Đức Phi tuyệt đối không thừa nhận bản thân bà bất công.
Hay có lẽ, là có một chút, nhưng từ cổ chí kim phụ mẫu cưng chiều con út, là chuyện đương nhiên, Dận Chân nay đã hơn mười bảy, từ sớm đã nên độc lập, chứ không phải giống như Dận Trinh cung phụng dưới gối nũng nịu nghịch ngợm, vậy mà nó không chỉ không làm một ca ca gương mẫu, trái lại còn đẩy đệ đệ cùng mẹ xuống nước.
Suy nghĩ của bản thân lúc này khiến Đức Phi khó chịu, giống như có một ngọn lửa nhen nhóm bốc cháy.
Là xót xa cho Dận Trinh, là tức giận với Dận Chân, còn có man mát cảm thấy đau khổ, lo lắng.
Nhưng không có lấy nửa phần, là áy náy đối với đứa con cả của mình.
Trong mắt Đức Phi, từ ngày Dận Chân bị Đông Giai thị ôm đi, nó đã không còn là con của bà nữa rồi.
Ngoại trừ sự liên hệ máu mủ yếu ớt, ánh mắt Dận Chân nhìn bà, đối xử với bà xa lạ hữu lễ, thậm chí là cung cách lúc nói chuyện, hoàn toàn khác xa so với lúc ở trước mặt Đông Giai thị.
Bà mãi mãi không quên được ngày ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn bà kia ôm cốt nhục thân sinh của mình đi, không quên được nụ cười rạng rỡ bên môi của ả khi ấy, không quên được nỗi đau tê tâm phế liệt và cả uất ức bất lực ngày ấy.
Bà đã tự nhủ, một ngày nào đó, bà cũng có thể tự tay nuôi nấng nhi tử của mình.
Do đó Đức Phi luôn nghĩ, chỉ có Dận Trinh, mới là thật sự là nhi tử của bà.
Nó biết nhõng nhẹo gọi ngạc nương, nó biết nắm tay áo bà làm nũng, nó biết....
Như vậy, dù bà có bất công một chút, thì có gì sai chứ?
“Ngạc nương....”
Mắt Dận Trinh còn chưa hé, thì miệng đã lẩm bẩm hai chữ này.
Nó hôn mê ba ngày, Đức Phi trông chừng bên giường ba ngày, ngoại trừ những chuyện cần thiết, hầu như không rời nửa bước.
Thời khắc đứa con út tỉnh lại, bà đương nhiên là người thấy đầu tiên.
“Dận Trinh!”
Dận Trinh vừa mở mắt, thì thấy Đức Phi do quá vui mừng mà khóc, nắm chặt lấy tay nó không buông.
“Ngạc nương....” Nó mỉm cười, muốn ngồi dậy, nhưng lại không có sức.
Đức Phi vội vàng dùng tay ngăn nó lại. “Dùng dằn gì đấy, nằm! Con mê man tròn ba ngày, sắp làm ngạc nương sợ mất hồn rồi đây!”
“Nương nương.” Đại cung nữ bên cạnh Đức Phi bước đến, “Bát A ca đang ở bên ngoài cầu kiến.”
Dận Trinh nhìn thấy gương mặt Đức Phi nháy mắt trở nên lãnh đạm, hiếu kỳ nói: “Ngạc nương, bát ca tới thăm con?”
Nó không phải đến để thăm con, là đến để cầu xin cho tứ ca của con.
Đức Phi cố gắng mỉm cười, không nói lời ấy ra miệng. “Nói với nó, Thập Tứ A ca vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều, hiện tại chưa thể gặp.”
Bà còn chưa nói hết lời, Dận Trinh đã khẽ giật giật góc áo của bà, ra vẻ đáng thương nói: “Ngạc nương, sao lại muốn cản không cho bát ca vào, để huynh ấy vào đi mà.”
Đức Phi không lay chuyển được Dận Trinh, đành thở dài, phất tay: “Mời Bát A ca vào.”
Dận Trinh cười đến mắt mày cong tít.
“Đức mẫu phi cát tường.” Từ ngoài cung trở về, nhận được tin Dận Trinh đã tỉnh, Dận Tự không kịp nghỉ ngơi hít thở, đã lập tức chạy đến đây.
“Bát ca!” Tiếng nói của Dận Trinh vẫn còn rất yếu, lại không thể lu mờ sự mừng rỡ tỏa ra trên mặt nó.
“Thập tứ đệ tỉnh rồi.” Dận Tự mỉm cười với nó, quan tâm dỗ dành. “Còn phải nghỉ ngơi nhiều mới được.”
“Bát ca, huynh ở lại đây trò chuyện với đệ một lát đi!” Dận Trinh phồng miệng, ở trước mặt Đức Phi, nó đã cởi bỏ dáng vẻ tiểu đại nhân thường ngày, lộ rõ nét thành thật hoạt bát.
Dận Tự thấy Đức Phi không phản đối, thì gật đầu, ngồi xuống chân thành tiếp chuyện cùng Dận Trinh.
Từ đầu tới cuối, không hề có chút nào tỏ ra không kiên nhẫn, càng không hề nhắc đến Dận Chân.
Đức Phi không khỏi lấy làm lạ, bà vốn tưởng rằng Dận Tự sẽ không kìm chế được, nhưng hiện tại xem ra, dường như nó thật sự đến để thăm Dận Trinh.
Mãi đến khi trên mặt Dận Trinh thoáng hiện vẻ mệt mỏi, Dận Tự cười nói: “Thập tứ đệ mệt rồi, hôm khác huynh lại đến.”
Dận Trinh kéo tay hắn, trong mắt lấp lánh hy vọng. “Ngày mai bát ca quay lại?”
“Được.” Hắn cười trả lời, lại quay qua nói lời từ biệt với Đức Phi, xoay người đang định đi.
“Đợi đã.” Đức Phi lên tiếng, nhìn hắn trong giây lát, khe khẽ thở dài trong im lặng. “Chúng ta đi thiên điện, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Dận Tự gật đầu nghe lời, hắn trước sau vẫn duy trì nụ cười nhạt ấy, biểu tình chưa từng thay đổi, tựa như phản ứng của Đức Phi cũng nằm trong dự định của hắn.
Biểu tình của Đức Phi rất lãnh đạm, giọng điệu cũng từ tốn. “Tuy rằng trong các A ca, cũng không thiếu người có giao hảo với nhau, nhưng ít người giống như ngươi, vì Dận Chân, ba lần bốn lượt đến cầu xin ta, tại sao vậy?”
“Dận Tự biết Đức mẫu phi trạch tâm nhân hậu, nhất định không đành lòng xử lý dù là nhi tử nào.”
“Ngươi không cần nói lời ngon tiếng ngọt, người đầu tiên nó phải tạ ơn, phải là ngươi.” Đức Phi lạnh lùng nói: “Ở trong mắt nó, Đông Giai thị mới thật sự là ngạc nương của nó, chứ không phải ta.”
Hiện tại ở đây chỉ có hai người, Đức Phi gọi thẳng họ của Đông Hoàng hậu, không có lấy nửa điểm kiêng kị, biểu tình của Dận Tự cũng không vì vậy mà thay đổi.
“Đức Phi nương nương.” Im lặng trong chốc lát, Dận Tự cuối cùng cũng mở miệng.
“Năm ấy lúc được Đông Hoàng hậu nhận nuôi, tứ ca còn nằm trong tã, tất cả mọi chuyện, y đều ngu ngơ không hay không biết, càng không phải xuất phát từ ý nguyện của y, ngay cả dù y ngoài mặt cư xử xa cách, thì cũng là do tính cách đưa đẩy, cũng không vì vậy mà mất đi tôn kính với người, dù thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng y cũng là nhi tử của người, nhi tử thân sinh.”
Biểu tình của Đức Phi dần thả lỏng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngày mai ta sẽ đến xin Thái hậu, thả nó ra.”
Dận Tự trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn không quên quỳ xuống hành lễ, không để lộ cảm xúc bản thân ra ngoài.
“Ngạc nương nói gì với bát ca vậy?” Dận Trinh ráng chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến, vất vả lắm mới đợi được Đức Phi quay lại.
“Không có gì.” Đức Phi giúp nó vén tóc ra sau tai. “Rốt cục ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Dận Trinh im lặng, gương mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt dường như nay càng xanh xao hơn, mím môi, ánh mắt hạ xuống đôi tay đang đan xoắn vào nhau.
Đức Phi trong lòng chắc rằng tình cảnh ngày đó có chấn động quá lớn đối với nó, không khỏi dịu dàng nói: “Con không muốn nói thì đừng nói, việc quan trọng hiện tại là bồi dưỡng thân thể thật tốt.”
“Ngạc nương, tứ ca không sao chứ?” Dận Trinh ngẩng đầu gắng cười: “Người đừng giận, cũng chỉ do huynh ấy vô ý mà thôi.”
“Vô ý? Con thiếu chút nữa đã mất mạng!” Đức Phi cao giọng, nhưng thấy điệu bộ suy yếu của nó, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn. “Đừng nhắc tới nó nữa, con nghỉ ngơi cho thật tốt nào.”
Hai ngày nay trời tuyết đã vơi đi nhiều, nhưng không khí vẫn lạnh thấu xương.
Chỉ là khi so sánh với bầu không khí của quân Thanh lúc này, lạnh giá đã không đáng để nhắc đến.
Khang Hy ở trong đại trướng của chủ soái, thỉnh thoảng có thái giám thiếp thân ra ra vào vào, có lúc thì bưng một chậu máu loãng, hoặc đang cầm một bát thuốc, cảnh tượng vội vội vàng vàng, nét mặt nghiêm trọng.
Sách Ngạch Đồ thân là trọng thần, mấy năm gần đây độ tín nhiệm của Khang Hy đối với ông đã không còn như trước, tuy rằng lần này cũng để cho ông đi theo, nhưng lại là vì phòng ngừa ông cùng với Thái tử cấu kết với nhau, bởi vậy nên ông bị bài xích phải đứng bên ngoài doanh trướng, không được đi vào.
Đương nhiên, những đại thần khác, cũng không một ai có thể vào.
Ngoại trừ Na Đồ Tô có mặt vào đêm Khang Hy bị đâm.
Một tiểu thái thám từ bên trong đi ra, trong tay còn bưng một cái mâm, nó khẽ đưa mắt liếc nhìn xung quanh, xong lại cúi đầu đi về phía trước.
Một bàn tay bất ngờ vươn ra kéo nó.
Nó bị giật mình quá độ, thiếu chút nữa hét thành tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trung Đường đại nhân, ngài mém tí hù chết nô tài rồi!”
Sách Ngạch Đồ cười, lấy ra một túi nhỏ chứa đầy vàng đặt vào tay nó, nói: “Mấy ngày nay chăm sóc Vạn tuế gia, cực khổ cho ngươi!”
Người nọ thuận tay nhét vào trong tay áo, cười nói: “Trung Đường đại nhân nói đùa, đây là phận sự của nô tài.”
Một bên nói, một bên hướng Sách Ngạch Đồ khe khẽ lắc đầu.
Sách Ngạch Đồ nhãn tình thoáng bừng sáng, nhưng lại lập tức biến mất, trưng ra nét mặt ân cần: “Vạn tuế gia không sao chứ?”
“Vạn tuế gia hồng phúc tề thiên, đương nhiên là bình an vô sự.”
Hai người lại nói thêm đôi câu khách sáo, xong thì tự tản ra, dù có rơi vào tay người khác, thì nhiều lắm cũng chỉ là những câu hàn huyên thăm hỏi thông thường.
Mãi đến lúc đi thật xa rồi, Sách Ngạch Đồ mới nhịn không được, từ từ để lộ một nụ cười đắc ý.
Lúc nhận được ý chỉ của Thái hậu, Thái tử có hơi ngạc nhiên.
Thái hậu xưa nay không quan tâm bất kỳ chuyện gì, sao nay lại đột nhiên quan tâm tới vấn đề xử lý Dận Chân đến vậy.
Tuy rằng hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng đây là gia sự, theo lý thuyết Thái hậu là bậc trưởng bối, Thái tử không có quyền từ chối.
Lúc Dận Chân biết bản thân được tự do, trên mặt cũng khó tránh khỏi để lộ sự ngạc nhiên.
Thái tử vỗ vỗ vai y. “Bổn cung đi đến chỗ Thái hậu xin tha cho đệ, đệ đừng lo lắng, trước tiên cứ hồi phủ xem thế nào đã, đợi Hoàng a mã trở về, cứ giao hết cho nhị ca.”
“Đa tạ Thái tử điện hạ.” Tuy rằng ở Dục Khánh Cung cũng không bị đối đã nghiêm khắc, nhưng suy cho cùng vẫn không được tự do, không được tự tại như nhà mình, huống hồ Dận Chân đang đầy bụng tâm sự, cũng không người có thể hỏi ý, không người có thể chia sẻ.
“Đi, triệu Bát A ca đến đây.” Khóe miệng lộ ra ý cười hàm ý bất minh.
Ngoài Dục Khánh Cung, ngoại trừ các thị vệ có trách nhiệm, cũng không có ai khác.
Cây cỏ xanh mướt, nhưng không có bóng hình thân thuộc ấy.
Trong ấn tượng, người nọ luôn luôn đứng phía sau y, vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy.
Nhưng hiện tại, lại không có.
Mình ở Dục Khánh Cung nhiều ngày như vậy, cũng không thấy đệ ấy lui tới.
Lẽ nào, đệ ấy xảy ra chuyện gì sao?
Thường ngày đệ và bát đệ khắng khít với nhau nhất, nhưng đệ vừa xảy ra chuyện, đừng nói giúp đỡ đệ, hôm qua nói đến chỗ ta để thỉnh an, kết quả lại vội vội vàng vàng bỏ đi, đến cả một lời nói muốn gặp xem thử đệ thế nào cũng không có. Nhân tình ấm lạnh, đến thời điểm quan trọng mới có thể đo được lòng người.
Đứng lại, khép hai mắt, thở dài.
Bước chân vốn muốn hướng về phía viện A ca nay lại khựng lại, chuyển hướng về phía cửa cung.
“Gia, gia, ngài sao vậy?!”
“Mắt có hơi đau......” Dận Tự đỡ trán, một tay chống xuống bàn.
Ngay cả đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Hắn mới nói được phân nửa thì đã lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, khiến Cao Minh giật mình sợ hãi.
“Để nô tài đi gọi Thái y đến!” Cao Minh mới xoay người đi được mấy bước, người bên Dục Khánh Cung đã đến.
“Bát A ca, Thái tử gia tìm ngài, bảo ngài lập tức qua đấy.”
Dận Tự ngẩn ra, nói: “Tứ A ca còn ở Dục Khánh Cung?”
“Hồi Bát gia, sáng sớm hôm nay Tứ A ca đã xuất cung hồi phủ.”
Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bất luận thế nào, bên Đức Phi chuyện lớn hóa nhỏ, đợi Hoàng a mã trở về, suy cho cùng cũng dễ ứng phó hơn.
Vậy Thái tử gọi mình qua đấy, lại là vì cớ gì?
Dận Tự suy nghĩ trong giây lát, nói: “Vậy ta đi với ngươi.”
“Gia!” Cao Minh vội vàng la lên.
Dận Tự xua tay. “Ngươi đi đến chỗ Thái y lấy thuốc về cho ta, đợi gia về thì đắp cho gia.”
Lúc trò chuyện, cũng cảm thấy đã đỡ hơn một chút, liền đứng dậy đi theo người kia.