Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 71: Bày trận

Hoàn thành công việc ở Sơn Tây, Dận Chân hồi kinh, lúc về đến kinh nghe ngóng, mới biết Dận Tự vẫn chưa về, còn biết được Hoàng a mã có một lần nhận được mật chỉ của hắn, nhưng từ sau lần đó, mọi người hoàn toàn không biết gì về hành tung của hắn.

“Hôm nay tiến cung thỉnh an, nghe được các nương nương bàn về chuyện chỉ hôn, hiện giờ chỉ đợi bát đệ quay về, là có thể cử hành.” Tứ Phúc Tấn cười nói, đồng thời nhận lấy trà sâm hạ nhân bưng lên đưa cho Dận Chân. “Thiếp còn đang nghĩ nên tặng cái gì, đúng lúc gia về, có thể giúp thiếp kiểm tra, xem thử danh mục quà tặng có gì không ổn hay cần tặng thêm gì không.”

Dận Chân đang thay thường phục, nghe vậy ngẩn người, động tác thay y phục cũng khựng lại. “Dận Tự sắp thành thân?”

Na Lạp thị gật đầu, ai thán: “Thời gian quả thật trôi nhanh, thiếp còn nhớ năm nào lần đầu tiên gặp đệ ấy …..”

Nàng chợt nhớ tới năm ấy ở trên đường một phút vô tình thoáng lướt qua, hôm nay lại như thương hải tang điền, nàng thì gả cho người, trở thành tẩu tẩu của hắn, thiếu niên năm nào cũng dần dần trưởng thành, chớp mắt đã tới tuổi thành thân.

Dận Chân đang rơi vào trạng thái thất thần, nhưng suy nghĩ trong đầu y lúc này lại giống như Na Lạp thị.

Nếu có thể, y hi vọng Dận Tự vĩnh viễn là người đệ đệ ỷ lại vào y, như vậy dù quan hệ giữa hai người mãi mãi không thể tiến thêm một bước nữa, thì cũng sẽ không trở nên xa cách, nhưng đây là điều không thể.

Suy cho cùng rồi hắn cũng sẽ có phúc tấn, sau đó có lẽ còn sẽ có Trắc phúc tấn, Thứ phúc tấn, con cái, hắn sẽ có gia tộc của riêng mình, hắn sẽ cố gắng vươn lên, vì họ xây dựng một cõi trời riêng.

Dận Chân siết chặt tay, ngoài mặt vô cảm, nhưng không biết liệu trong lòng y đang nghĩ gì.

Cách xa ngàn dặm, người đang được y nhớ nhung, lúc này đang thoải mái nhàn nhã nằm trên ghế, cầm quyển sách ngồi trong sân, mắt khép hờ, mơ mơ màng màng.

“Gia …..” Lục Cửu đi tới, mặt nhăn mày nhó. “Hai …..” Nó cũng không biết phải xưng hô thế nào với Thúy Vũ và Thanh Thường, gãi đầu, quyết định tóm tắt ngắn gọn trong một câu. “Ngài có thể bắt họ đi không?”

“Sao, hai người đó làm việc không được?” Dận Tự khẽ mở mắt, nét lười nhác vẫn còn đọng lại.

“Cũng không phải, các cô ấy từ việc nặng tới việc nhẹ đều làm được cả.”

“Vậy thì vấn đề là gì?” Dận Tự xoay người, cảm giác ánh mặt trời xuyên qua tàng cây chiếu vào người, vừa ấm áp lại rất thoải mái.

“Các cô ấy rõ ràng là mật thám do mấy quan viên kia phái tới, giữ các cô ấy ở lại đây, suy cho cùng cũng không chuyện …..” Tuy Lục Cửu không tới được mức thân thiết như Cao Minh, nhưng thời gian đi theo Dận Tự cũng không phải ngắn, nên luôn toàn tâm toàn ý suy tính cho chủ tử.

“Chính vì lai lịch của các cô ấy, ta mới chịu giữ người lại, nhằm để cho chúng biết, Bát A ca nhận tấm lòng thành của chúng, hơn nữa cũng không đối đầu với chúng.” Dận Tự cười, gõ nhẹ lên đầu nó. “Ngươi còn phải học hỏi Cao Minh thêm mấy năm nữa.”

Lục Cửu xoa đầu mình, cũng cười hắc hắc theo. “Vẫn là gia anh minh.”

“Đi, giúp ta gọi Long Khoa Đa và A Lâm tới đây.”

“Dạ!”

Huệ Thiện đã bị A Lâm phụng giải quyết theo mật chỉ, nay chỉ còn lại hai người Long Khoa Đa và A Lâm.

Từ sâu trong nội tâm, Dận Tự vẫn ôm lòng phòng bị với Long Khoa Đa. Mặc dù hiện giờ người này còn trẻ, cũng từng bị Khang Hy răn đe, nhưng hắn lại là kẻ nằm trong số ít người chiến thắng cuối cùng của cuộc chiến đoạt vị, chỉ vì ngay từ đầu ánh mắt của hắn đã hướng về Tứ A ca Dận Chân, về sau lên làm cửu môn đề đốc lại càng mang lại không ít ưu thế cho Dận Chân, giúp y nắm chắc thắng lợi trong cuộc chính biến vào năm cuối Khang Hy, là một nhân vật không thể xem thường.

Lần này xuất hành, họ hiển nhiên cũng phụng mật lệnh của Khang Hy, ở bên cạnh giám sát mình, cho nên việc bày mưu đặt bẫy này, có thể giấu diếm người khác, nhưng không thể không nói cho Long Khoa Đa và A Lâm, coi như gián tiếp thể hiện lòng trung thành với Khang Hy.

Tào Nhạc Hữu từ lúc đi dự tiệc về, tinh thần lại có chút thẫn thờ, lúc ăn còn với đũa vào trong bát canh, đến cả Tào Chân cũng nhìn ra sự bất ổn trong đấy.

“Nhạc Hữu, dùng cơm xong đến thư phòng của cha.” Tào Chân trầm ngâm nói.

“Dạ.” Tào Nhạc Hữu lướt mắt nhìn qua gương mặt lo lắng của mẫu thân, cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Không phải y không nghĩ tới việc kể chuyện này cho phụ thân nghe, nhưng y thừa hiểu sau khi phụ thân biết chuyện, nhất định sẽ đi báo cho quan viên Dương Châu, để họ chuẩn bị sẵn sàng.

Y lại càng hiểu rõ việc Bát A ca đang làm, là vì lợi ích của quốc gia, nhưng khi bản thân rơi vào hoàn cảnh này, y cũng không thể nào hình dung ra những lời lẽ miêu tả trong tiểu thuyết, dũng cảm bước ra, quân pháp bất vị thân.

Một người vào lúc không thể trung hiếu lưỡng toàn, thì phải làm thế nào cho tốt đây?

Nói cho cùng, vô dụng nhất vẫn là thư sinh.

Nếu bản thân có thể bước vào thương trường sớm hơn, giúp đỡ phụ thân trông coi gia nghiệp, hiện giờ ở trước mặt ông lời nói có thể có trọng lượng hơn, nếu may mắn biết đâu ông còn nghe lời khuyên của y, hoặc giả mình không đọc nhiều sách, không biết đạo lý trung quân ái quốc, thì có lẽ bản thân đã không rơi vào tình trạng đấu tranh tư tưởng như bây giờ …..

Hôm nay có nói gì, cũng đã muộn.

Tào Nhạc Hữu mang theo một bụng tâm sự thở dài đi vào thư phòng của phụ thân.

“Phụ thân, người tìm con có việc gì?”

Tào Chân ngước mắt, thấy hai quần thâm dưới mắt y, không khỏi cau mày. “Con lại thức khuya đọc sách sao?”

“Dạ, tìm được một quyển sách hay, xem đến xuất thần, nên thức trễ chút.” Tào Nhạc Hữu thuận miệng nói dối, hỏi lảng sang chuyện khác. “Lần trước phụ thân dẫn theo con đi dự tiệc, có dụng ý gì sao?”

Tào Chân gật đầu, trong giọng nói mang theo ý cười. “Cha còn tưởng con chỉ lo vùi đầu đọc sách, sẽ không hỏi đến việc này, lần này đi có hai mục đích, thứ nhất là có mặt Bát A ca ở đó, nên dẫn theo con đi giới thiệu với hắn, để hắn có chút ấn tượng với con, tương lai có thể có ích cho việc thi khoa cử của con, thứ hai, con tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn vô tâm với nữ sắc, đó cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng cưới vợ sinh con, là đại sự của đời người, con còn nhớ Tri phủ Dương Châu Tống đại nhân ngồi cùng bàn không, vi phụ đã thay con tìm một lương duyên tốt đẹp, thứ nữ của Tống đại nhân, hiện giờ vẫn chưa có đính ước, năm này vừa tròn mười sáu, rất hợp với con, tuy do thiếp sinh ra, nhưng con xem như cũng có một người nhạc phụ tốt, tương lai …..”

Tào Nhạc Hữu có chút ngỡ ngàng, ngày đó trong mắt y chỉ có duy nhất một mình Bát A ca, đâu có rảnh đi quan tâm người khác, nhưng vừa nghe đến hôn sự của bản thân, cuối cùng cũng bất chấp tất cả cắt ngang cha mình.

“Phụ thân, con không muốn thành thân!”

Tào Chân càng nói càng phấn khởi, bất chợt nghe y cắt ngang không khỏi lạnh mặt.

“Càn rỡ! Con đã đến tuổi lập gia đình, hãy xem những người xấp xỉ tuổi con kìa, không có chính thất, ít nhất cũng có nha đầu thông phòng, lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, đâu cho phép con nói không, hơn nữa cuộc hôn nhân này, là vi phụ trăm chọn ngàn tuyển, Tống gia là gia đình quan lại, chịu gả nữ nhi cho con, đã là vinh hạnh của Tào gia, con còn có gì bất mãn hả?!”

Bỗng dưng có một hình bóng thoáng lướt qua trong đầu Tào Nhạc Hữu, nhưng y lại bắt không kịp, y vội la lên: “Phụ thân …..”

Tào Chân xua tay. “Không cần nói thêm nữa, việc này đã định, mẹ con đã hỏi thăm rồi, nhị tiểu thư Tống gia dung mạo xinh đẹp, còn sẽ không thiệt thòi đâu, thành thân rồi, con cũng có thể an tâm một lòng chuẩn bị cho khoa cử.”

Tào Nhạc Hữu trong bụng đầy thi thư, nhưng tiệc rằng không phải hạng người miệng lưỡi trơn tru, đụng phải loại chuyện này, đầu óc chỉ còn lại những khoảng trống, vừa mới nói nửa câu đã bị phụ thân gạt bỏ, cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi im miệng.

Quay về phòng, lại không lòng dạ nào tiếp tục đọc sách, chỉ đành cởi ngoại bào leo lên giường nằm, ngắm trăng ngoài cửa sổ, lại lật qua lật lại cũng không ngủ được, càng nghĩ càng hoảng.

Nguyên nhân lớn nhất mà y không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân, là vì y chưa từng gặp vị nhị tiểu thư Tống gia này, tất cả chỉ vì thân phận của đối phương.

Vốn dùng trăm phương ngàn kể để phụ thân tránh xa, nhưng quay tới quay lui, đến cả mình cũng bị kéo vào.

Tào Nhạc Hữu nghĩ ngợi hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp nào, dưới tình trạng tâm phiền ý loạn như vậy, y quyết định xuống giường khoác thêm áo, gọi tiểu tư thiếp thân của mình ra ngoài.

Y cứ tiến về phía trước một cách vô mục đích, nhưng đến chính y cũng không phát hiện, bước chân của y bất tri bất giác đang hướng đến nhà trọ Dận Tự đang ở.

Dương Châu phồn hoa rực rỡ, dù đã vào đêm, cũng không quạnh quẽ như chốn khác, gần nơi dân cư sinh sống, còn có thể tìm kiếm chút yên tĩnh, từ xa xa còn có thể nhìn thấy ánh đèn le lói, tiếng ca lượn lờ.

Hai người đi được một đoạn, bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc tiếng cầu xin từ đằng trước vọng lại, giữa trời đêm yên tĩnh, dường như lại càng chói tai.

Tiểu tư có phần nhút nhác, níu chặt góc áo y không buông. “Thiếu, thiếu gia, không phải, không phải có quỷ chứ?”

“Không được tùy tiệc nhắc thần gọi quỷ.” Tuy hiện giờ tâm trạng y không tốt nhưng nghe lời này, Tào Nhạc Hữu cũng không kiềm được bật cười. “Đi qua xem thử.”

Lúc đang nói, chân y đã hướng về phía đó, tiểu tư không biết làm sao, cũng đành đuổi theo.

Đến gần nhìn, mới thấy là hai người đang quỳ gối trước một tiệm thuốc đóng kín cửa, kêu khóc thảm thiết.

Chính xác mà nói, một trong hai người đó đang nửa nằm nửa quỳ trên đất, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày xơ xác, người còn lại là một chàng trai, đang cố giữ lấy cô gái, đau khổ cầu xin tiệm thuốc mở cửa.

“Ông chủ, cầu xin ông thương xót, muội muội của tôi sắp không xong rồi, xin ông hay xem giúp với, bố thí chút thuốc!” Người nọ liều mạng đập cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

“Có chuyện gì vậy?” Tào Nhạc Hữu đi qua.

Người nọ ngẩng đầu lên nhìn y, nhưng không trả lời.

Tiểu tư của Tào gia lại gần cướp lời: “Đây là đại công tử của Tào gia Dương Châu, có chuyện gì khó khăn, không ngài nói với công tử chúng ta, biết đâu còn có thể cứu các ngươi một mạng.”

Trong lúc nói chuyện, nghiễm nhiên biến sự tồn tại của Tào gia trở thành người chủ trì công bằng giống như quan phủ, Tào Nhạc Hữu nghe thấy cũng không khỏi buồn cười, nhưng lại lười sửa lời nó.

Không ngờ chàng trai kia vừa nghe tới Tào gia, lại đột nhiên trở nên kích động, chỉ vào mặt Tào Nhạc Hữu mắng: “Chính là do những kẻ gian thương các ngươi, làm hai huynh muội chúng ta lưu lạc tới bước đường này!”

Tào Nhạc Hữu bị hành động bất ngờ của hắn làm giật mình theo phản xạ lùi về sau hai bước, tiểu tư vội chắn trước y, hướng chàng trai kia ra oai: “Càn rỡ, chúng ta có lòng tốt hỏi han ngươi, trái lại còn bị ngươi cắn bậy, đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân!”

Chàng trai không tiếp tục dấn về trước nữa, bởi vì cô gái bên cạnh hắn lại suy yếu gọi một tiếng “Ca!”, hắn lập tức cuối người xuống đỡ cô. “Muội muội!”

Lại quay đầu qua nhìn cô gái, lúc này sắc mặt đã vàng vọt, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Tào Nhạc Hữu vội vàng gõ cửa gọi ông chủ tiệm thuốc, lại sai tiểu tư lấy tiền ra trả hộ, lần quần một hồi, đợi bệnh tình của cô gái dần dần ổn định lại, giờ mới hỏi rõ cảnh ngộ của hai huynh muội.

“Nhà của chúng ta ở ngoài thành, nhiều đời làm muối, vốn cũng được một ngày ba bữa, không chết đói đã mãn nguyện, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, người buôn muối đến chỗ chúng ta thu mua muối …..”

Bên này thì đại phu chẩn đoán bệnh cho cô gái, bên kia thì chàng trai bắt đầu thấp giọng kể về cảnh ngộ của hai huynh muội, thái độ với Tào Nhạc Hữu cũng không phải căm thù gì.

Tào Nhạc Hữu sau khi nghe xong, trầm tư trong chốc lát, rồi mới hỏi: “Lẽ nào quan phủ không quan tâm sao?”

Chàng trai cười khẩy: “Quan phủ? Cha mẹ ta chính là vì đi kêu oan, nên mới bị quan lão gia phán tội vu cáo, hôm nay bị đánh ba mươi đại bản, còn bị nhốt vào đại lao.”

Tào Nhạc Hữu thở dài, nói: “Nếu những gì ngươi nói là sự thật, ta sẽ tìm cách cứu cha mẹ của hai người ra.”

Chàng trai gật đầu: “Công tử có thể điều tra, lời của tiểu nhân, tuyệt không có nửa câu gian dối.”

Tình tính của Tào Nhạc Hữu về một mặt nào đó rất cố chấp, trong lòng đã có hoài nghi, nhất định phải gặn hỏi cho ra đầu đuôi.

Chỉ là y cũng biết, những chuyện xấu xa thế này, tất nhiên phụ thân sẽ không nói cho y biết, nên trái lại đi tìm quản gia hỏi chuyện.

Quản gia vốn không muốn nói, nhưng bị ép hỏi mãi, mới ấp a ấp úng thừa nhận.

“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng thật ra cũng không liên quan đến chúng ta, là do nhà đó có ý định lừa gạt tống tiền …..”

Tào Nhạc Hữu đột ngột chặn lời ông: “Tô quản gia, tuy rằng ta không quản lý nhiều chuyện trong nhà, nhưng nói sao thì ta cũng là chủ tử, không phải là ngươi xem thường ta đấy chứ?”

Tô quản gia chưa từng nghĩ tới vị thiếu gia Tào gia ngày thường hiền lành này cũng sẽ có mặt uy nghiêm như vậy, lập tức rướm mồ hôi, vội trả lời: “Thiếu gia nói đi đâu vậy, tiểu nhân cũng chỉ là hạ nhân, thiếu gia tội gì gây khó dễ cho tiểu nhân, không bằng đi hỏi lão gia cho rõ ràng hơn …..”

Tào Nhạc Hữu trong lòng chùng xuống, chuyện đã đến nước này, không cần hỏi lại, qua thái độ của quản gia, đã chứng minh lời hai huynh muội kia nói, không phải là dối trá.

Trong đầu đột nhiên hiện lên những lời Dận Tự nói với y, y hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Một vầng trăng sáng từ trong tầng tầng lớp lớp mây đen ló ra, tỏa sáng cả bầu trời.

Dù mây có dầy hơn nữa, thì suy cùng cũng sẽ có một ngày tản ra, ánh trăng dù có yếu ớt, cũng có thể chiếu sáng Cửu Châu.

“Gia, ngài sắp xếp màn kịch này, là để Tào Nhạc Hữu trở mặt sao?”

“Trở mặt gì chứ,” Dận Tự gõ lên trán nó. “Đây gọi là bỏ tối theo sáng.”

“Dạ dạ!” Lục Cửu cười ngu ngơ. “Ngài tin tưởng Tào Nhạc Hữu vậy sao?”

“Nếu y là hạng người vì tiền bất nhân bất nghĩa, thì từ lúc biết thân phận của ta, ắt hẳn phải nói cho phụ thân y biết rồi, nhưng y lại không làm vậy, chứng tỏ ta không nhìn lầm người.” Dận Tự mỉm cười, thuận tiện hạ con cờ trên tay xuống.

“Ta đi một nước cờ hiểm, nhưng sự thật chứng minh nó đáng giá, tính cách của y, thật sự không hợp với Tào gia, đáng tiếc.”

Long Khoa Đa nhìn chằm chằm bàn cờ trong chốc lát, xong lắc đầu, bỏ xuống con cờ đen trong tay. “Bát gia kỳ nghệ cao siêu, nô tài chịu thua.”

Dận Tự bật cười: “Nói lời như vậy mà ngươi cũng không sợ thẹn với lòng sao, ta chính là người có kỳ nghệ tệ lậu nhất trong chúng huynh đệ, nếu ngươi đánh cờ với tứ ca của ta, đảm bảo không tới nửa chung trà đã bị đánh thua thảm bại rồi.”

Đang lúc nói chuyện vui vẻ, A Lâm đi vào. “Bẩm Bát gia, Tào Nhạc Hữu cầu kiến.”

Long Khoa Đa cười sảng khoái: “Vừa nhắc Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”

Tào Nhạc Hữu quan sát Dận Tự, đột nhiên phát giác thiếu niên này thật ra từ lúc mới bắt đầu, đã toát ra phong thái khác biệt so với người xung quanh, chỉ là lúc đó mình không chú tâm quan sát kỹ càng, đồng thời cũng do tin tưởng cái danh xuất thân từ gia đình thương buôn của hắn.

Dận Tự cũng không tỏ ra gấp gáp, lẳng lặng đợi y mở miệng.

Lát sau, Tào Nhạc Hữu mới nói: “Bát gia, có thể thứ ta mạo muội hỏi một câu.”

Dận Tự mỉm cười: “Tào huynh việc gì phải khách sáo như vậy, mời nói.”

Tào Nhạc Hữu thở dài: “Mối hại của ngành muối, có thật đã đến tình trạng không thể cứu vãn không?”

Dận Tự nhìn hắn, gác đi nụ cười trên môi, nghiêm túc nói: “Suy cho cùng, vẫn là một chữ lợi, thương nhân trục lợi, đây là bản chất, vốn không  thể chỉ trích hay trách móc, phàm là sự vật đều có giới hạn, vượt quá giới hạn này, sẽ dễ trở thành mối họa. Tuy Tào huynh trước nay ít tiếp xúc với việc buôn bán, nhưng chắc cũng có nghe nói qua, thương nhân ngành muối dùng thùng tự chế cỡ lớn, thay thế thùng cỡ trung thu mua muối, từ mức dư đó thu được món của hời, khiến các gia đình làm muối suy sụp, sau lại cho họ vay tiền, ép họ đến bước đường không cách nào trả nợ, cuối cùng phải làm không công cho trường muối, trong chuyện này, nếu không phải thương nhân ngành muối chạy theo đồng tiền, quan phủ bỏ mặc không quản, sao có thể như vậy, cứ theo đà này, thì người nghèo sẽ càng nghèo, người giàu sẽ càng giàu, chốn Giang Nam phồn hoa, sẽ không còn yên bình.”

Tào Nhạc Hữu cũng hiểu rõ những nguy cơ này, nhưng khi nó được nói lên bằng chất giọng êm ái của Dận Tự, dường như lại hiện lên càng rõ ràng hơn, khiến y tìm không ra một lý do nào để bào chữa cho cha mình.

“Nếu ta giao chứng cứ cho ngài, ngài thật sự sẽ tha cho Tào gia một mạng chứ?”

Dận Tự thoáng chấn động, kế đến là mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung như cũ, thậm chí cũng không hề liếc y lấy một cái, hạ cờ.

“Tào huynh chí công vô tư, thật sự khiến Dận Tự bái phục.”

Tào Nhạc Hữu cười khổ: “Chỉ sợ khi gia phụ biết chuyện, chắc chắn sẽ không cho là vậy.”

Tào Chân đương nhiên sẽ không cho là vậy, nổi trận lôi đình đã không đủ hình như tâm trạng của ông lúc này, Tào Nhạc Hữu vừa về tới nhà, lập tức bị Tào Chân sai người trói lại, đánh bán sống bán chết, may là có mẹ y đứng một bên khóc lóc cầu xin, nhờ vậy y mới có thể bị nhốt vào sài phòng trong tình trạng thoi thóp, cấm người ngoài vào thăm.

Nhưng khi ông nghĩ đến phải thông báo cho quan viên Dương Châu hay, thì đã không còn kịp, tiểu tư được phái đi quay về báo, các vị lão gia phàm là người có chức có quyền ở Dương Châu, đều được Bát Bối Lặc mời đi dự tiệc.