Tiểu viện tường cao ngói xám trơ trọi đứng tại đó, giấy dán cửa sổ cũ kỹ dính hờ trên khung cửa, bị gió thổi bay phất phới.
Dận Chân không nhớ ra bản thân từng đến một căn nhà thế này vào lúc nào, nhưng ký ức chôn sâu trong lòng, phảng phất như quen thuộc, khiến hắn không cầm lòng được tiến về phía cánh cửa, muốn đẩy cửa ra.
Nhưng cánh cửa dường như chưa từng được tu sửa, màu sơn trên đấy đa số đều đã bong tróc gần hết, khe cửa còn hơi gồ ghề, vừa đẩy ra liền phát ra tiếng cọt kẹt, tiếng động này tại cái viện rộng mênh mông có vẻ càng khiến người khác rùng mình hơn.
Trong phòng không có thắp đèn, một màu tối u ám im ắng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu xuyên qua cánh cửa khép hờ, không chỉ không giúp tăng thêm cảm giác ấm áp mà trái lại tăng thêm phần quái gỡ.
Dận Chân chỉ cảm giác dường như có một bàn tay đang cố kéo lấy y, trái tim thoáng đập loạn nhịp như đang cảnh giác y, nhưng y vẫn không ngừng bước được, tiếp tục đi vào.
Trong góc khuất của gian phòng, là một cái giường với màn lụa ố vàng đã lâu, đến cả dây cột màn giường cũng phai màu nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Thấp thoáng sau màn giường, dường như có một người đang nằm.
Trực giác cho y biết đấy là Dận Tự, y không khỏi mở miệng khẽ gọi: “Tiểu Bát?”
Không người hồi đáp.
Y liền tiếp tục nhẹ giọng gọi, tiếng gọi lại như vang vọng luẩn quẩn trong phòng, góp phần lộ rõ hơn sự trống trãi bên trong.
Dận Chân cảm thấy hơi nôn nóng, lại gọi thêm tiếng nữa: “Dận Tự, có phải đệ không?”
Bên trong màn vẫn một khoảng không im ắng.
Y không nhịn được nữa vươn tay, tự kéo màn ra.
Cảnh tượng trong màn từng chút từng chút một đập thẳng vào mắt y.
Chăn gấm cũ nát hơi gồ lên, quả nhiên có người đang nằm.
Cho đến khi màn giường được kéo lên hoàn toàn, Dận Chân lại bỗng chốc phát hiện, bên dưới tấm chăn này không phải là người mà là một bộ xương trắng.
Một bộ xương trắng u ám.
“!!!”
Dận Chân hoảng hồn mở to mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Tỉnh táo rồi mới phát hiện thì ra bản thân còn đang ở trong thư phòng, cánh tay dùng để gối đầu giờ đã tê rần nhức mỏi, giống như đang nhắc nhở y, hết thẩy mọi thứ lúc nãy suy cho cùng chỉ là một giấc mơ.
Vừa mới thở phào một hơi dài, bên ngoài liền vọng đến một tràng tiếng đập cửa.
“Ai?”
“Gia.”
“Vào đi.”
Tứ Phúc Tấn đẩy cửa đi vào, thấy gương mặt Dận Chân trắng bệch, vội lo lắng hỏi thăm: “Gia, có phải thân thể không khỏe không?”
Dận Chân lắc đầu: “Nàng bảo Tô Bồi Thịnh đi chuẩn bị ngựa, ta phải tiến cung.”
Ô Lạt Na Lạp thị giật mình. “Trễ thế này, sợ rằng cửa cung đã đóng rồi, xảy ra chuyện gì sao?”
Dận Chân im lặng.
Sau một thời gian chung sống, cũng phần nào giúp Ô Lạt Na Lạp thị tương đối hiểu rõ tính nết của y, biết chuyện y không muốn nói, không ai có thể ép buộc y, nên vội chuyển trọng tâm câu chuyện. “Bây giờ sắc trời đã tối, nói không chừng Hoàng a mã cũng đã đi nghỉ ngơi, gia để sáng mai rồi tiến cung được không?”
Dận Chân hơi nhăn mày, nói: “Lúc nãy vừa nằm mơ.”
“Mơ điều gì?”
Y không lập tức trả lời câu hỏi, hồi lâu mới thở dài. “Mà thôi, sáng mai hãy tiến cung vậy.”
Tảo triều ngày hôm sau, lại xảy ra một chuyện, khiến điều Dận Chân muốn nói chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt ngược trở vào.
Cội nguồn sự việc chính là từ vấn đề kế sinh nhai của Bát Kỳ.
Có một người Bát Kỳ hạ đẳng, tổ tiên từng theo quân Thanh nhập quan, còn từng giữ chức quản lý tá nông ngũ phẩm, nhưng tới thế hệ gã thì sa sút, chỉ còn lại mấy mẫu đất cằn cõi, sinh sống làm ruộng, nói giàu thì không giàu có gì cho cam, nhưng cũng chưa đến nỗi chết đói, vốn tưởng rằng ngày tháng trôi qua bình yên vô sự.
Kết quả miếng đất này lại bị người khác ưng ý, đối phương là một Bất nhập Bất phân Trấn Quốc Công, tên A Khắc Đôn, muốn dùng miếng đất này xây dựng điền trang, nên có ý định thu mua với giá thấp nhưng người nọ không chịu bán, điều này chọc giận A Khắc Đôn, gã cố tình dụ dỗ nam chủ nhân của gia đình nọ dây vào cơ bạc, xong khiến đối phương mắc nợ cờ bạc ngập đầu, dựa vào đó uy hiếp đồi phương đền bù đất cho gã.
[Bất nhập Bát phân Trấn Quốc Công: là một tước vị của triều Thanh, Bát phân là quy định đãi ngộ phân chia trong gia đình Ái Tân Giác La, trong ân lễ sở bị, bát phân là cao nhất. Đa phần con cháu những người này đều được đãi ngộ phong công vương hoặc Thân vương, nhưng không được vào Bát phân. Nếu sau lập được công sẽ cho vào Bát phân. Nhưng một khi bị giáng xuống hàng công vương thì không được vào Bát phân nữa]
Người Bát Kỳ nọ do trong nhà không còn ruộng vườn, lại thiếu nợ cờ bạc, nhanh chóng lụn bại đến nỗi không xu dính túi, mẹ già đã qua sáu mươi cũng phải ra ngoài đường ăn xin, vụ việc được báo cho Tông Nhân Phủ hay, do án tình quá mức tầm thường nên Tông Nhân Phủ dựa trên nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ, bảo người Bát Kỳ nọ đón mẹ già về nhà phụng dưỡng, lại báo cho A Khắc Đôn, kết quả không đến ba ngày, người mẹ già thắt cổ chết tại nhà, người Bát Kỳ thiếu nợ cờ bạc cũng dùng một cây đuốc đốt trụi cả căn nhà lẫn gia đình gã.
Vụ việc gây ầm ĩ, Tông Nhân Phủ không dám tự tiện giải quyết nên trình lên cho Khang Hy. Trước đó Khang Hy vốn cho rằng tấu chương của Thi Thế Luân chỉ là hiềm khích muốn chuyện bé xé to, nhưng nghe xong chuyện này, lập tức long nhan đại nộ, không chỉ xử lưu đầy A Khắc Đôn, kể cả đám người của Tông Nhân Phủ cũng bị trách cứ ở nhiều mức độ khác nhau.
Về phía Dận Chân, vốn ban đầu Khang Hy định cho y đi xem xét chuyện kế sinh nhai của Bát Kỳ, khi không lại nhảy ra biến cố này nên càng thúc giục ráo riết hơn, Dận Chân mỗi ngày đều phải bôn ba qua lại giữa Hộ bộ và Tông Nhân Phủ, có lúc còn phải thâm nhập vào gia đình Bát Kỳ hạ đẳng thăm dò tình hình thực tế, bận tối mặt tối mày, căn bản không thể thoát thân.
Mà cảnh tượng kinh khủng trong mơ đêm đó, về sau cũng không xuất hiện nữa.
Lúc này ở Bình Dương Sơn Tây, Mã Tề đang sốt ruột đến chảy mồ hôi đầy đầu, giống như kiến bò trên chảo.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới, Bình Dương vừa mời xảy ra động đất xong lại có thể ngay sau đó, bị đất rung núi chuyển lần nữa, khi ấy hắn đang ở hậu viện, nên may mắn tránh được một kiếp.
Nhưng người tới tận hôm nay còn bị vùi lắp dưới phế tích lại là nhân vật hắn trăm triệu lần không tài nào đảm đương nổi, Bát A ca Dận Tự.
“Mau mau dời gạch đá ra!” Mã Tề lau mồ hôi, hổn hển quát tháo.
Cả gian nhà bị san thành bình địa, không một chỗ nguyên vẹn, khi ấy Huệ Thiện và Cao Minh cũng ngu người tại chỗ, Cao Minh không nói một lời nhào tới muốn dời gạch đá ra, nhưng Huệ Thiện vẫn còn một tia lý trí, sống chết lôi hắn đi, hai người chạy như bay về phủ nha Bình Dương bẩm báo với Mã Tề.
Mã Tề vừa nghe thấy thì sửng sờ, một lát sau mới đi gọi Tri phủ Bình Dương đến, ra lệnh hắn lập tức tìm người đến giúp cứu người ở dưới đấy ra.
Bên trên là đống gạch đá tảng tảng, còn có mấy cây xà nhà cực lớn vắt ngang, nhà cửa bên cạnh gần như sập đổ hết, đè lên nhau, không thể nghi ngờ đây đúng là họa vô đơn chí.
Giờ phúc này Mã Tề một lòng muốn khóc rống lên.
Nếu người ở dưới đấy có sơ sẩy gì, hắn có chết muôn lần cũng không đền hết tội.
Vương Phụ Tri phủ Bình Dương, lúc này cũng sốt ruột nóng lòng, còn có một tia ngờ vực.
Ý chỉ điều động lương thực còn chưa xuống tới, trăm vạn bá tính đều đang chờ lương thực cứu mạng, đằng này lại động đất thêm lần nữa, đến cả chất tử của khâm sai đại nhân cũng bị chôn vùi.
Chỉ là nhìn dáng dấp lòng nóng như lửa đốt của Mã Tề và đám người hắn dẫn tới, trong lòng Vương Phụ có cảm giác khác thường, lại không nghĩ ra được một lý do nào.
Người bị chôn ở dưới không giống như chất tử của khâm sai, ngược lại giống như chủ tử.
Lần động đất này, thương vong cũng không ít, quan binh của nha môn phải cùng lúc đi duy trì trật tự, giúp đỡ cứu tế dân gặp nạn, Vương Phụ cũng không cách nào điều thêm nhiều người, hơn mười quan binh đang cố hết sức dời gạch đá, thật ra tiến độ vô cùng chậm chạp.
Cao Minh đứng bên cạnh không ngừng gọi Dận Tự.
Huệ Thiện và hai thị vệ Mã Tề dẫn theo đã xắn tay áo bay vào phụ dời đá từ sớm.
Cùng bị đè với Dận Tự ở bên dưới còn có Thẩm Triết và Lệ Thanh Hòa.
Lệ Thanh Hòa được cứu ra sớm nhất.
Vì được Thẩm Triết ôm chặt trong ngực bảo vệ, nó cũng không bị thương gì mấy, chỉ là bị sợ hãi quá độ, trên mặt còn có chút ngơ ngác.
Sau đó là Thẩm Triết, chân của y bị đè gãy lâm vào tình trạng hôn mê, nhưng tính mạng không có gì đáng ngại.
Cao Minh nhìn những người được cứu ra, từng người từng người lại không có Dận Tự, đã sợ đến nỗi quỳ xuống úp mặt vào đống gạch đá khóc lóc hô hào.
“Gia, ngài hãy trả lời nô tài một tiếng đi, gia ơi!...”
Gương mặt Mã Tề cũng trắng bệch, theo dõi sát sao mỗi tảng đá được di dời.
“Đại nhân, chất tử ngài mạng lớn phúc lớn, chắc chắn sẽ vô sự thôi, nhưng lần động đất này, vụ việc trọng đại, có phải nên lập tức báo lên triều đình không?” Vương Phụ lựa từ nhỏ giọng nói với Mã Tề, ông lo sợ dân chúng vì không có lương thực ăn mà chết đói nhiều hơn, càng lo vì vậy sẽ dẫn đến bạo động, mức độ lo lắng trong nội tâm không kém gì Mã Tề.
Lời của Vương Phụ cảnh tỉnh Mã Tề, xảy ra chuyện lớn như vầy, bất luận Bát A ca sống hay chết đều phải báo cho Hoàng thượng trước đã, cũng có thể nhân tiên giục lương thực.
“Vậy ta đi viết tấu chương ngay, ở đây đành làm phiền Vương đại nhân.”
Vương Phụ lau mồ hôi gật đầu. “Đại nhân cứ yên tâm, hạ quan sẽ ở đây theo dõi kỹ càng.”
“Gia, ngài hãy nghĩ cho Lương... Nghĩ cho Ngạc nương ngài, nghĩ cho Tứ gia, mau trả lời nô tài một tiếng...” Cao Minh thút thít hô hào, hắn đã hầu hạ Dận Tự nhiều năm, Dận Tự đối xử với hắn cũng tốt, tình chủ tớ giữa hai người đương nhiên không phải bình thường.
“Đừng gọi giống như gọi hồn nữa... Gia nghe thấy mà thêm phiền lòng...”
Từ dưới đống gạch ngói vụng của phế tích, bỗng có tiếng vọng ra, tiếng nói yếu ớt, lọt vào tai Cao Minh lại như tiếng sấm giữa trời.