Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 18: Thân chinh

Bên Khang Hy lúc này vì tấu chương tám trăm dặm cấp báo, trong Nam Thư Phòng yên ắng bao trùm, mọi người cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

Đám người Sách Ngạch Đồ, Lý Quang Địa đang ở nhà mừng đêm trừ tịch thì bị vội vàng tuyên tiến cung, vốn còn đang oán thầm, thầm mắng ngày năm mới cũng không để người ta sống yên ổn, chẳng lẽ là Đại A ca lại cùng Thái tử ầm ĩ với nhau, kết quả nhìn đến tấu chương, một đám sắc mặt đại biến, mắt trợn thẳng.

“Biên cương cấp báo, Cát Nhĩ Đan đánh cướp Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ Hãn, Xa Thần Hãn, đám người Triết Bố Tôn Đan Ba Hồ Đồ Khắc Đồ xin cứu viện, theo như lời họ, Cát Nhĩ Đan còn cùng nước La Sát cấu kết với nhau.” ngón tay khẽ gõ mặt bàn, Khang Hy trầm giọng nói. “Chư vị ái khanh có thượng sách gì?”

Tất cả mọi người lâm vào trầm tư và suy tính, nhất thời không ai trả lời.

Đại A ca nhìn trái nhìn phải, bước ra khỏi hàng nói: “Nhi thần nguyện dẫn binh đi tiêu diệt!”

Khi Khang Hy nhìn thấy nét kiên định trên mặt y thì lãnh lệ trong mắt ông khẽ giảm bớt, nhưng không trả lời mà ngược lại quay qua hỏi những người khác: “Những người khác thì sao?”

Đại A ca chưa từng phát hiện biến hóa rất khẽ trong mắt quân phụ, chỉ hơi thất vọng, tưởng rằng Khang Hy vẫn để lòng biểu hiện ban nãy của mình tại gia yến.

Thái tử lên tiếng: “Nhi thần cho rằng, trước nên mở kho lương cứu trợ, nhằm đáp ứng vấn đề cấp bách của Thổ Tạ Đồ Hãn, cũng tận lực lôi kéo những bộ lạc còn băn khoăn của Mông Cổ, để tránh họ ngược lại đổi hướng qua Cát Nhĩ Đan.”

Khang Hy khẽ gật đầu: “Sách Ngạch Đồ, ngươi thấy thế nào?”

Sách Ngạch Đồ vội đáp: “Nô tài nghĩ lời Thái tử rất đúng, giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt, chưa rõ mục đích chính cùng thực lực của đối phương thì vẫn nên án binh bất động.”

Đại A ca trong lòng thầm cười nhạo, nhớ tới Minh Châu bị bãi chức, lại không  khỏi tiu nghỉu.

“Nô tài cho rằng không thể.” lên tiếng chính là Dụ Thân vương Phúc Toàn, thân ca ca của Khang Hy, ông lên tiếng phản đối, Sách Ngạch Đồ đương nhiên khó mà nói gì.

“Hoàng huynh có thượng sách gì?” giọng điệu Khang Hy trở nên nhẹ nhàng.

“Thái tử là một người rành rẽ lý luận trị quốc, nên chuẩn bị kỹ càng mặt đó, nhưng Cát Nhĩ Đan lòng lang dạ thú, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nô tài cho rằng chúng ta vẫn phải chuẩn bị theo một hướng khác nhằm đề phòng Cát Nhĩ Đan đột nhiên nổi loạn, nguy cấp cho biên thùy.” Phúc Toàn từ tốn nói, ông tính tình vốn trung hậu ôn hòa, xưa nay không cùng người phân tranh, Khang Hy luôn rất tôn kính ông.

“Thần đồng ý với quan điểm của Dụ Thân vương.” Lý Quang Địa lên tiếng.

Khang Hy cũng gật đầu đồng tình: “Cứ quyết định vậy đi, chiếu theo nhân khẩu của Thổ Tạ Đồ Hãn, Xa Thần Hãn, đám Triết Bố Tôn Đan Ba Hồ Đồ Khắc Đồ mà phát lương, tướng quân Hắc Long Giang Tát Bố Tố tăng cường phòng ngự, Lý Quang Địa, giao cho ngươi.”

“Rõ.”

“Dận Đề dũng khí đáng khen, nhưng chỉ có dũng khí là không đủ, phải có dũng có mưu, hướng đến văn võ song toàn, Thái tử cẩn trọng dè dặt, nhưng mưu lược không chu toàn, cũng không tệ lắm.” Khang Hy đưa ra nhận định về lần nghị sự này.

Thái tử cùng Đại A ca ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau, lập tức dời đi.

Vào tháng 5, chiến sự ngày càng nghiêm trọng, Cát Nhĩ Đan dẫn ba vạn binh, chia làm bốn nhóm, vượt sông Ô Nhĩ Tán, dự định tập kích quân đội của Bác Thạc Khắc Đồ tại Côn Đô Luân, song song xâm phạm Khách Nhĩ Khách.

Khang Hy nổi giận, một bên nghiêm khắc lên án hành vi giết chóc bừa bãi, gian *** thê nữ, ra lệnh Khách Nhĩ Khách “Bãi binh tức chiến”, một bên điều động binh tướng, phân bố tại các phòng tuyến.

Tháng 6 cùng năm, Cát Nhĩ Đan tại Ô Nhĩ Tán đại bại quân Thanh, tiến vào phạm vi Ô Châu Mục Thấm cách kinh thành vẻn vẹn chín trăm dặm, tin tức truyền về, triều đình và dân chúng khiếp sợ, kinh thành náo động.

Từ lúc Khang Hy đăng cơ tới nay, vẫn chưa từng bị người áp sát đến nước này, loạn Tam Phiên năm đó, loạn nhiều lắm cũng chỉ tới phía nam Trường Giang, giống như hiện tại bị đánh tới địa phương cách kinh thành chỉ chưa đến chín trăm dặm, quả thật vô cùng nhục nhã.

Đế vương nổi giận, như sấm sét chấn động, cả triều đình thậm chí kinh thành giống như bị bao phủ bởi một tầng mây đen, dồn ép đến mọi người gần như thở không nổi.

Dận Tự vốn định xuất cung đi xem hai nô tài kia, trong lòng hắn cũng đã có ít biện pháp, tài cán suy tính đôi chút cho tương lai của mình, có thể an bài hai người, không cần để họ tiếp tục gởi gắm tại Đông phủ, nhưng trùng hợp gặp phải chuyện Cát Nhĩ Đan xâm phạm, hắn cũng không dám đi đụng chạm vận xui của Khang Hy, đành im lặng ở trong cung cho lành.

Ai ngờ Khang Hy triệu chúng A ca từ Bát A ca trở lên tới.

Trong Nam Thư Phòng, mọi người nhất nhất rũ tay đứng nghiêm.

Khang Hy cho người đọc tình hình chiến sự, thần sắc u ám không rõ. “Trẫm biết các con tuổi còn nhỏ, nhưng quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, huống hồ là các A ca của trẫm, các con từ nhỏ đọc nhiều thi thư, trẫm hiện tại muốn hỏi qua các con, chiến cuộc như vậy, trẫm, quốc gia này, cần phải làm sao?”

Thái tử cùng Đại A ca đã sớm bị hỏi, giờ phút này đứng qua một bên, trong lòng đặc biệt có cân nhắc.

Ánh mắt chuyển tới trên người Tam A ca Dận Chỉ. “Dận Chỉ, con nói trước đi.”

Dận Chỉ thoáng phân vân, đáp: “Nhi thần cho rằng, Các Nhĩ Đan này rất đáng hận, hẳn, ừm, hẳn nên phái binh tiêu diệt.”

Khang Hy chẳng tỏ vẻ gì. “Dận Chân thì sao?”

Tứ A ca Dận Chân lấy lại bình tĩnh, bước ra khỏi hàng chắp tay: “Nhi thần cho rằng, không chỉ phải xuất binh tiêu diệt, mà còn phải đặt trọng điểm vào lương thảo, Hoàng a mã từng dạy, tam quân chưa đi, lương thảo đi trước, đại quân viễn chinh ngàn dặm, sợ phải tiêu hao lương thảo khá lớn, không xử lý thích đáng dễ khiến đại quân đoạn lương, hậu quả thiết tưởng khó lường.”

Hoàng a mã hỏi chính là đại cục, ngươi lại ở đây vướng mắc vấn đề nhỏ nhặt. Đại A ca cụp mắt, giấu vẻ khinh thường, ở trong lòng y, ngoại trừ Thái tử, thì không ai là đối thủ.

Khang Hy lại khẽ vuốt cằm, lộ ra mỉm cười. “Con có thể chú ý tới tiểu tiết này, giỏi lắm, lương thảo là dân sinh, dân sinh là nguồn gốc, ngày sau cho con đến Hộ bộ học tập, hiểu biết thiên hạ dân sinh.”

Ngũ A ca Dận Kì, Thất A ca Dận Hữu cũng chia nhau trả lời, họ tuổi tương đối nhỏ, Khang Hy cũng không kỳ vọng nhiều, chỉ là đến phiên Bát A ca Dận Tự, ánh mắt ông trở nên dịu dàng.

“Dận Tự, con có gì muốn nói không?”

Bát A ca năm nay mới mười tuổi, cho dù trả lời được cũng có thể có điều gì kinh người chứ? Đám người bên cạnh Lý Quang Địa ngầm nói thầm, Đông Quốc Duy lại nhớ đến đoạn đối thoại bình luận về chúng A ca của mình cùng nhi tử tại nhà, trong lòng không khỏi khẽ động, nhìn về phía Dận Tự.

Dận Tự sớm biết kết quả lần này, lại không biết thân nên nói toạc ra tâm tư của Khang Hy thì tốt, hay ra vẻ ngây thơ thì tốt, nghĩ tới nghĩ lui, cân đo lợi hại, không bằng chung chung, đáp: “Nhi thần nếu nói không đúng, thỉnh Hoàng a mã chớ trách tội.”

Giọng nói trẻ con trong trẻo mềm mỏng Khang Hy nghe vào tai, gợi lên nụ cười từ ái của ông. “Con chỉ cần nói là được.”

“Nhi thần nghe qua điển cố các ma ma kể, có tặc tử làm loạn, thì thiên tử ngự giá thân chinh, Hoàng a mã sao không ngự giá thân chinh, giương cao uy danh của Đại Thanh ta.”

Chúng thần thoáng giật mình, đều nhìn về phía Bát A ca, duy chỉ có Đông Quốc Duy trong lòng mừng thầm, cảm thấy bản thân không nhìn lầm người.

“Hử?” Khang Hy nhướng mày. “Ngự giá thân chinh, trẫm là thiên tử, cần thiết tự đưa mình vào nguy hiểm sao?”

Nghe giọng điệu có vẻ thả lỏng của ông, Đại A ca lấy làm kinh hãi, mới nãy mọi người cũng đang tranh luận về vấn đề này trong Nam Thư Phòng. Nếu Khang Hy thật sự thân chinh, vậy trong Tử Cấm Thành hiển nhiên do Thái tử giám quốc, trừ phi mình cũng bồi giá, bằng không còn có thể yên lành qua ngày sao? Nghĩ nghĩ, Đại A ca vội nói: “Thỉnh Hoàng a mã suy xét lại, Hoàng a mã thân thể ngàn vàng, sao có thể tự đưa mình vào nguy hiểm chứ?”

Lý Quang Địa cũng nói: “Thỉnh Hoàng thượng suy xét lại.”

Khang Hy có chút không ưng. “Trẫm là hỏi Dận Tự, không hỏi các người, Dận Tự, con tiếp tục.”

Dận Tự nhìn nhìn mọi người xung quanh, mới nhút nhát nói: “Hoàng đế thân chinh, không phải càng có thể giúp binh lính nâng cao sĩ khí sao, làm gương cho binh sĩ, mọi người cũng noi theo xông pha tiến lên, sĩ khí giương cao, không sợ đánh không thắng Cát Nhĩ Đan.”

Lời nói mang theo chút trẻ con làm Khang Hy mỉm cười, lại vẫn cố tình chọc hắn: “Vậy nhỡ đâu trẫm bất cẩn bị thương thì làm sao bây giờ?”

Thiên tử ở trong trướng chủ soái thì làm cách nào bị thương, chọc tiểu hài nhi sao, Dận Tự ngầm ai oán, trên mặt lại lộ ra thần tình không tin: “Hoàng a mã không phải ba đồ lỗ đệ nhất Mãn Thanh sao, thế nào lại bị thương được?”

(ba đồ lỗ: trong tiếng Mãn có ý là “Dũng tướng”)

Khang Hy cười ha ha, không khí lo lắng toàn phòng như tan biến theo tiếng cười này.

“Cả Dận Tự cũng nói đến thế, thì cứ quyết định vậy đi, nghe chỉ, chọn ngày lành tháng tốt, trẫm ngự giá thân chinh Cát Nhĩ Đan!”

Khang Hy nhất đại đế vương, tâm chí kiên định, lời nói ra không cho phép phản bác, mọi người vô luận có tâm tư tính toán thế nào, lúc này cũng chỉ có thể hùa theo mà thôi.

Thái tử Dận Nhưng và Sách Ngạch Đồ nhìn nhau, không giấu nổi vui sướng.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”