Dận Tự hơi bất ngờ, Dận Chân thì diện vô biểu tình.
Dận Trinh lại nói: “Chuyện lần trước, là do đệ đệ có điều không phải, xin nhận lỗi với tứ ca ở đây.” Giọng nói của nó càng ngày càng bé, đầu cũng theo đó cúi xuống. “Đồng thời chúc bát ca sớm ngày lấy được bát tẩu tốt.....”
Có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Dận Tự thấy Dận Chân vẫn như trước không có ý định động đậy, liền cầm ly rượu lên cười nói: “Tứ ca đệ đêm nay uống hơi nhiều, tửu lượng theo không được, ly này xem như huynh thay mặt huynh ấy uống.”
Dứt lời nốc sạch một hơi.
Dận Trinh ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh, đầy vui sướng, cũng uống hết rượu trong ly của mình.
“Đa tạ bát ca.” Giọng nói của nó non nớt chưa vỡ, nhưng biết điều tiến thoái, hoàn toàn không giống đứa bé mười tuổi.
Dận Chân nhìn nó, sắc mặt lành lạnh, không hề để lộ chán ghét hay cảm động ra ngoài mặt.
Ánh mắt chúng huynh đệ đều hướng về phía này, mang theo chút hiếu kỳ, lo lắng, thậm chí là ác ý, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dận Chân.
Dận Tự khẽ nhăn mày, đang định kiếm đại một câu để lấp liếm tình cảnh khó xử này, nhưng đến phút cuối Dận Chân lại có hành động.
Chỉ thấy y cầm ly rượu lên để bên môi, xong ngửa đầu uống sạch, cuối cùng từ tốn nói: “Giữa huynh đệ với nhau, nói những lời khách sáo vậy làm gì, đệ chỉ cần cố gắng tiến bộ, hiếu thuận với ngạc nương là đủ rồi.”
Biểu tình lãnh đạm, nhưng lời nói lại rất có phong thái huynh trưởng, vô cùng phù hợp với phong cách làm việc thường ngày của Dận Chân, tuyệt đối không có chỗ nào bất thường.
Dận Tự âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, đúng là mình lo lắng dư thừa.
Tuy tứ ca trong lòng ghi thù, nhưng y không phải hạng người nông nỗi, trong những trường hợp thế này, sao y có thể để người khác dễ dàng nắm được nhược điểm của bản thân.
Dận Trinh chớp chớp mắt, gật đầu cười khờ dại: “Đệ xin ghi nhớ lời dạy của tứ ca.”
Mắt thấy cơn sóng gió nho nhỏ đã qua, trong lòng mọi người không biết là cảm giác gì, nhưng ngoài mặt hiển nhiên đều phải thu hồi ánh nhìn, tiếp tục kính rượu trò chuyện với nhau.
Hiếm khi được thả lỏng như thế này, lại không có Hoàng a mã hay Thái tử trấn áp, không nhất thiết phải tuân thủ lễ nghi, mọi người trên mặt đều thoải mái không ít, tâm tình vui sướng, uống rượu cũng mạnh hơn.
Dận Tự trải qua chuyện lần trước say rượu ở chỗ Thái tử, nên ôm lòng cảnh giác vô cùng đối với thứ trong ly, thường ngày không uống rượu, nhưng gặp phải trường hợp này, cũng không thể không uống.
Người khác kính rượu, thì còn có thể nhấp môi cho qua, dù sao thân phận A ca rành rành ra đấy, không có ai dám cả gan ép rượu hắn, nhưng giữa huynh đệ với nhau nếu làm vậy, thì lại có vẻ hơi kiêu căng.
Thành ra Dận Tự rất bất đắc dĩ.
Đầu tiên là ngũ ca Dận Kỳ, ngũ ca đối nhân xử thế trung hậu, quan hệ với hắn cũng không tệ, không thể từ chối.
Tiếp đến là Thập Tứ, hai mắt tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm hắn, cứ như nếu hắn không uống, thì đây sẽ là một lỗi lầm cực kỳ to lớn, cũng lại không thể từ chối.
Tiếp qua mấy chén, đầu óc bắt đầu có xu hướng mơ hồ.
Dận Tự trong lòng cảnh tỉnh chính mình, cũng không dám tiếp tục uống nữa.
Người xung quanh vẫn tiếp tục mời rượu, hắn liền giật giật Dận Chân.
Dận Chân trong lòng buồn cười, lại vờ như không hiểu, bản thân y thì hùa theo người ta chuốc rượu hắn.
Đợi đến lúc tàn tiệc, mấy huynh đệ đều phần nào hơi say, ngay cả Dận Chỉ ngày thường luôn tỏ vẻ tự cao tự đại, nay cũng nói cà lăm, ai nấy được hạ nhân của phủ mình dìu về.
“Tứ ca, sắc trời đã tối, tiệc bên Thái hậu đã tàn từ sớm, tứ tẩu cũng đã về trước, không bằng đêm nay huynh ngủ lại chỗ đệ đi.” Dận Tự thấy bước chân của Dận Chân có hơi loạng choạng, nếu nhìn bề ngoài có vẻ như còn say hơn hắn nhiều, vươn tay đỡ y, một bên nhỏ nhẹ nói.
Thật ra chính hắn cũng chẳng khá hơn là bao, lúc nói lời này thậm chí còn nghĩ tới mình đúng là ngày càng mạnh miệng.
Dận Chân đỡ trán khẽ gật đầu, Dận Tự liền sai Cao Minh đi báo với hạ nhân phủ Tứ A ca đang đứng chờ cửa cung một tiếng, bên này thì dìu y đi về hướng viện A ca.
Gió thu nổi, trời đêm lạnh, ánh trăng xuyên quá tàn cây phản chiếu bóng hai người dựa sát vào nhau, một người dựa lên người người còn lại, Dận Tự bất giác nhớ lại năm Đông Hoàng hậu qua đời, tình cảnh Dận Chân canh giữ trong linh đường.
Kiếp trước, ký ức về người tứ ca này khi còn bé rất ít, ít đến nỗi giờ đây khi hồi tưởng lại, chỉ có thể nhớ đến tình cảnh khi còn bé của hai người kiếp này.
Trong hơi thở của đối phương thoang thoảng men say, phả ngay bên tai hắn, đến cả cổ cũng bị hun nóng theo.
Hai người vào viện A ca, người hầu vội vàng nghênh tiếp, bưng nước nóng trà nóng lên, dìu hai người tách ra.
Bận rộn một hồi, được hầu hạ thay trang phục chăn mền rồi cả hai cùng nằm một giường.
Dận Tự đã quá say, lúc nãy miễn cưỡng mới mới duy trì được chút tỉnh táo, nhưng giờ thì cực kỳ mệt mỏi.
Dận Chân bất ngờ mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn người nằm bên gối, đôi mắt đen láy thâm thúy, dường như gương mặt say rượu trước đấy đều là ảo giác.
“ Tiểu Bát.”
“Ưm?”
“Đệ thấy tứ ca thế nào?”
“Đương nhiên, ưm, tốt rồi....” Dận Tự khẽ chau mày, cứ như đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới trả lời, bộ dạng này khiến Dận Chân cảm thấy vô cùng đáng yêu, cầm lòng không được nổi lên ý trêu đùa.
“Vậy sao lúc trước còn nói ở chung với huynh mệt muốn chết hả?”
“.... Đệ xuất thân không tốt, khi còn bé không có huynh đệ nào chịu chơi với đệ.... Ngoại trừ tứ ca, sau nó lại thành thói quen, sợ mất đi huynh, nên phải càng cẩn thận hơn....” Tuy lúc hắn nói đứt quãng, nhưng nói chung Dận Chân cũng nghe rõ toàn bộ.
Lúc trước ở chỗ Thái tử nghe được những câu nói kia, suy cho cùng trong lòng vẫn vướng gút mắc nho nhỏ, sau mặc kệ được người bên cạnh khuyên giải thế nào, rồi hắn xoa dịu mình thế nào đi nữa, cũng không cách nào tiêu tan hoàn toàn.
Tục ngữ có câu người say nói lời thật lòng, những lời này của hắn, lại làm cho chút bứt rứt cuối cùng trong lòng y tiêu tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Lòng dạ hẹp hòi cũng được, quá tính toán cũng thôi, suy cho cùng cũng vì quá mức quan tâm người này, mới có thể lo được lo mất.
Thành ra mới rắp tâm chuốc say hắn, muốn một lần nữa nghe lại “lời thật lòng”.
Y đưa tay vuốt bờ môi của hắn, Dận Chân cúi người xuống, hơi thở mong manh lướt qua mặt hắn.
“Dận Tự.....”
“Ưm.....” người nọ ậm ờ lên tiếng, xoay người ôm lấy y, giống như ôm cái gối, khiến Dận Chân không khỏi dở khóc dở cười, nhưng cũng vươn tay vỗ nhè nhẹ lên vai hắn.
“May mà còn có đệ.”
Dưỡng mẫu ra đi sớm, trong mắt thân mẫu chỉ có Thập Tứ, tuy Thập Tứ và y là huynh đệ cùng mẹ, nhưng chẳng hơn gì người dưng nước lã, mặc dù có phúc tấn, nhưng những điều có thể chia sẻ, suy cho cùng cũng có giới hạn.
Trong các huynh đệ, thất ca, ngũ ca và thập tam đệ đều xem như người có lòng dạ ngay thẳng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, dù sao sinh ra trong gia đình đế vương, đối xử với nhau suy cho cùng cũng có điều kiêng kỵ.
May mà còn có người này bên y từ nhỏ đến lớn.
Hơi thở quen thuộc gần trong gang tấc, cái áo mỏng manh duy nhất trên người do nghiêng người, để lộ ra xương quai xanh và phần da thịt trắng nõn bên dưới.
Nhưng Dận Chân lúc này quả thật đã rất mệt, ý nghĩ trêu đùa trong đầu chỉ vừa chợt lóe qua, thì đã ngay lập tức bị bao trùm trong cơn buồn ngủ nặng nề, con mắt cũng theo đấy khép lại.
Hai người ôm nhau mà ngủ.
Trong giây phút bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, Dận Tự mở mắt.
Tứ ca này.....
Hắn bất đắc dĩ mỉm cười.
Đã có thể lừa y tiêu tan mọi gút mắc trong lòng, cũng không uổng hắn mượn rượu giả say nói những lời kia.
Áng chừng nửa đêm, Dận Chân lại gặp ác mộng mà giật mình tỉnh giấc.
Cơ thể đột nhiên cứng ngắc, trán thấm đầy mồ hôi lạnh.
Dẫn đến Dận Tự cũng tỉnh giấc.
“Tứ ca?”
“..... Huynh vừa nằm mơ.”
“Huynh mơ thấy gì?”
“Huynh mơ, huynh và đệ ngồi nghị sự trong Tây Noãn Các,” Dận Chân lẩm bẩm nói, “Nói một hồi, chúng ta bắt đầu gây nhau, đệ quỳ trên mặt đất.....”
Hắn quỳ trên mặt đất, mặc cho y mắng, vẫn cúi thấp đầu, không nói một tiếng, cũng nhìn không rõ nét mặt hắn lúc ấy.
Y mắng xong, còn nổi giận đùng đùng bảo hắn cút ra ngoài, hắn đứng dậy, chậm rãi, bước lui từng bước ra ngoài, khi lui ra cửa rồi, cách cánh cửa rất dày, mơ hồ truyền đến tiếng ho cố đè thấp.....
Sau đó, Dận Chân tỉnh lại.
Tình cảnh trong mơ như tảng đá nặng ngàn cân, nặng tới nỗi y cơ hồ không thở nổi, dù đã tỉnh táo lại, ***g ngực phảng phất như còn lưu lại cơn đau quặn thắt ấy.
Trong giấc mơ ấy, y và hắn đều đã hơi già, diện mạo người này lúc trung niên cũng không khác gì mấy so với hiện tại, chỉ là khóe mắt có thêm ít nếp nhăn, tóc mai pha thêm chút màu xám trắng, khuôn mặt nho nhã trầm tư hơn xưa.
Dận Tự không nói gì, lát sau mới lên tiếng: “Chỉ là mơ thôi mà.”
Dận Chân đột nhiên cố hết sức ôm lấy đối phương, thân thể hai người dựa sát vào nhau.
“Dận Tự.”
“Hửm?”
“.... Không có gì, ngủ tiếp thôi.”
Không đến mấy ngày sau, Khang Hy hạ chỉ tuần du Tái Bắc.
Lần này, không chỉ có Đại A ca, Tam A ca bồi giá, đến cả Thái tử, Tứ A ca, Ngũ A ca, Bát A ca cũng bất ngờ được liệt tên.
Tứ A ca đóng cửa kiểm điểm, cũng không phải bị thất sủng.
Thái tử trước đấy bị Hoàng thượng trách mắng ngay trước mặt chúng huynh đệ, nhưng suy cho cùng Khang Hy chỉ là thương cho roi cho vọt mà thôi.
Lòng dạ đế vương, khó bề đo lường, Khang Hy mỗi một lần hành động, luôn có thể phá tan phỏng đoán trước đấy của mọi người.
Ngày 18 tháng 8, ngự giá xuất phát từ kinh thành, thẳng một đường đi qua Tiểu Thang Sơn, mây dày đặc, cuối cùng dừng chân tại phủ Đoan Tĩnh Công Chúa tại Cổ Bắc Khẩu.
Đoan Tĩnh Công Chúa, nói ra thì chính là tỷ tỷ của bọn Dận Tự, từ năm Khang Hy thứ ba mươi mốt đã được gả cho thứ tử của Khách Lạt Thấm Bộ Đỗ Lăng Quận Vương – Cát Nhĩ Tang.
Lúc nàng ra đời Khang Hy mới chừng hai mươi, trong cùng năm ấy ông dẹp loạn Tam Phiên, sau lại tới Thái tử ra đời, là công chúa có một ngạc nương không được sủng ái, nên rất khó được chú ý tới, đến cả ký ức của Dận Tự về người tỷ tỷ này cũng cực kỳ mờ nhạt.
Huống hồ, nếu không có gì ngoài ý muốn, người ngũ tỷ này sẽ mất vì bạo bệnh vào ba năm sau.
Công chúa của hoàng gia triều Thanh, phần lớn đều lấy chồng ở xứ Mông Cổ xa xôi, số phận nhiều ngang trái, có thể thật sự trước sau vẹn toàn ít càng thêm ít, giống như Đoan Tĩnh Công Chúa, chẳng qua là hạt muối trong biển.
Ngự giá đến khiến cho phủ công chúa trước nay có phần điều hiu trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Công chúa và ngạch phụ đã đứng ngoài cửa chờ nghênh tiếp từ sớm, Khang Hy dìu nàng đứng dậy, đưa mắt đánh giá một lượt, lại chuyển qua ngạch phụ Cát Nhĩ Tang, cười nói: “Nhu Nhu, con gầy đi.”
[Ngạch phụ: danh xưng chồng của công chúa, tương tự như phò mã]
Nhu Nhu là nhũ danh của Đoan Tĩnh Công Chúa, từ khi nàng gả đến Mông Cổ, đã rất nhiều năm rồi chưa từng nghe lại cách xưng hô này, ngay lúc ấy cơ thể nàng khẽ chấn động, nhưng miễn cưỡng nén kích động xuống, chỉ là viền mắt đã ửng đỏ thổn thức: “Trong phủ bày trí đơn giản, không biết Hoàng a mã ở có quen không, nhi thần bất hiếu, đã qua bao nhiêu năm vẫn không thể hiếu thuận với người....”
“Con đã rất hiếu thuận rồi.” Khang Hy vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, cùng nàng đi vào trong.
Cát Nhĩ Tang rơi lại phía sau, cũng không dám lướt qua Thái tử, chỉ có thể sóng vai đi cùng bọn Dận Tự.
Do không có quan hệ thân thiết lắm nên bọn Dận Tự cũng không biết nói gì hơn, chỉ có Dận Kỳ từ nhỏ đã lớn lên bên Thái hậu, am hiểu phong tục Mông Cổ, còn có thể hàn huyên với hắn một hai câu.
Ai ngồi phần nấy, câu đầu tiên của Khang Hy khi bước vào là: “Mấy năm nay con sống được không?”
“Nhi thần sống rất tốt.” Đoan Tĩnh Công Chúa rủ mắt, không nhìn qua Cát Nhĩ Tang lấy một cái.
Không tốt thì có thể làm gì, lẽ nào Khang Hy có thể để cho nàng hòa ly sau đó hồi kinh à? Suy cho cùng chỉ là một câu thăm hỏi có lệ mà thôi.
Khang Hy gật đầu. “Nếu con phải chịu thiệt thòi gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với trẫm, nữ nhi của trẫm, công chúa thiên gia, tuyệt đối không thể tùy tiện nhường nhịn.”
Lời này là an ủi, cũng là cảnh cáo.
Trên mặt Cát Nhĩ Tang hiện lên vẻ lúng túng và cứng nhắc.
Đoan Tĩnh Công Chúa dịu dàng ưng thuận, nhân tiện nói lảng sang chuyện khác, giới thiệu một ít phong cảnh cảnh vật xung quanh đây.
Khang Hy nghỉ chân ở đây là ý nghĩ bất chợt, cũng không có thông báo cho những người khác, nhưng một khi đã tới, tin tự tự nhiên sẽ được truyền đi ngây lập tức, không lâu sau, Đỗ Lăng Quận Vương cùng trưởng tử đều chạy đến thỉnh an.
“Đứng lên cả đi.” Khang Hy nói với Đỗ Lăng Quận Vương, “Ngươi già rồi.”
Đỗ Lăng Quận Vương thở dài: “Năm ấy ở kinh thành được chiêm ngưỡng thiên nhan, phảng phất cứ như mới ngày hôm qua, ấy vậy mà chỉ chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua.”
Khang Hy cười nói: “Ngươi đối với triều đình trung thành và tận tâm, gả nữ nhi cho nhi tử của ngươi, trẫm rất yên tâm.”
Đỗ Lăng Quận Vương vội cúi người tạ lễ.
Khang Hy tỏ ý giữ người lại trò chuyện, bọn Dận Tự biết điều lui ra ngoài.
Đoan Tĩnh Công Chúa xuất giá đã nhiều năm, đối với những huynh đệ này khá lạ lẫm xa cách, nên lúc này chỉ hàn huyên cùng chúng mấy câu, thì xin trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Cát Nhĩ Tang sờ sờ mũi, cũng đi.
Tục ngữ nói bằng mặt không bằng lòng, vậy mà đôi phu thê này ngay cả hài hòa ngoài mặt cũng không làm được, có thể thấy được trình độ xa cách đến cỡ nào rồi, cũng chẳng trách về sau Cát Nhĩ Tang lại ngay trong thời gian tang sự của công chúa làm ra loại chuyện hoang đường như chiếm đoạt vợ người khác như vậy.
Xa xa truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo, đó là tiếng dũng sĩ Mông Cổ và thị vệ Đại Thanh tổ chức đấu vật, so tài với nhau.
Chúng A ca đều bị hấp dẫn, đến cả Dận Chỉ mọi khi không thích cưỡi ngựa bắn cung đấu vật cũng đi theo xem náo nhiệt.
“Đi xem náo nhiệt?” Dận Chân đứng bên cạnh cũng nhìn ra hắn đứng ngồi không yên, lên tiếng hỏi.
Dận Tự lắc đầu nói: “Đệ đi dạo một chút, tứ ca tự đi xem đi.”
Dứt lời liền đi về hướng ngược lại.
Cước bộ của hắn rất chậm, Dận Chân một hai bước đã đuổi kịp, hai người sóng vai bước đi.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là Dận Tự bất giác cảm thấy buồn phiền vô lý.
Hắn tự hỏi bản thân cũng không phải hạng nhân từ đến nỗi đi ban phát khắp nơi, nhưng Đoan Tĩnh Công Chúa là tỷ tỷ của hắn, không phải kẻ thù của hắn, đối với hắn không mảy may tạo ra uy hiếp gì, thậm chí sự tồn tại của nàng giống như một gốc phong lan vậy, không chỗ nương tựa.
Biết rõ kết cục của nàng, nhưng bất lực.
Dận Chân đột nhiên nắm tay hắn lôi theo một hướng khác.
Trong lúc còn đang ngỡ ngàng, hai người đã đi tới trước chuồng ngựa.
Đây là ngựa do phủ công chúa nuôi, xung quanh còn có người đang chăm cỏ, thấy trang phục trên người hai người họ cũng phần nào đoán được thân phận của họ, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Dận Chân nói với bọn họ mấy câu, sai dắt hai con ngựa ra.
“Lên!” Y cũng không nói năng dài dòng, chỉ nhảy lên ngựa, rồi quay qua nói với Dận Tự.
Đợi Dận Tự cũng lên ngựa xong rồi, y dẫn đầu phi về phía trước.
Từ lúc không cần đến thư phòng đọc sách nữa, Dận Tự mỗi ngày ngoại trừ đoạn đường từ Lại Bộ đến cung ra thì rất ít khi cưỡi ngựa, càng miễn bàn đến việc phóng ngựa băng băng thế này.
Lúc này đi theo phía sau Dận Chân, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới ào ạt, khiến cả tóc lẫn y phục của hắn đều cuồn cuộn theo nó, lọt vào trong tầm mắt là thảo nguyên bát ngát, trời đất rộng lớn bao la, hồ nước trong suốt, cảm giác như mọi phiền muộn ngự trong lòng cũng bị cuốn trôi theo cơn gió này.
Tốc độ con ngựa phía trước càng lúc càng nhanh, Dận Tự phải siết chặt dây cương để chế ngự nó, thế nên trong lúc phi nước đại ban nãy, tay đã bị dây cương ma sát phát đau.
“Tứ ca!” Tiếng hô sang sảng hòa lẫn vào gió, người đằng trước vẫn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục phi nhanh như trước.
Không biết qua bao lâu, Dận Chân mới dần dần chậm lại, Dận Tự vội phóng nhanh hơn để đuổi kịp, hai người dừng chân tại một bãi cỏ có địa thế bằng phẳng.
Hai người ai cũng mệt đến khó chịu, tung người xuống ngựa liền tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống, thở hổn hển, không ai lên tiếng.