Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 18

"Đau lòng lắm hả?"

Từ trong hoàng cung đi ra, Mục Gia Nghĩa từ từ đánh xe, nhướng mày nhìn Lâm Ngộ Tư đang ngồi nghiêm túc không nói lời nào.

Vốn tưởng rằng với tính cách kiệm lời của đối phương, sẽ không trả lời, chỉ cần trong lòng mình biết đáp án là được rồi, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Lâm Ngộ Từ trả lời: "uh, đau lòng."

Chắc phải đau lòng lắm nhỉ, tay nắm chặt như vậy, khiến cho các khớp xương cũng biến thành màu trắng, thậm chí ngay cả âm thanh khi nói chuyện lúc nãy cũng có vài phần run rẩy.

Mục Gia Nghĩa lập tức ngồi thẳng người.

Hắn luôn biết, những việc mà Lâm Ngộ Từ làm mấy năm nay đều là vì quay lại đất Thượng Kinh này, đón cô nương mà hắn yêu thương, hắn cũng luôn biết Lâm Ngộ Từ nặng tình hơn bất cứ ai trên đời này.

Nhưng lần đầu tiên nghe thấy đối phương trả lời như vậy, trong lòng lại có loại cảm giác kỳ lạ, cũng khiến hắn nhịn không được mà nhớ tới A Kỳ đang ở trong thâm cung.

Nhưng hắn rất nhanh bỏ qua những nhớ nhung này, nhỏ giọng hỏi Lâm Ngộ Tư,

"Huynh lần này đến Thượng Kinh có nhiệm vụ gì vậy?"

"Đêm nay, cần hành thích một người." Lâm Ngộ Từ đè ép âm thanh nói.

Đây không phải là phong cách hành động của bọn họ, việc hành thích này dù thế nào cũng không thể đến lượt người mà nếu bị phát hiện sẽ vạn kiếp bất phục như Lâm Ngộ Từ được.

"Người nào?"

"Ngươi"

"..."

Mục Gia Nghĩa vốn biết có một số kế hoạch khi thực hiện, không biết gì so với biết rõ càng tốt, vậy mới có thể lừa dối những kẻ tinh mắt, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò, là loại người nào, yêu cầu Lâm Ngộ Từ tự mình ra tay.

Nhưng đợi đến lúc đối phương trực tiếp nói ra, lại trong chớp mắt không biết nên nói gì nữa.

Xe ngựa vòng qua hai con phố, Mục Gia Nghĩa nhìn Lâm Ngộ Từ đội mũ lên, khuôn mặt mặc nhiên nhảy ra khỏi xe ngựa, nhịn không được bắt đầu thấy hoài nghi:

Lạc Thanh và Lạc Mộ Từ hai người này, năm đó có phải là vì yêu thích sắc đẹp của đối phương nên mới nảy sinh tình yêu không.

"Đêm nay trong phủ phải canh phòng nghiêm ngặt, nhưng ta nhất định phải tiến được đến gần người huynh, chắc sẽ bị thương ngoài da chút ít." Vốn nên đi rồi, nhưng Lâm Ngộ Từ vẫn quay đầu nói với hắn.

Sự mềm mại khi nghĩ cho người khác đó, giống hệt người nào đó đang ở trong hậu cung kia.

* * *

Mà trong giây phút này, trong hoàng cung, Xà thái hậu nhìn Lý Diệp trước mặt mình liên tục kêu đau, chỉ thấy vô cùng đau đầu, trong lòng cũng theo đó mà thấy phiền chán;

"Đang yên đang lành, sao ngươi lại chạy đến Vị Ương cung gây sự? Trên triều đình mới có vài phần khởi sắc, nếu ngươi khiến cho Lạc Thanh có vấn đề gì, vậy Nhiếp Chính Vương và Lạc Tướng sẽ để cho ngươi sống yên ổn à?"

Lý Diệp tự biết bản thân đuối lý, nhưng cứ nghĩ đến Lạc Thanh là hoàng hậu của mình, thế mà lại vì đồ vật người khác để lại suýt chút nữa muốn giết chính mình, lại cảm thấy vô cùng tức giận, "Thế thì sao, lẽ nào trẫm sợ bọn họ chắc, người muốn trẫm cả đời chỉ làm hoàng đế bù nhìn bị nắm trong tay sao?"

Những lời này hiển nhiên động đến nỗi đau trong lòng Xà Thái Hậu, sự bực mình vì sắt không thành thép bỗng nhiên bị dội tắt ngấm, không tự chủ được cười lạnh ra tiếng,

"Được, hôm nay hoàng đế có thêm một Mục tiên sinh, có bản lĩnh rồi, nếu đã như vậy ngươi có thể ra chiếu phế hậu, ngày mai lên triều, trước mặt Lạc Tướng và Nhiếp chính vương và các đại thần khác tuyên đọc chỉ ý để chứng tỏ mình là một vị hoàng đế anh minh."

Nói xong, lại lấy một thanh kiếm ở trên tường xuống, ném vào trước mặt hoàng đế, "hoặc là, người cầm thanh kiếm này đi giết chết hoàng hậu, dù sao ngươi cũng không phải là hoàng đế bù nhìn mặc ai muốn làm gì thì làm, rất có chính kiến cơ mà."

Hoàng thượng vốn có dã tâm muốn một ngày nào đó có thể khống chế triều đình, người như hắn, chỉ cần nắm lấy quyền lực, sớm muộn cũng phản bội thái hậu.

Xà thái hậu nhìn từ hoàng đế từ trạng thái trầm mặc im lặng chuyển sang cả người u ám, quay người ra khỏi Triều Dương điện, bà ta nhìn hậu cung tối đén, lộ ra nụ cười nụ cười có vài phần mỉa mai.

Có lẽ những lời tiên đế nói trước khi chết là đúng.

Người nói: Sẽ có một ngày, ngươi sẽ vì việc bản thân lựa chọn Lý Diệp mà hối hận vô cùng.