Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 17: Cảnh tượng trong kho binh khí.

Cảnh Thự không biết từ chỗ nào lấy tới một bộ chăn đệm, bắt đầu từ hôm nay, hai huynh đệ cuối cùng không cần lại chịu lạnh. Thời tiết cũng dần dần mà ấm áp lên.

"Nương nói ba năm sau sẽ tới tìm chúng ta." Đêm hôm đó, Khương Hằng rúc vào trong chăn nói với Cảnh Thự.

Ngày Xuân sương mù ẩm ướt, Cảnh Thự tính sai rồi, hai bộ quần áo giặt sạch còn chưa khô, còn đang phơi ở bên ngoài. Hai người chỉ phải trần trụi thân mình, rúc trong ổ chăn.

"Ừm, ba năm." Cảnh Thự nói, "Ngủ thôi."

Khương Hằng gối lên cánh tay Cảnh Thự, hắn luôn cho rằng chính mình còn ở Tầm Đông, dù sao bốn phía tường cao nhìn lại cũng không khác nhau bao nhiêu, chỉ là từ một hang dế mèn này di chuyển sang một hang dế mèn khác.

Đương nhiên, Cảnh Thự đã đến làm bạn cùng hắn, làm hắn không còn tịch mịch, hắn thiệt tình thành ý mà cảm kích ông trời, để cho hai anh em bọn họ nhận nhau, cũng cảm kích Cảnh Thự không ngại thiên sơn vạn thủy, trả giá nhiều gian khổ như vậy, đi đến bên cạnh chính mình.


Cảnh Thự ôm hắn, thoáng dùng chút lực, da thịt nóng rực chạm vào nhau, Khương Hằng lại sờ soạng Ngọc Quyết trước ngực y, bên trên mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp.

"Ca." Khương Hằng nói.

Cảnh Thự đang xuất thần, khi nghe thấy Khương Hằng kêu y, không để ý mà hơi cúi đầu nhìn hắn.

Khương Hằng nói: "Nương bây giờ đang làm cái gì nhỉ?"

"Đang chữa bệnh," Cảnh Thự thấp giọng nói, "Uống thuốc. Công Tôn đại nhân rất lợi hại, nhất định có thể chữa khỏi cho nàng."

Khương Hằng không nói nữa, Cảnh Thự bỗng nhiên buông hắn ra, đổi thành nằm thẳng.

"Đừng nghịch nữa......" Cảnh Thự chụp nhanh tay hắn đặt ở trên bụng chính mình, nói, "Cũng đừng nghịch của chính ngươi, sao lại cứ thích nghịch côn nhi thế nhỉ."

Khương Hằng ha ha nở nụ cười, hắn cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy rất thú vị, ngày thường Cảnh Thự luôn thích sờ đầu của hắn, đưa tay vào trong tóc hắn sờ tới sờ lui, có khi cũng sẽ đem hắn ôm vào trong ngực chọc lét hắn cho đến khi hắn xin tha, tựa như đây là hình thức giải trí hai anh em trong lòng hiểu rõ không cần nói ra.


Mẫu thân cơ hồ cũng không thân cận hắn, Khương Hằng đối với sự yêu thương của Cảnh Thự vô cùng hưởng thụ, có khi cũng sẽ sờ sờ lưng Cảnh Thự, hoặc nắm tay y, càng thường thường nhịn không được muốn trả thù y.

Nhưng mà Cảnh Thự một chút cũng không sợ nhột, mặt vô biểu tình mà nhìn hắn.

Nhưng Khương Hằng chỉ cần nghịch cái kia của Cảnh Thự trong chốc lát, Cảnh Thự liền chịu không nổi, không cho hắn sờ loạn vào. Khương Hằng mới đầu sẽ cầm một chút, Cảnh Thự vừa phát hiện, liền không cho hắn lại đụng vào. Nếu hắn tiếp tục nghịch, Cảnh Thự liền sẽ bộc phát hung tính, ấn hắn xuống làm bộ muốn cắn hắn, mãi cho đến khi Khương Hằng bỏ chạy, Cảnh Thự lại đầy mặt đỏ bừng mà ngồi xuống.

"Ngủ," Cảnh Thự nói, "Đừng náo loạn."

"Huynh quay qua ôm ta." Khương Hằng nói.


Cảnh Thự đành phải quay lại, hô hấp dồn dập mà ôm Khương Hằng, Khương Hằng lại thoải mái mà cuộn ở trong lòng ngực y.

Mùa xuân, hoa đào nở rộ, một đường từ đất Việt chạy đến Tầm Đông, lại hướng tới Lạc Dương, theo tiết trời dần dần ấm áp, còn sẽ chậm rãi vươn ra tái ngoại, chạy đến Ung đô Long Thành, bao trùm khắp Thần Châu rộng lớn.

Hoa đào nở hết lại đến hoa hạnh, chúng hoa đều lụi tàn lại đến lúc Đồ Mi nở rộ. Mà khi tiếng ve kêu râm ran, đó là mùa hè liền tới rồi.

Cảnh Thự biết bọn họ cần tiền, không thể luôn ngửa tay xin thiên tử, dù sao ăn nhờ ở đậu đều luôn phải nhìn sắc mặt người, dù sao cũng phải kiếm tiền nuôi sống chính mình cùng Khương Hằng. Vì thế hắn thấy mộc công trong vương cung đi tu sửa, liền đi theo họ làm. Mộc công thấy hắn leo lên nóc nhà lật ngói như giẫm trên đất bằng, mấy ngày sau liền cho hắn gánh vác chút việc, cũng trả cho hắn chút tiền công.
Cảnh Thự cuối cùng cũng có chút tiền, khi rời đi Tầm Đông, nhà bọn họ bị một phen lửa đốt đến sạch sẽ. Hắn lấy tiền công may cho Khương Hằng hai bộ quần áo, kinh ngạc phát hiện một chuyện.

"Ngươi cao rồi!" Cảnh Thự nói, "Đã cao như vậy rồi!"

"Huynh không phải cũng vậy sao?" Khương Hằng dang tay, dùng thước đo Cảnh Thự, nói, "Huynh so với ta cao lên càng mau."

Cảnh Thự dở khóc dở cười, quần áo năm ngoái từ Tầm Đông mang đến, mới đến mùa hè năm nay liền không mặc vừa nữa. Dĩ nhiên, Cảnh Thự chính mình lớn lên càng mau, nhưng có khi thị vệ sẽ cho hắn quần áo cũ, áo trong khâu khâu vá vá còn có thể mặc.

Bản thân mặc cái gì không quan trọng, lại không thể để Khương Hằng cũng mặc quần áo cũ, Cảnh Thự chỉ là không ý thức được, đằng sau sự kinh ngạc của chính mình Khương Hằng cứ thế mà lớn lên.
Hắn không còn là một tiểu hài nhi bảy tuổi kia. Nghĩ đến điểm này, Cảnh Thự trong lòng liền có một cổ cảm giác khó hiểu.

Đông đi xuân tới, bọn họ ở Lạc Dương vượt qua năm đầu tiên, cuộc sống cứ thế trôi qua bình thường, Cảnh Thự thường đi làm nghề mộc trợ cấp chính mình cùng Khương Hằng, ngẫu nhiên còn sẽ từ bên ngoài mua chút đồ ăn trở về, lại như cũ không cho Khương Hằng xuất cung.

Khương Hằng lại suốt ngày đọc sách, đọc đến cuối cùng, hắn cũng không biết chính mình vì cái gì muốn đọc nhiều sách như vậy, phảng phất như đọc sách đã biến thành một phần trong cuộc đời, biến thành một thói quen nào đó cùng ăn uống ngủ nghĩ không gì khác nhau.

Khi Cảnh Thự ở trong cung, bọn họ liền sẽ ở bên nhau.

Cảnh Thự một khi ra ngoài, Khương Hằng liền thỉnh thoảng đi nhìn lén bá quan thượng triều, mỗi ngày thiên tử sẽ ở buổi sáng lâm triều, nói là triệu tập văn võ bá quan, lại chỉ lác đác không có được mấy người.
Nhưng thượng triều vẫn là thực trang trọng nghiêm túc, Triệu Kiệt dẫn đầu, còn lại giống như Thái Thường Thái Phó đều là những lão giả đã đến tuổi thất tuần, run rẩy quỳ ở trong đình, cầm một quyển ngọc giản, thong thả ung dung mà đem tin tức từ các nơi trong thiên hạ báo cho Tấn thiên tử, trên danh nghĩa là chủ nhân Thần Châu.

Có khi nói một chút, các lão nhân trên triều đều đến một nửa liền ngủ rồi, Cơ Tuần ngồi ở trên vương vị cũng không nóng nảy, đánh cái ngáp, chậm rãi chờ y. Triệu Kiệt lại thỉnh thoảng sẽ tiến lên, đem người lay tỉnh.

Khương Hằng mới đầu chỉ cảm thấy thú vị, nhưng đọc sử càng nhiều, hắn liền càng hiểu biết tình trạng hiền giờ của Lạc Dương.

Tự trăm năm trước, sau khi trọng tướng quân Trấp Thắng nhà Tấn suất lĩnh đại quân, vừa đi liền không về, thiên hạ sụp đổ, chư hầu ủng binh tự phong. Vương triều tựa như lão giả gần đất xa trời, chờ đợi nó chắc chắn là cái chết.
Nghĩ đến hoàn cảnh trước mắt, Khương Hằng lại chỉ cảm thấy hết sức khổ sở.

Lại tới một mùa hè nữa, đây là năm thứ hai sau khi Khương Chiêu rời đi.

Hết thảy tựa như chưa bao giờ phát sinh qua, trăng tròn trăng khuyết, Khương Hằng bẻ đầu ngón tay tính ngày, lại thêm mười bảy tháng nữa, là có thể gặp được mẫu thân.

Khương Hằng lau mồ hôi, nói: "Năm trước cũng không nóng đến như vậy a."

"Uống chút nước ô mai." Cảnh Thự cũng nóng đến sắp chết, đặc biệt là mới vừa đi làm xong trở về, đang ở trần chỉ mặc một cái quần trong dùng nước giếng cọ rửa.

Hắn đã mười ba tuổi, dáng người thiếu niên đã sắp giống như thị vệ trong cung, trên môi đã mọc ra lởm chởm râu, giọng nói cũng thay đổi không ít.

"Huynh uống đi," Khương Hằng mặc áo đơn, nói, "Đổ rất nhiều mồ hôi này, cẩn thận say nắng."
Cảnh Thự từ trong thành mua một khối băng to trở về, muốn làm cho Khương Hằng chút nước ô mai ướp lạnh uống, nhưng mà trời thật sự quá nóng, lúc về đến trong cung chỉ còn có một chút, đã sắp tan hết rồi, còn chạy một thân mồ hôi. Y một tay đặt ở trên vai Khương Hằng, ý thức được thật sự quá nóng, không thể ôm hắn, liền theo bản năng mà bắt tay buông xuống, dừng ở bên hông hắn.

Sau đó, hắn lại đưa tay loát tiến vào áo đơn, sờ sờ vết sẹo bỏng trên eo nó, giống như đây đã trở thành thói quen của hắn.

"Một đồng tiền." Cảnh Thự rất có chút hối hận, sớm biết đã không mua khối băng này.

Khương Hằng cười nói: "Trong thành Lạc Dương còn bán băng?"

"Trong cung trộm đi ra ngoài bán." Cảnh Thự sớm đem người hầu thị vệ cùng cung nữ trong cung nhận thức, chỉ không muốn giáp mặt vạch trần, người nọ tự nhiên cũng nhận được Cảnh Thự, nghe nói vương cung đã sắp phát không nổi tiền tiêu vặt, đồ ăn cũng càng ngày càng ít đi.
Cảnh Thự uống xong nước ô mai, lấy lại bình tĩnh, nói: "Ta lại đi lấy chút đi."

Khương Hằng nói: "Đừng ăn trộm."

Cảnh Thự nói: "Ta không trộm bọn họ cũng trộm."

Khương Hằng: "Bọn họ trộm kệ bọn họ trộm, chúng ta không thể trộm."

Cảnh Thự không có biện pháp với Khương Hằng, chỉ phải nói: "Ta đi xem một chút cũng có thể đi."

Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Ta biết hầm băng ở đâu, nơi đó mát mẻ, đi tới ngồi cũng được, đem quần áo mặc lên, đừng để bị cảm lạnh."

Cảnh Thự vì thế đem áo đơn cầm ở trong tay, như cũ ở trần, theo Khương Hằng đi xuyên qua hành lang dài đi về phía trước.

"Ngày mai không đi nữa," Khương Hằng nói, "Thiên tử mấy ngày nay đều không thượng triều, quá nóng."

"Ừm," Cảnh Thự ở trên loại chuyện này nhưng thật ra thực nghe lời Khương Hằng, "Tất cả đều là lão nhân, vạn nhất nóng đến ngất xỉu không phải chuyện đùa."
Khương Hằng cũng không nghĩ tới, Lạc Dương mùa hè thế nhưng khó chịu như vậy, nhưng bọn hắn đều là người trẻ tuổi, tắm nước giếng nhiều lần thì tốt rồi, đến buổi tối, sẽ mát hơn chút. Chỉ không biết thiên tử......

Khi đi ngang qua kho binh khí, Khương Hằng bỗng nhiên nghe thấy được thanh âm kỳ quái.

Khương Hằng: "?"

Cảnh Thự dừng lại bước chân, hai người hoài nghi mà nhìn vào trong điện.

Đó là Cơ Tuần, Cơ Tuần tựa hồ đang khóc, lại tựa đang cầu xin.

"Là Vương!" Khương Hằng nhỏ giọng nói, "Y tới nơi này làm cái gì?"

Kho binh khí so với chính điện mát mẻ hơn một chút, chính là nơi cất giữ binh khí, râm mát thông gió. Hai người lập tức nhanh hơn bước chân, đến trước cửa nhìn thoáng qua bên trong.

Khương Hằng sợ Cơ Tuần có nguy hiểm, đang muốn đi vào, lại bị Cảnh Thự giữ chặt.
Cảnh Thự: "?"

Khương Hằng: "???"

Cảnh Thự: "?????"

Khương Hằng thấy một màn hết sức khó giải thích, nhưng cảnh tượng kia lại vô cùng chấn động, làm hắn nháy mắt liền choáng váng.

Cửa khép hờ, bên trong là Cơ Tuần quần áo xốc xếch, Cơ Tuần da thịt tuyết trắng quỳ trên mặt đất, Triệu Kiệt lại tóc rối tung, nửa dựa ở trước tháp.

Khương Hằng: "!!!"

Cảnh Thự: "......"

Sau đó, Triệu Kiệt nắm đầu tóc Cơ Tuần, để y đứng lên ở trước phía, Cơ Tuần phát run, sau lưng chính là Triệu Kiệt lộ ra đường cong cơ bắp hữu lực.

Triệu Kiệt đưa lưng về phía hai người ngoài kho binh khí, một tay ôm eo Cơ Tuần, đem y kéo về phía mình, dã man mà hôn lên bờ môi của y.

Khương Hằng: "......"

Khương Hằng cùng Cảnh Thự còn đang nắm tay, hai người mới đầu có chút khó hiểu, khi nghe trong kho binh khí truyền đến thanh âm, Cơ Tuần phảng phất như cực kỳ thống khổ, không ngừng xin tha.
"Nhẹ chút......" Cơ Tuần sắp khóc, "Đau! Nhẹ chút!"

Triệu Kiệt lại không có để ý tới, mạnh mẽ vặn đầu Cơ Tuần, làm y quay về phía mình, phong bế môi y, hơi dùng một chút lực, Cơ Tuần phát ra tiếng cầu xin.

Cảnh Thự cùng Khương Hằng hơi giương miệng, Cảnh Thự phục hồi tinh thần lại trước, lôi kéo Khương Hằng, kéo hắn đi.

"Bọn họ đang làm cái gì?" Khương Hằng làm cái khẩu hình.

Cảnh Thự không có giải thích, trên mặt hiện ra biểu tình mờ mịt mà phức tạp, tựa hồ loáng thoáng phát hiện ra cái gì, hắn lôi kéo Khương Hằng lướt qua bụi hoa, phát ra một chút tiếng động.

Triệu Kiệt dừng lại động tác, quay đầu lại thoáng nhìn, đẩy ra Cơ Tuần, đem y đẩy đến trên giường, lại xoay người, tùy tiện mà đi ra kho binh khí.

Không có một bóng người.

Triệu Kiệt nhìn quanh bốn phía, quay vào lại, đóng lại cửa kho, khóa lại vang lên tiếng cùm cụp.
Khương Hằng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Cảnh Thự, hai người ẩn thân sau bụi hoa, Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, rồi lại lập tức dời đi ánh mắt.

"Gã đem côn nhi kia của gã ......" Khương Hằng nói.

Cảnh Thự: "Ừm...... Bọn họ...... Bọn họ......"

Khương Hằng nói: "Bọn họ đây là đang làm cái gì? Triệu tướng quân...... Côn nhi thật dọa người!"

Thanh âm cầu xin của Cơ Tuần tựa hồ mang theo một chút thống khổ cùng giãy giụa, Khương Hằng chợt hỏi: "Gã sao lại đối với Vương như vậy?!"

Cảnh Thự nói: "Ta không biết, đừng hỏi ta a."

Hai người hai mặt nhìn nhau, Cảnh Thự bỗng hỏi: "Gã thấy chúng ta không? Hẳn là không."

Ý niệm đầu tiên của Khương Hằng chính là: Triệu Kiệt đang đối thiên tử dùng cái hình phạt gì, nhưng đây là cái hình phạt gì? Gã như thế nào có thể làm ra chuyện như thế này a?!
"Đừng hỏi," Cảnh Thự nói, "Cái gì cũng đừng nhắc tới, coi như cái gì cũng không nhìn thấy, đừng nhắc tới nữa."

Khương Hằng nói: "Vương y...... Nhất định rất khổ sở......"

"Đừng nhắc!" Cảnh Thự nhắc lại nói, "Hiểu không? Cái gì cũng đừng nói!"

Khương Hằng chỉ phải gật đầu, hai người tay chân nhẹ nhàng đi vào hầm băng, tức khắc mát mẻ không ít.

Cảnh Thự mặc vào áo đơn, thở phào, gối lên cánh tay ở trong động băng nằm xuống. Khương Hằng trong đầu toàn bộ đều là một màn kia, kỳ quái mà nhìn Cảnh Thự.

Cảnh Thự nói: "Ta ngủ một lát, mệt nhọc."

Khương Hằng liền cũng ở bên cạnh hắn nằm xuống, đánh cái ngáp, cái thời tiết này, ở trong hầm băng mát lạnh ngủ trưa một giấc, thật sự là thoải mái nhất.

Nhưng thực mau, bọn thị vệ tìm được hai người bọn họ.