lại chạy trốn khỏi Lạc Dương, như vậy đến cuối cùng hắn cùng Khương Hằng, cả đời đều phải ở trong thiên hạ mênh mông rộng lớn lưu lạc khắp nơi.

Bọn họ lại thấy Triệu Kiệt, mà lần này Triệu Kiệt là đặc biệt tới tìm hai người, ý bảo bọn họ đi theo mình.
Cơ Tuần đang ở trong tẩm điện chờ đợi bọn họ, sau khi tiến vào, Triệu Kiệt xoay người, đóng cửa lại canh giữ ở ngoài cửa.

Khương Hằng vốn tưởng rằng Cơ Tuần muốn nói vài câu về chuyện hôm nay trên triều đình, nhưng y như cũ bảo trì an tĩnh —— cái gì cũng không có nói, mang theo ý cười chăm chú nhìn hai người.

"Những ngày gần đây như thế nào?" Cơ Tuần nói, "So ngày ngày đầu tiên tới Lạc Dương, hai ngươi đều đã trưởng thành."

Khương Hằng đang muốn hành lễ, dựa theo lễ nghĩa cảm kích thiên tử quan tâm, Cơ Tuần lại nói: "Không cần lại giữ lễ tiết, đứng dậy đi."

Sau khi yên lặng một lúc lâu, Cơ Tuần từ từ thở dài, nói: "Ngươi nhìn rõ vị đặc sứ nước Ung ngày hôm nay kia?"

Khương Hằng chỉ phải đáp: "Vâng."

Cơ Tuần nhìn kĩ khuôn mặt Khương Hằng, giống như nghĩ tới cái gì, lại không có nói.
"Ta không biết có thể bảo hộ chu toàn Lạc Dương hay không," Cơ Tuần nói, "Triệu tướng quân cũng không biết, ta sẽ không để Trấp Tông bắt cóc, làm Vương kỳ cho y, nhưng các ngươi không giống nhau. Khương Hằng, ngươi cùng Cảnh Thự, bây giờ liền đi theo Trấp Lăng công chúa trở về, sau đó ta sẽ viết một phong thư, phó thác Ung Quốc thay vương thất chiếu cố các ngươi."

Khương Hằng: "!!!"

Khương Hằng quay đầu nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự lại vào giờ phút gánh lên trách nhiệm quyết định vận mệnh hai người, buột miệng thốt ra: "Ung là địch nhân, chúng ta không đi."

Cơ Tuần ngẩn ra, giải thích: "Phụ thân các ngươi, chính là quốc sĩ Ung Quốc, tuy rằng ta đối với hành động của hai huynh đệ Trấp Tông không ủng hộ, nhưng niệm tình Cảnh Uyên, Trấp Tông chắc chắn sẽ đối xử tử tế với các ngươi......"
"Nguyên nhân chính là như thế," Cảnh Thự nói, "Ta mới không đi, ta không quen cái gì quốc sĩ, bọn họ muốn huỷ hoại nhà của chúng ta, ta như thế nào có thể nhận giặc làm cha?"

Khương Hằng không có minh bạch ngụ ý của Cảnh Thự, đây là lần đầu liên từ sau nhiều năm bọn họ ở cùng nhau, Cảnh Thự không có trưng cầu ý tứ của hắn, liền buột miệng thốt ra hạ quyết định.

Nhưng lời Cảnh Thự nói, cũng đúng là lời hắn muốn nói.

Cảnh Thự lại nói: "Bọn họ sẽ bắt Hằng Nhi làm rất nhiều chuyện, muốn Hằng Nhi bán mạng cho nước Ung, cha ta đã trả giá tánh mạng chính mình, hai chúng ta cũng không phải ông ấy. Chúng ta không nợ nước Ung."

Khương Hằng gật gật đầu, nói: "Ca ta nói đi chỗ nào, ta liền đi chỗ đó."

Ánh mắt Cơ Tuần trở nên ôn nhu, sau đó, y gật gật đầu, nói: "Giống như suy nghĩ của Triệu tướng quân, như vậy cũng tốt, như vậy, cho dù Chiêu phu nhân có trở về hay không, các ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đi, không cần lại để ý chúng ta."
Cảnh Thự vẫn như cũ có chút không yên tâm, khi đang muốn mở miệng, Cơ Tuần lại nói: "Yên tâm đi, ta không có nói cho Trấp Lăng bất luận cái gì có liên quan đến thân thế các ngươi, sáng mai, nàng liền sẽ rời đi." Nói, lại thần bí mà nhìn Cảnh Thự chớp chớp mắt.

Ban đêm, Khương Hằng cùng Cảnh Thự sóng vai nằm ở trên giường.

"Ca." Khương Hằng thấp giọng nói.

Cảnh Thự: "Hửm."

Khương Hằng ở dưới chăn sờ sờ mu bàn tay Cảnh Thự, Cảnh Thự liền lật tay qua, nắm tay hắn. Sau đó, y lật người lại, đem Khương Hằng ôm vào trong lòng ngực. Bọn họ đều đã trưởng thành, Khương Hằng cũng có dáng dấp thiếu niên, tuy Cảnh Thự chỉ mười bốn tuổi, lại đã cao gần giống như thị vệ trong cung.

Khương Hằng ban đầu có một chút thẹn thùng, nhưng thân thể nóng rực cùng mùi hương trên người Cảnh Thự, vẫn là quen thuộc như vậy.
"Nếu có nguy hiểm," Cảnh Thự sờ sờ đầu Khương Hằng, thấp giọng nói, "Ngươi nhất định phải đi theo ta. Vương cũng là có ý tứ này."

"Ta biết." Khương Hằng nhỏ giọng nói.

Ngày hôm sau, Cơ Tuần đuổi đi toàn bộ sứ giả, cũng chiếu cáo thiên hạ thiên tử bãi triều không kỳ hạn.

Nói là bãi triều, bất quá cũng chỉ là ở cửa hoàng cung rách nát treo lên tấm bảng gỗ, các nước chư hầu đã sớm không nghe lệnh thiên tử, không tôn lễ thiên tử, cũng không có người quan tâm thiên tử đưa ra quyết định gì, hoặc sắp hạ cái quyết định gì. Nếu không phải e ngại mặt mũi cùng với kiếm của Triệu Kiệt, sớm đã có sứ giả lên bậc thềm thiên tử, đem toàn bộ cái giá của Cơ Tuần toàn kéo xuống dưới.

Cảnh Thự đem bảng bãi triều treo lên, cùng Khương Hằng nhìn nhau.

"Qua năm mới rồi," Cảnh Thự nói, "Muốn ăn cái gì, đi mua cho ngươi."
Khương Hằng nói: "Cùng đi đi, ta đã lâu không ở thành Lạc Dương đi dạo."

Thời điểm cuối năm ở thời Tấn lạc vào đông chí. Trong không khí sương mù dày đặt, bầu không khí Lạc Dương hiếm khi mà có một chút náo nhiệt, đầu đường hộp chợ, tuy rằng bất quá bốn năm chục gian cửa hàng, ba năm này Cảnh Thự cùng Khương Hằng dạo từ đầu đến cuối, lại từ cuối dạo đến cùng, mọi nhà đều nhận được.

Nhưng dù như vậy, Khương Hằng thực vui vẻ như cũ. Chỉ thấy khắp nơi treo lên đèn lồng màu đỏ, trước cửa từng nhà treo câu đối, bày ra rượu Đồ Tô tự cất.

"Ta muốn mua một vò rượu uống," Khương Hằng nói, "Ta có thể uống rượu không?"

Cảnh Thự trước giờ không cho hắn uống rượu, chính mình cũng không uống rượu, bởi vì phụ thân bọn họ cũng không uống rượu, đã từng nói qua uống rượu làm hỏng việc.
"Uống đi," Cảnh Thự nói, "Không được uống nhiều quá."

Khương Hằng cuối cùng có thể nếm thử đồ uống của người lớn, Cảnh Thự liền bỏ tiền mua một vò. Nhưng hôm nay trong thành Lạc Dương, không biết vì sao có rất nhiều khất cái từ bên ngoài tới.

"Sao lại có nhiều người như vậy?" Khương Hằng kinh ngạc nói.

Trung Nguyên lưu dân đông đảo, nhìn qua chừng mấy vạn người đi theo vọt tới Lạc Dương. Mọi người nghe không hiểu tiếng địa phương, Khương Hằng hỏi tới hỏi lui, cũng hỏi không ra cái gì.

"Ung quân tiến vào Ngọc Bích Quan!" Có người kêu rên nói, "Xong rồi! Xong rồi! Lạc Dương sắp xong rồi! Thiên hạ sắp xong rồi ——!"

Bỗng nhiên, Khương Hằng thấy một người thành Tầm Đông, cũng nghe thấy được khẩu âm quen thuộc.

Người nọ chính là láng giềng cách hai con phố, lại đã không còn nhận ra Khương Hằng, nói: "Ngươi là ai? Ngươi cũng là người Trịnh? Ngươi tên là gì?"
Khương Hằng ý thức được sau ba năm, chính mình đã trưởng thành, dung mạo đã thay đổi, huống chi từ sau khi rời đi từ đường Huyền Vũ, bá tánh trong thành bất quá chỉ nhìn thoáng qua, lúc trước hắn lại cũng không ra cửa, bây giờ cơ hồ không có người nhận ra hắn.

"Có chuyện gì xảy ra?" Khương Hằng nói, "Các ngươi như thế nào đều chạy đến Lạc Dương?"

"Sắp đánh giặc!" Nam nhân kia nôn nóng mà nói, "Có thể cho chúng ta chút đồ ăn không? Con của ta, vợ ta đều ở bên kia, quân đội Trịnh Lương đều sắp lại đây! Muốn chiếm Lạc Dương, ở chỗ này cùng Ung nhân đánh giặc đâu!"

Khương Hằng cả kinh nói: "Đến đây lúc nào?"

Cảnh Thự lại hết sức cảnh giác, lôi kéo Khương Hằng, không cho hắn cùng người Tầm Đông nhiều lời, miễn cho bị nhận ra, thô bạo mà nói: "Đừng để ý đến y!"
Đầy đường bá tánh không ngừng khẩn cầu người dân ở Lạc Dương, trời giá rét, lại đi qua một con phố, Khương Hằng thấy càng nhiều người tới chạy nạn.

"Ung nhân nhập quan, quân đội bốn nước cũng đều tới rồi," Khương Hằng nói, "Bọn họ nhất định ở trên đường đánh cướp bá tánh! Nếu không không đến mức có nhiều lưu dân như vậy!"

Khương Hằng đoán không sai, liên quân đang hùng hổ hướng đến Lạc Dương. Ngọc Bích quan cách xa Lạc Dương, Bốn nước lại ở gần Lạc Dương, liên quân ngược lại so với Ung Quân tới Lạc Dương trước một bước.

Đại quân chạy đến nơi, liền đem thôn trang ven đường đánh cướp sạch sẽ. Đây là mặc kệ ràng buộc, cũng như không muốn ràng buộc, rốt cuộc tiến vào vương đô đó là lãnh thổ Lạc Dương, đã không còn là lãnh thổ trong nước hai nước Trịnh Lương nữa, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp cũng không phải của bá tánh mình thì có liên quan gì?
Khương Hằng hít sâu, nói: "Đi trở về nhắc nhở Triệu Kiệt."

"Gã sớm đã biết," Cảnh Thự nói, "Đang bố trí phòng thủ, một chốc một lát, quân đội chưa đến được, không cần lo lắng."

"Vậy......" Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, lại nói, "Hay là đem tiền chia cho bọn họ đi?"

Hai huynh đệ tiền nhiều tiêu không hết, nếu như phải đánh giặc, là không có khả năng mang theo, Cảnh Thự đối với vật ngoài thân trước nay cũng luôn cởi mở, Khương Hằng nói cái gì chính là cái đó, vì thế trở về mang tới rương tiền, ở đầu phố đem tiền đổ rầm xuống, mặc cho lưu dân dẫm đạp lên nhau mà đoạt.

"Đừng như vậy!" Khương Hằng lập tức nói, "Sẽ dẫm chết người!"

Cảnh Thự đáp: "Không bao nhiêu, một lát liền chia hết, đi thôi."

Hơn một ngàn đồng tiền nhìn như rất nhiều, kỳ thật căn bản không đủ chia cho các bá tánh, nháy mắt liền bị đoạt hết rồi, Khương Hằng trong lòng áy náy, đổ tiền như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra rất nhiều tranh chấp xô đẩy, Cảnh Thự lại sớm đã từ chuyện cũ ở Tầm Đông nhìn thấu lòng người, không muốn cho Khương Hằng lại cùng bọn họ nhiều lời, lôi kéo hắn rời đi.