Hai người xa nhau đã được gần hai tháng, trước lúc xa nhau còn chia tay trong bất hòa, nhưng nay gặp lại dường như như từ lâu đã quên mất chút ít mất mát ngày ấy.
Hắn bình an, vậy là đủ rồi.
Dận Chân nghĩ đến lại cầm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mắt hắn.
Nhìn không rõ, như vậy có thể ảnh hưởng tới tương lai hay không?
Dận Tự từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết Ngạc nương xuất thân không cao nên hắn luôn cẩn thận dè dặt, lúc nào cũng như đang bước đi trên lớp băng mỏng, không dám phạm dù chỉ là nửa lỗi nhỏ, kết quả lần đầu tiên xa nhà, vừa rời khỏi tầm nhìn của y, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay.
Trong lòng Dận Chân dâng lên cảm giác chua xót nhè nhẹ, miễn cưỡng ép xuống kích động muốn đem hắn ôm chặt vào lòng, nhưng lại không cầm lòng được nắm lấy tay hắn, từ từ siết chặt.
Xưa nay giấc ngủ của Dận Tự không sâu, bị y làm phiền như vậy đương nhiên tỉnh lại ngay.
Cảnh vật trước mắt vẫn còn hơi mơ hồ không rõ, nhưng dù sao hắn cũng đã dần dần thích ứng.
“Tứ ca, huynh còn thấy khó chịu trong người không?”
Vươn tay qua lần mò, muốn sờ thử trán của y.
Dận Chân bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Huynh không sao, Tiểu Bát, trong Thái Y Viện không thiếu gì danh y, mắt của đệ nhất định có thể hồi phục như cũ.”
Dận Tự không ngờ tới câu đầu tiên y nói sau khi tỉnh dậy lại là câu an ủi mình, trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng ngoài miệng vẫn đùa: “Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc, lúc trước Nghi Phi còn muốn tác hợp cho đệ và Dục Tú Cách cách, nói không chừng nay đã không còn ý định đó nữa.”
Dận Tự lạnh lùng nói: “Nói sao đệ cũng là một Hoàng a ca, ai dám xem thường đệ.”
Huynh là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.
Vế sau cuối cùng vẫn nuốt lại vào bụng.
Dận Chân có thói quen giấu kín mọi suy nghĩ của bản thân dưới tận đáy lòng, những lời y nói với Dận Tự có thể xem là đã vượt xa những người khác.
Dận Tự cười, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tứ ca đi đến đây hết bao lâu vậy?”
“Ngày đêm gấp rút lên đường, đồng thời nhờ có ngựa tốt, nên chỉ tốn khoảng tám ngày.”
Dận Tự khẽ giật mình, lúc bọn họ tới đây cũng gấp rút đến chạy bán sống bán chết, mà còn phải tốn tới khoảng mười ngày, trong khi Dận Chân lại chỉ tốn tám ngày, khỏi nghĩ cũng có thể tưởng tượng trên đường đi đã gấp gáp đến cỡ nào, nhìn lại y quả thật có hơi gầy đi mặt lại còn bị đen ra nữa, không khỏi bật thốt “Tứ ca”, nhưng lại không biết phải nói tiếp thế nào.
Hắn đã vô số lần tự nhủ với lòng, phải cẩn thận với vị tứ ca mặt lạnh tâm lãnh này, nhất thiết không được giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, nhưng nếu cứ tiếp tục bên nhau trên con đường này, y lại còn luôn suy nghĩ cho hắn mọi lúc mọi nơi, có lần nào không phải thật lòng đối đãi?
Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.
Dận Chân thấy gương mặt tuấn tú nhã nhặn của hắn hơi ửng đỏ, trong lòng rục rịch, hiếm khi mở miệng nói được câu đùa giỡn: “Cảm động tới vậy sao, không bằng ôm tứ ca một cái đi?”
Lúc nói ra miệng rồi mới thấy có chút hối hận, những lời này dường như có vẻ hơi trắng trợn?
May bát đệ không phải nữ tử, nên sẽ không nghĩ tới khía cạnh khác.
Quả nhiên Dận Tự không hề nghi ngờ hắn, chỉ tưởng là Dận Chân nói đùa, nên lập tức giang hai tay ôm lấy ai kia.
Dận Chân thoáng sửng sờ, ép xuống cảm giác mừng rỡ trong lòng, cũng vòng hai tay ôm chặt lấy hắn.
Xuyên qua xiêm y mỏng mảnh, dường như y có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể đối phương, lại có vẻ như không thể truyền tới, một thứ cảm giác như có như không.
Một thứ cảm giác ngay cả khi đối mặt với Ô Lạt Na Lạp thị cũng không có, nay chợt dâng lên.
Dận Chân chỉ cảm giác dường như bản thân sắp chịu hết nổi, muốn hôn lên gò má của đối phương, thậm chí...
Giống như khi hai người còn bé ngủ chung một giường, y thừa dịp Dận Tự ngủ say, len lén hôn.
Chỉ là cảm giác ngày ấy vẫn còn mơ hồ, giống như sự yêu thích của một tiểu hài tử đối với món đồ chơi ưng ý nhất.
Nhưng hiện tại lại...
Lúc hai người ôm nhau, Dận Tự có thể từ ngôn ngữ thân thể của đối phương cảm nhận được sự quan tâm của vị huynh trưởng này đối với mình.
Y là đang thật lòng lo lắng cho mình.
Số phận đúng là kỳ diệu biết bao.
Kiếp trước cả hai tranh giành ngôi vị Hoàng đế, giữa hai người nếu không có một người chết sẽ không dừng tay, kiếp này lại bên nhau từ nhỏ đến lớn, huynh đệ tình thâm, còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Hai người lấy lại tinh thần, Dận Tự là người buông tay trước, Dận Chân có chút oán giận người ngoài cửa, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như thường: “Vào đi.”
Người đến là Mã Tề.
Hắn tới khá gấp gáp nên cũng không nhận ra bầu không khí mờ ám giữa hai huynh đệ, vừa bước vào phòng thì quỳ xuốnh hành lễ ngay.
“Nô tài Mã Tề, tham kiến Tứ A ca.”
“Đứng lên đi.” Dận Chân vừa thấy là hắn, liền nhớ đến phải khởi binh vấn tội. “Mã Tề, ngươi đi cùng với Bát A ca, trong chừng đệ ấy kiểu gì thế hả?”
Mã Tề trong lòng thầm than khổ, lại chỉ có thể dập đầu nhận sai. “Nô tài đáng chết!”
Dận Chân hậm hực: “Ngươi có chết hay không, không tới phiên ta nói, về tới kinh thành Hoàng a mã sẽ tự biết xử trí.”
Dận Tự biết rõ Mã Tề không phải chỉ đơn thuần đến để thỉnh an, bèn lên tiếng chuyển trọng tâm câu chuyện: “Mã Tề, tình hình bên ngoài hiện tại sao rồi?”
Mã Tề như nhận được đại xá, lập tức thuật lại từ đầu tới đuôi chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài.
Phản ứng của Dận Chân không khác gì so với Mã Tề lúc trên công đường, y nén giận, lạnh lùng hỏi: “Tên Từ Thái đó, thái độ cư xử thường ngày như thế nào?”
“Theo như nô tài phái người đi nghe ngóng, bá tính Bình Dương ai nấy cũng nói gã làm giàu bất nhân, còn có người nói, ngay cả chuyện cưỡng đoạt dân phụ mà cũng dám làm.”
Dận Chân nhăn mày: “Loại gian thương này sao còn không mau xử trí đi, các ngươi đang kiêng kỵ điều gì?”
Mã Tề không tiện mở miệng, nên Dận Tự bèn lên tiếng: “Tứ ca, Từ Thái là em vợ của Tuần Phủ Cát Nhĩ Đồ.”
Dận Chân ngạc nhiên, nhớ đến bữa cơm Thái tử mời y trước khi lên đường, còn có lá thư sau đó.
Quan hệ giữa Thái tử và Cát Nhĩ Đồ đã không phải tầm thường, tên Từ Thái này cũng không thoát khỏi liên hệ, mối quan hệ này quá rắc rối phức tạp, không phải một giờ nửa phút là có thể lý giải rõ ràng, nhưng hiện tại Dận Chân đã nhận rõ thêm một vấn đề khác từ bức thư của Thái tử.
Thái tử muốn thông qua bức thư cảnh cáo y, không được tự tiện đụng vào Cát Nhĩ Đồ, kể cả người liên quan đến Cát Nhĩ Đồ.
Gương mặt y nhất thời trở nên lạnh lùng, đồng thời cũng rơi vào trầm tư.
Dận Tự khẽ thở dài, nói: “Hiện tại ta có một cách, có thể bắt Từ Thái giao lương thực ra.”
Thấy hai người đồng thời nhìn về phía hắn, Dận Tự bèn đem biện pháp Thẩm Triết nói với mình thuật sơ lược một lần, chẳng qua lược mất cái tên Thẩm Triết, chỉ nói là chủ ý của mình.
Đây không phải do hắn muốn giành công, mà là muốn bảo vệ Thẩm Triết.
Biện pháp này dù sao cũng không được quang minh chính đại, hơn nữa quá mạo hiểm, nếu bị người khác biết được, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu chuyện bị chụp mũ tội danh kích động tạo phản, Dận Tự là Hoàng a ca, cũng không thể tự đi tạo phản nhà mình, Thẩm Triết tương lai còn phải tham gia khoa cử, tuyệt đối không thể bị ghi lại vết nhơ.
Vả lại bản thân Dận Tự cũng có chút tư tâm, Thẩm Triết này cũng có chút tài năng, đáng để mình thu về dưới trướng, Dận Tự bảo vệ y đồng thời cũng là muốn bán cho y một món nợ nhân tình, để mai sau y có thể toàn tâm toàn ý làm việc cho mình.
Sau khi nói ra biện pháp này, hai người còn lại đều có vẻ hơi giương mắt bất ngờ.
Dận Chân sau giây phút bần thần, cũng khẽ nhăn mày: “Ngươi từ đâu nghĩ ra biện pháp này vậy?”
Dận Tự thấy Dận Chân không hài lòng, biết tứ ca của mình là người nhìn không quen nhất chính là loại mưu kế nham hiểm thế này, bèn thở dài đáp: “Đối với đám người Từ Thái không thể dùng biện pháp quang minh chính đại trị chúng được, chỉ có thể tìm một đường tắt, biện pháp này đúng là nham hiểm thật, đệ cũng không mong làm liên lụy đến tứ ca và Mã đại nhân, sau khi mọi việc thành công, tự đệ sẽ đến trước mặt Hoàng a mã nhận tội.”
Dận Chân nghe thấy trong lời nói có hắn man mác tỏ ý nhân nhượng vì đại cục, lòng đã sớm mềm nhũn, sao còn có thể trách cứ hắn.
Suy nghĩ trong chốc lát, y đưa mắt nhìn Mã Tề. “Mã đại nhân nghĩ sao?”
Mã Tề biết Dận Chân đang ép hắn tỏ rõ thái độ, vội nói: “Nô tài cảm thấy kế sách này tuy có phần liều lĩnh, nhưng lại là biện pháp duy nhất đáng để thử trong thời điểm hiện tại, tuy đám Từ Thái đã trù tính sẵn đem lương thực giấu kỹ, nhưng chúng cũng không thể nào không ăn cơm, nô tài cho rằng có thể phái người theo dõi, tìm ra chỗ chúng giấu lương thực.”
Dận Chân gật đầu nhịp tay. “Quyết định vậy đi, chia nhau hành sự.”
Ngày hôm sau, Vương Phụ sai người gánh hai gánh lương thực do đám người Từ Thái quyên góp đến nơi phát chẩn cháo, phát ngay tại chỗ.
Bá tính nghe nói có cháo để phát, vui mừng khôn xiết, đồng loạt từ bốn phương tám hướng đổ về.
Kết quả thứ lãnh được, lại là cháo lẫn nhiều cát đá đến nỗi đổi màu.
Mọi người càng thất vọng hơn, lại thêm đói bụng khó chịu được, trên gương mặt không ít người hiện hữu nét căm hận.
Cao Minh được Dận Tự dặn dò, giả trang thành dân gặp nạn lẫn vào đám đông xếp hàng lãnh cháo.
Lúc đến phiên hắn lãnh, giả vờ nhìn qua bát cháo lẫn cát mà lòng đầy tức giận, quăng bát chửi bới.
“Các hương thân, nghe đồn lương thực này là do đám người Từ Thái quyên góp, bản thân bọn chúng thì ngồi mát ăn bát vàng, chúng ta thì phải uống thứ đồ làm màu này, Vương đại nhân là một vị quan tốt, chúng ta đều biết, ta không làm khó Vương đại nhân, ta đi tìm bọn Từ Thái đòi công bằng!”
Nghe thấy lời Cao Minh nói, nhiều người đều có vẻ thần sắc thả lỏng, dần dần bắt đầu phụ họa.
Huệ Thiện và thị vệ của Dận Chân từ lâu cũng đã hòa vào dòng người để hùa nhau gây rối.
Bá tính từ xưa đến nay hễ có thứ bỏ vào miệng thì cũng không đến mức chạy đi làm loại chuyện mất đầu như tụ tập quần chúng bạo động, nhưng do đa số đều đã sống không nổi nữa, giấy rách việc gì còn phải giữ lấy lề.
Làn sóng chửi bới Từ Thái ngày càng dâng cao, Cao Minh thuận thế dẫn đầu, dọc đường tiện tay lụm một cây gậy, thẳng hướng quý phủ của Từ Thái.
Đương nhiên phía sau có cả một dòng người nối đuôi.
Trong lòng bọn họ vốn còn chút sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy tòa nhà rường cột chạm trổ của Từ Thái thì lòng căm phẫn lập tức trỗi dậy.
Dựa vào đâu chúng ta thì chịu khổ chịu nạn, ba ngày không có một bữa cơm, lại có kẻ dùng mồ hôi xương máu của dân chúng an hưởng phú quý?
Dù lúc này Từ Thái có là một thương nhân làm ăn đàng hoàng sợ cũng không ngăn nỗi lòng căm hận của dân gặp nạn, huống hồ gã còn không phải là người như vậy.
Cho nên bọn họ yên lòng yên dạ theo sát Cao Minh xông thẳng đến cổng nhà Từ Thái.
Gia đinh giữ cổng vừa trông thấy thế trận này, đã run lẩy bẩy đóng chặt cổng lớn, trốn bên trong không chịu bước ra.
Phía Cát Nhĩ Đồ còn đang bận cảm thấy quái lạ, theo như thời gian dự tính, hẳn khâm sai đã phải tới đây rồi, sao cả một bóng người cũng chưa thấy?
Không phải dọc theo đường đi gặp chuyện ngoài ý muốn chứ. Hắn nhăn mày suy nghĩ.
“Lão gia.” Quản gia chạy vào, hai tay trình lên một phong thư.
Cát Nhĩ Đồ mở ra xem, vừa xem xong sắc mặt hơi đổi.
Gia sư đứng bên cạnh sát ngôn quan sắc, vội hỏi: “Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?”
“Trong thư Sách đại nhân nói, khâm sai đãi đến từ lâu, bởi vì trong số những người đi theo có Bát A ca bất ngờ bị thương, sau đó Hoàng thượng lại phái Tứ A ca đến đây.” Cát Nhĩ Đồ càng nói càng sợ hãi, “Khâm sai đã đến, lại không đến Phủ Thái Nguyên, vậy thì đi đâu?!”
Bát A ca bị thương ngay dưới mắt hắn, vậy mà hắn không mảy may hay biết, đừng nói Hoàng thượng không có hạ chỉ khiển trách, chỉ riêng chuyện thư của Thái tử đã qua lâu như vậy mới gởi đến. Cát Nhĩ Đồ đánh hơi được sự bất thường trong đây.
Gia sư suy nghĩ một hồi cũng thấy kỳ lạ. “Đại nhân, trong hầu hết Phủ của Sơn Tây, chỉ có Tri phủ Bình Dương Vương Phụ tính cách cổ hủ, xưa nay không ‘thông thoáng’ với ngài, có thể nào họ đi đến đó không?”
“Có thể lắm, nếu là địa phương khác thì e rằng Tri phủ đã bẩm báo cho ta từ lâu rồi!” Cát Nhĩ Đồ đập mạnh xuống bàn. “Từ Thái đúng là đồ vô dụng, mục tiêu của khâm sai rành rành như vậy mà gã lại có thể không để ý tí nào! Việc này không nên chậm trễ, mau đi theo ta đến Phủ Bình Dương một chuyến!”
Đang nói chuyện thì quản gia lại vội vã xông vào, lúc này trên mặt còn mang theo vẻ lo sợ.
“Lão gia, nhà của Từ cữu gia ở bị điêu dân bao vây, ngài ấy đang bị nhốt ở trỏng không ra được, đám điêu dân đang đập phá cổng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ xông vào trong phủ lục soát nhà!”
Từ Thái nghe thấy tiếng chửi bậy ầm trời bên ngoài, thậm chí còn có tiếng vật nặng nện vào cửa, không khỏi sợ đến sắc mặt biến thành trắng bệch, hai tay giữ chặt tay ghế không chịu buông.
“Tuần phủ đại nhân đâu, tỷ phu đâu, mau gọi hắn đến đây!”
“Lão... lão gia, đã cho người đi báo tin rồi, có phải cũng nên qua báo cho Tri phủ đại nhân một tiếng không?” Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt cũng y gã trắng bệch như chết cha chết mẹ.
“Đúng đúng!” Từ Thái như sực tỉnh mộng, “Mau đi báo tin cho Phủ đài đại nhân, mau lên, bảo lão mang binh tới cứu ta! Đám điêu dân này đúng là phản rồi!”
“Lão gia lão gia!” Gia đinh từ bên ngoài bò lăn bò càng chạy vào. “Đám người bên ngoài nói, bắt ngài giao lương thực ra, bằng không sẽ xông vào lục soát...”
Từ Thái cố áp chế sợ hãi trong lòng, nghiến răng tàn ác nói: “Không có cửa đâu! Tuần phủ đại nhân mà đến, sẽ lôi hết đám điêu dân ngoài đó ra chém đầu hết!”
“Lão gia, không bằng chúng ta cứ giao ra một chút để đối phó cho qua, tiểu nhân sợ...” Quản gia khuyên bảo.
Tiếng ồn ào ầm trời bên ngoài lại vang lên lần nữa, sắc mặt Từ Thái cũng trắng theo từng tiếng vọng.
Trên con đường này toàn là thương nhân sinh sống, hơn nữa còn là thương nhân có máu mặt, gia tài bạc triệu.
Tuy rằng tạm thời chỉ có mỗi Từ Thái bị làm phiền nhưng các hộ khác thấy thế cũng đã lật đật ra lệnh cho hạ nhân đóng chặt cổng lớn, bất luận là ai gõ cũng không được mở.
Nhưng tình thế dần dần mất khả năng khống chế, dân đói bỗng nhớ tới trên con đường này không chỉ có mỗi hộ nhà Từ Thái, nên bắt đầu chia nhau ra, đến phá cửa các nhà khác.
Đang lúc tình cảnh trở nên rối loạn, Tri phủ Bình Dương kịp thời chạy đến.
Cao Minh vội vàng vung cao tay hô lớn: “Các hương thân, các hương thân, Tri phủ Vương đại nhân đến rồi, hãy mời ông ấy phân xử dùm chúng ta!”
Danh tiếng của Vương Phụ ở Bình Dương rất cao, bá tính mọi khi cũng rất yêu quý ông, sau khi xảy ra động đất thì thường xuyên thấy ông đầu đầy mồ hôi bôn ba khắp nơi, xoay sở lương thực cho bá tính, vì vậy trong lòng không hề oán hận ông, lúc này thấy Vương Phụ vội vã chạy đến, lòng đầy căm hận thoáng chốc hóa thành ấm ức, đồng loạt quỳ xuống, miệng thì kêu gào mong đại nhân phân xử.
Vương Phụ cưỡi ngựa chạy đến, tầm mắt đảo quanh, lọt vào mắt đều là nam nữ gầy trơ xương, trong lòng đau xót, thở dài, xuống ngựa, đầu tiên là chắp tay hướng về mọi người, rồi mới nói: “Các hương thân, ta đến chậm, để mọi người phải chịu cực rồi, Vương Phụ ở đây nhận tội cùng mọi người!”
Bá tính thường dân ngày thường bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cả đời thấp tha thấp thỏm, ai cũng nói sống không vào cửa quan, chết không xuống địa phủ, ở đâu gặp được vị quan lão gia nói lời xin lỗi với mình, nghe vậy ai nấy cảm động không thôi, cúi đầu nghẹn ngào.
“Các hương thân đừng nóng vội, lần này Hoàng thượng phái khâm sai đại nhân đến đây chính là để thăm dò dân tình, khâm sai đại nhân sẽ chủ trì công lý cho mọi người!” Vương Phụ nói xong liền né qua một bên để Mã Tề ra mặt, bản thân thì đứng buông tay một bên.
Mã Tề cao giọng nói: “Bổn quan là khâm sai do Hoàng thượng phái đến đây, các phụ lão hương thân tạm thời hãy quay về trước đã, bổn quan nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các vị! Nếu mọi người không tin, có thể để lại một hai người làm đại diện theo bổn quan đi vào, hỏi Từ Thái cho rõ ràng!”
Cao Minh thấy tuồng kịch này cũng diễn gần như xong rồi, nên đứng ra khỏi hàng nói: “Đại nhân, để ta theo ngài!”
Hắn vừa dứt lời, lại có hai hán tử trẻ tuổi đứng ra.
Mã Tề gật đầu. “Vậy ba người đi theo ta vào trong.”
Từ Thái nghe nói khâm sai và Tri phủ đều đến, lại nghe nói bá tính sau khi được khâm sai khuyên can đã bỏ đi, không khỏi mừng rỡ khôn xiết, chỉ tưởng là do công lao tỷ phu nhà gã, vội mời bọn họ vào.
“Hai vị đại nhân thật sự là ân nhân cứu mạng của thảo dân, xin nhận của thảo dân một lạy!” Từ Thái nghêng tiếp, không nói hai lời liền quỳ rạp xuống đất.
“Miễn lễ.” Mã Tề lành lạnh nói, trong lòng thật sự không có tí xíu hảo cảm nào đối với cái gã mập này.
Vương Phụ khẽ liếc Mã Tề, ho nhẹ rồi nói: “Từ Thái, hôm nay bổn phủ đến đây, là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
Từ Thái nghe xong lời này, trong lòng cũng cảm thấy hơi thấp thỏm, vội hỏi: “Phủ đài đại nhân, xin cứ nói!”
“Tình cảnh ngày hôm nay ngươi cũng đã thấy đấy, bổn phủ có thể cản được một lần, không cản được lần thứ hai, ngươi thân là thủ phủ Phủ Bình Dương, nếu không tiên phong bày tỏ thái độ, chỉ sợ đến lúc lòng căm hận của dân chúng dâng lên ngất trời, bổn phủ cũng đành bó tay.”
“Này...” Từ Thái hơi khó xử, trong đầu gã một mặt vừa hồi tưởng đến việc xảy ra lúc nãy thì rùng mình, mặt khác bản thân gã đang do dự, vẫn còn mong mỏi Cát Nhĩ Đồ có thể nhanh chóng đến đây, giải vây cho gã. “Thảo dân thật sự không có lương...”
Gã vốn còn tưởng rằng Mã Tề và Vương Phụ sẽ tiếp tục thuyết phục, ai ngờ hai người lại mang dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình, Mã Tề gật đầu, bình thản nói: “Ngươi đã không chịu quyên góp, thì thôi vậy, bổn quan và Vương đại nhân còn có việc quan trọng phải làm, đi trước một bước, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”
Vừa dứt lời lập tức xoay người định rời đi.
Từ Thái giờ mới thấy hơi luống cuống, vội vã quỳ xuống kéo tà áo của Mã Tề, nói: “Đại nhân cứ thế này không thể bỏ mặc thảo dân không quan tâm! Tuần phủ đại nhân...”
Mã Tề lập tức chặn đầu gã, nói: “Hiện giờ Cát Nhĩ Đồ đang trấn thủ ở nha môn của Phủ Bình Dương, lần này chúng ta đến đây, đương nhiên ông ấy phải biết rồi.”
Từ Thái sửng sờ, lúng túng nói: “Ý của Tuần phủ đại nhân là...”
Mã Tề lạnh lùng cười: “Thân là mệnh quan triều đình, đương nhiên là nghĩ cho bá tính, Cát đại nhân là người hiểu rõ đạo lý, biết lấy đại cuộc làm trọng, đương nhiên sẽ hiểu cho khổ tâm của bổn quan, ngươi tưởng rằng ai cũng giống như ngươi sao.”
Từ Thái thấy Mã Tề lại muốn đi, giờ mới thật sự luống cuống, lập đi lập lại không ngừng: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu dân sẽ quyên góp, sẽ quyên góp!”
Mã Tề vẫn tỏ ra hờ hửng, nhưng lại cùng Vương Phụ liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy nét mừng rỡ.
Đúng là hiện giờ Cát Nhĩ Đồ đang ở phủ nha Bình Dương, nhưng không phải là tự nguyện.
“Đa tạ Tứ A ca chiêu đãi, có điều hiện nay bá tính bên ngoài đang phải chịu cực chịu khổ, hạ quan thật sự không lòng dạ nào ngồi yên ở đây.” Cát Nhĩ Đồ đã ngồi đây kì kèo cùng Dận Chân nửa ngày trời, sớm không còn kiên nhẫn, cộng thêm lo nghĩ cho tình hình phía bên Từ Thái, vội chắp tay, xoay người định đi.
Lần này hắn từ tỉnh thành chạy đến đồng thời dẫn theo cả quan sai của nha môn Tuần phủ, ai ngờ vừa đến phủ nha Bình Dương, hắn còn chưa kịp thể hiện oai phong, người từ trong đi ra không phải Vương Phụ mà là Tứ A ca Dận Chân.
Cát Nhĩ Đồ có chỗ dựa là Thái tử, nào đem vị Tứ A ca trẻ tuổi này để vào mắt, ngoài miệng lấy lệ vài câu, nhưng đến cả lễ nghi cũng làm một cách miễn cưỡng.
Dận Chân lạnh lùng nói: “Cát đại nhân vội vã như vậy, là muốn đi giải vậy cho Từ Thái, hay thật lòng vướng bận bá tính?”
Cát Nhĩ Đồ ngỡ ngàng, trên mặt thoáng hiện nét tức giận nhưng rồi lập tức biến mất, cười nói: “Lời ấy của Tứ A ca sai rồi, ty chức đương nhiên là đi xem xét dân tình, khuyên bảo bá tính.”
Dận Chân đập bàn, quát: “Từ ngày Bình Dương bị động đất, ngươi vội vã chạy về tỉnh thành, cần lương không có lương, cần người không thấy người, bây giờ vừa nghe nói nhà Từ Thái bị bao vây thì lại hấp tấp chạy đến, ngươi đáng bị tội gì đây!”
Cát Nhĩ Đồ nhất thời giật mình, nhưng lập tức phản ứng lại, ngoài cười trong không cười, nói: “Tứ gia, ty chức đang trấn thủ Phủ Thái Nguyên, điều hành trung tâm, về phần lương thực, kho lương chưa nhận được lệnh, không thể tự tiện mở, ty chức cũng đành chịu mà thôi, không biết có tội gì?”
Dận Chân tức điên, đang định mở miệng phản bác, bên cạnh lại có một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Mã Tề và Vương Phụ cùng đi, nếu Từ Thái đúng là một thương nhân làm ăn đàng hoàng, họ tuyệt đối sẽ không để bá tính xông vào, Cát đại nhân nói thế là không tin tứ ca, hay không tin Mã Tề vậy?”
Giọng điệu từ tốn ung dung, như gió xuân hóa mưa phùng.
Cát Nhĩ Đồ ngớ người, chỉ thấy từ sau tấm bình phong có một người đi vòng ra, gương mặt cười hời hợt, tuổi trẻ nho nhã, đúng là Bát A ca Dận Tự.
Hắn vội chấn chỉnh tinh thần, gắng cười: “Ty chức sao dám hoài nghi, chỉ là quan tâm quá ắt loạn, xin hai vị A ca thứ lỗi.”
Cát Nhĩ Đồ nghe đồn mắt của Dận Tự bị thương, trong lúc nói chuyện không quên ngầm quan sát hắn, có thể thấy Dận Tự ngoại trừ lúc nói chuyện có thói quen hơi híp mắt lại, còn lại lúc bước đi vẫn như người bình thường, cũng không có gì khác thường.
“Nếu đã vậy, chi bằng Cát đại nhân hãy ngồi lại đây cùng với hai huynh đệ chúng ta đợi tin tức tốt lành, được không?”
Cách nói chuyện của Dận Tự không giống như Dận Chân, hắn luôn luôn nói năng nhẹ nhàng uyển chuyển, không dễ nổi giận, cũng sẽ không để ngươi nhìn thấu suy nghĩ của bản thân, nếu so với Dận Chân có thể nói hai người giống như một thủy một hỏa, bủa vây đối phương kín kẽ, không thể nhúc nhích.
Cát Nhĩ Đồ không tiện nói gì tiếp, nếu tiếp tục nói chỉ sợ sẽ dẫn đến tình cảnh trở mặt với nhau, dù sao đối phương cũng là Hoàng a ca, tranh chấp với chúng cũng không được lợi gì, huống hồ nếu chúng thật sự dung túng cho nạn dân xông vào nhà Từ Thái quậy phá, chỉ cần hắn bẩm báo tố cáo tới chỗ Thái tử, có thể khiến chúng nuốt không trôi như thường.
Hắn đã có định hướng, nên cũng cố gắng ép mình biểu hiện ra ngoài bình tĩnh chút, Dận Chân Dận Tự nhìn nhau, thầm buồn cười nhưng ngoài mặt lại thuận thế trò chuyện gợi mở nhiều chủ đề khác nhau.
Thời gian áng chừng một chung trà, Mã Tề và Vương Phụ cuối cùng cũng quay về, mí mắt Cát Nhĩ Đồ khẽ giật, lập tức đứng dậy.
Vương Phụ nét mặt mừng rỡ, không đợi Cát Nhĩ Đồ lên tiếng đã hướng hắn chấp tay thi lễ trước.
“Ty chức thay mặt toàn bộ bá tính Phủ Bình Dương, cảm tạ Tuần phủ đại nhân hiểu rõ đạo lý, lấy đại cuộc làm trọng.”
Một bụng lời lẽ chuẩn bị chất vấn của Cát Nhĩ Đồ lại bị Vương Phụ cướp lời đón đầu, nghe xong thì ngớ người không hiểu gì cả.
Hiểu rõ đạo lý, lấy đại cuộc làm trọng, hắn hiểu rõ đạo lý đại cuộc gì chứ?
“Nếu không phải Tuần phủ đại nhân dùng lý khuyên răn, dùng tình lung lạc, Từ Thái cũng sẽ không sảng khoái quyên góp lương thực như vậy!”
Mã Tề tiếp lời: “Cát đại nhân, Từ Thái đã chịu quyên góp ba ngàn gánh lương thực, nhằm giải quyết tình trạng cấp bách của Bình Dương hiện nay.”
Ba ngàn gánh?!
Cát Nhĩ Đồ như bị rớt tim, suýt chút nữa phụt máu miệng.
Theo hắn thấy, lương thực này không chỉ mỗi tài sản riêng của Từ Thái, còn có một phần của hắn vị Tuần phủ Sơn Tây này nữa, huống hồ, bạc hàng năm bán lương thực kiếm được có hơn phân nửa phải hiếu kính cho vị Thái tử điện hạ kia.
Cát Nhĩ Đồ hơi thở đứt đoạn, cả nửa ngày không nói được một câu nào, rất lâu sau mới căm tức nói: “Nếu đã vậy, thiết nghĩ cũng không cần đến hạ quan ra mặt, hạ quan chợt nhớ ra còn có công vụ chưa làm, xin cáo lui trước.”
Dứt lời tùy tiện chắp tay thi lễ xong nện từng bước nặng nề bỏ đi, gạch xanh trên mặt đất gần như muốn bị hắn giẫm bể.
Đợi Cát Nhĩ Đồ đi xa rồi, Mã Tề mới không nhịn được nữa bật cười, hướng Dận Chân Dận Tự nói: “Hai vị A ca diễn thật hay!”
Trước đây do Dận Tự luôn khiêm tốn thận trọng, Dận Chân thì lúc đến vội vàng, Vương Phụ vẫn chưa nghe Mã Tề nói gì về thân phận của hai người, lúc này hai chữ A ca lọt vào tai, không khỏi bỡ ngỡ ngờ vực hỏi: “Mã đại nhân...?”
Mã Tề thấy hai người không phản đối nên cười nói: “Nói vậy Vương đại nhân còn chưa biết, hai vị này, chính là Hoàng tử đương triều, Tứ A ca và Bát A ca.”
Vương Phụ giật mình, vốn ông còn lo lắng không có mình và Mã Tề ở đây, vạn nhất Cát Nhĩ Đồ đến nơi không ai có thể ngăn cản hắn, Mã Tề lại bảo ông cứ yên tâm, nhưng không nói rõ lý do, giờ thì ông đã rõ, trong nha môn này có hai vị Hoàng a ca trấn thủ, còn hữu ích hơn cả trăm Vương Phụ và Mã Tề.