Vào lúc tiếng chim hót vang lên trên cành cây, Dận Chân tỉnh dậy.
Đêm qua lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, sau lại ra một thân mồ hôi, hiện tại đúng là thần thanh khí sảng trước nay chưa từng có, giống như cơn bệnh tối qua chỉ là một giấc mơ.
Người nằm bên gối vẫn chưa tỉnh, dáng ngủ của hắn rất nghiêm chỉnh, chỉ có nét mệt nhọc thấp thoáng giữa hai hàng mi, chứng tỏ một màn tình ái vừa trải qua.
Dận Chân nhìn hắn, không buông tha mỗi một góc nào, nét mặt cực kỳ dịu dàng, như đang nhìn ngắm một vật phi thường quý trọng.
Hôm nay thần trí y tỉnh táo, điên cuồng đêm qua thoáng vụt ra trước mắt, trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đường nhìn rơi xuống dấu vết tình ái loang lổ trên người đối phương, y trong lòng khẽ động, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Dận Tự ngủ rất nông, chỉ một cử động thôi cũng đủ dựng hắn dậy.
“Tứ ca....” giọng hắn có vẻ lèm nhèm, không còn trong trẻo như trong trí nhớ, Dận Chân cực yêu bộ dáng tỉnh mà như chưa tỉnh này của hắn.
“Ngủ tiếp đi.” y dịu dàng nói.
“Giờ nào rồi?” hắn lẩm bẩm một tiếng, vùng chân mày hơi nhăn, dường như đụng trúng chỗ đau.
“Vừa qua giờ mẹo.”
Dận Tự ừm một tiếng, lát sau, hô hấp đều đặn, lại chìm sâu vào giấc mơ, đoán chừng hắn đã rất mệt rồi.
Dận Chân cũng không ngủ lại được, nhẹ tay nhẹ chân rời giường thay y phục, sửa soạn, xong sai người chuẩn bị bữa sáng, rồi vòng trở về phòng, ngồi ở đầu giường, lẳng lặng ngắm hắn.
Chuyện đêm qua không phải hoàn toàn không nhớ.
Năm phần là do sốt đến thần trí bất minh, bốn phần là xuất phát từ phẫn uất, một phần còn lại là.... cố ý.
Tâm trạng tồi tệ đến tột đỉnh, cứ luôn có cảm giác toàn thể người trong thiên hạ đều ruồng bỏ y, phụ mẫu huynh đệ đều nguội lạnh, y chỉ có thể dựa vào chính tay mình, từng bước từng bước trèo lên trên.
Nhưng ý nghĩa của Dận Tự trong lòng y hoàn toàn bất đồng, thậm chí còn gần gũi hơn cả Na Lạp thị, Hoằng Huy, khiến y không kiềm lòng được muốn trút hết mọi buồn khổ trong lòng mình ra.
Người xa lạ đối với y không tốt, y có thể chịu đựng được, trái lại, đối với người thân thiết nhất, dù chỉ là một chút vướng mắc, Dận Chân cũng không tài nào chịu nỗi.
Dận Tự....
Y yên lặng gọi thầm tên hắn trong lòng, mang theo hơi thở quyến luyến như khắc vào xương cốt mà chính bản thân y cũng không phát hiện, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Ngã bệnh có thể trốn tránh tất cả, lúc tỉnh dậy lại không thể không đối diện.
Thập Tứ vốn chưởng quản Binh Bộ, nếu đại quân xuất phát đến Tây Bắc, tước vị hiện tại của hắn chẳng qua là Bối tử, hiển nhiên sẽ được phong tước.
Đối nội có Đức Phi tọa trấn hậu cung, đối ngoại có binh quyền trong tay, trong thiên hạ, còn ai có thể sánh về ánh hào quang với hắn?
Lúc Dận Chân nghĩ đến việc này, ánh mắt nặng trĩu, sắc mặt lạnh lùng.
Hai chữ Đức Phi trong lòng y, lại lần nữa dìm sâu.
Sau đó, trên giường phát ra tiếng động nhỏ, Dận Tự từ từ tỉnh giấc.
“Thì đã sao, Thái tử năm xưa, không phải còn tỏa sáng hơn cả hắn sao?” Dận Tự mỉm cười, lau mặt, giống như xóa sạch chút mệt mỏi còn sót lại, khôi phục gương mặt minh mẫn sáng sủa.
Dận Chân thở dài: “Ông ấy là kiêng dè người nắm giữ quyền hành trong tay, Thái tử, Đại A ca, thậm chí Tam Phiên, Trịnh Kinh của Đài Loan, ông đều nhất nhất loại trừ, nào có thể cho phép có người ngủ ngay bên giường, sao nay lại dung túng Thập Tứ cầm binh quyền trong tay.”
“Quyền có lớn, cũng không vượt được ông ấy.” Dận Tự thản nhiên nói. “Muốn phế muốn lập, còn không phải phụ thuộc vào một câu của ông sao.”
Bị hắn nhắc nhở, trong lòng Dận Chân chấn động, sực tỉnh. “Sợ là sợ, ông ấy đang có ý ám chỉ.”
“Sau khi hắn lĩnh binh xuất chinh, xa tận chân trời, dù có thêm màu thêm sắc, tỏa sáng rực rỡ, thì có liên quan gì đến huynh?” Dận Tự tựa tiếu phi tiếu nhìn y, “Tứ ca ở kinh thành, thủ đoạn còn thiếu à?”
Câu sau, mang theo hàm ý trêu ghẹo.
Dận Chân làm việc ít khi giấu giếm hắn, đến cả chuyện Niêm Can Xử, cũng nói với hắn, chẳng qua Dận Tự có lòng tránh né, không muốn nghe nhiều hỏi nhiều, có một số việc, không phải biết càng nhiều càng tốt.
Dận Chân không biết nhớ đến chuyện gì, sắc mặt bỗng dưng lạnh xuống, một hồi lâu sau, mới nói: “Quốc khố thiếu hụt, có biện pháp gì để xoay sở không?”
“Trong lòng tứ ca ắt đã có định luận?”
“Huynh nghĩ tới nghĩ lui, toàn là biện pháp phải đắc tội với người khác.” khẽ cười khổ, đáy lòng lại cảm thấy không cam tâm, cùng từ một mẹ mà ra, đệ đệ y, danh lợi song thu, còn y, vất vả mà chẳng được đền đáp.
“Đầu tiên kêu gọi quyên góp ngân lượng, nhưng chỉ e không mang lại hiệu quả gì nhiều, nếu không được, không chừng phải bắt một hai người, xét nhà tịch thu tài sản phi pháp, giết gà dọa khỉ.”
“Lý gia Giang Nam?” Dận Chân nhăn mày, y nghĩ tới nghĩ lui, quan tam phẩm tại kinh thành, đại đa số là cựu thần triều Khang Hy, ông ắt nhớ tình xưa nghĩa cũ, nếu phải xét nhà, chắc chắn không chịu, y chỉ có thể mở rộng ra, nhưng nếu chỉ bắt bớ nhỏ, dù có tịch thu, cũng chẳng kiếm thêm được cho quốc khố mấy đồng, còn bị mang tiếng ác, chi bằng nhắm đến tam đại Chức tạo Giang Nam.
Dận Tự biến sắc, theo sau đấy là cười khổ.
Người này đúng là to gan lớn mật, tuy Lý gia mà miếng mồi béo bở, nhưng cũng là cận thần của Thiên tử, nếu khai đao với họ, Tào gia Tôn gia chắc chắn sẽ giở trò một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đoàn kết chống đối, Khang Hy cũng sẽ không đồng ý, sao lại nghĩ đến họ chứ.
“Tứ ca.” hắn mang theo ánh mắt bất đắc dĩ nhìn y.
Không cần nhiều lời, Dận Chân cũng hiểu được hắn muốn gì, liền nắm tay hắn, cười trấn an: “Huynh chẳng qua đang đùa thôi, ông chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Nhưng ngoại trừ họ, còn có thể làm sao bây giờ?
Trong hoàng thất người lắm tiền nhiều của không hề thiếu, điển hình như Trang Thân vương Bát Quả Đạc, tài sản trong tay cũng chẳng phải thuộc hàng sạch sẽ gì, chẳng qua Khang Hy làm nhân quân lâu ngày, sao đồng ý xuống tay với họ hàng hoàng thất, để mang trên lưng tiếng xấu tàn ác với trưởng bối huynh đệ.
Dận Chân chỉ cảm thấy có ngàn vạn kế trong đầu, lại vô kế khả thi.
Kiếp trước Dận Tự chỉ ước sao nhìn thấy y gặp rủi ro, hiện tại đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác, mới hay y bốn bề thọ địch, như dấn thân trên lớp băng mỏng, quả thật vô cùng gian nan, cũng may tình cảnh kiếp trước như vậy, mà y còn có thể đột phá vòng vây, quân lâm thiên hạ.
“Chuyện thế này, cần một cái cớ.” Dận Tự một bên suy tư, một bên nói, “Xưa nay Hộ Bộ không phải một nha môn trong sạch, tứ ca ở đấy, chắc chắn cũng biết vài người, thu nhận hối lộ, bán quan bán tước, chẳng qua đầu nậu trên dưới kết nối, cho nên bao che lẫn nhau mà thôi.”
Dận Chân gật đầu, sắc mặt tỏ rõ chán ghét. “Người như vậy, có thể nói nhiều vô số kể, tuy rằng huynh trấn thủ Hộ Bộ, cũng không cách nào triệt tiêu hiện tượng này, có đôi khi để tiện làm việc, còn phải mắt nhắm mắt mở, dần dà về sau, những kẻ này đã thâm căn cố đế, không biết phải xử lý thế nào, Hộ Bộ thâm hụt, đương nhiên cũng có công của chúng.”
Dận Tự cười nói: “Đã vậy, cứ lấy cớ này đi.”
Dận Chân ngẩn ra, tiếp đó như bừng tỉnh. “Ý đệ là....”
Mượn vụ án tham ô này, dậy lên làn sóng thanh tra thâm hụt, đến lúc đó, người người cảm thấy bất an, đương nhiên phải nghĩ mọi cách để hoàn trả ngân lượng tham ô, chẳng qua làm vậy, chắc chắn sẽ đắc tội không ít người.
Dận Chân không sợ đắc tội người khác, y xưa nay thủ đoạn như sấm sét, làm việc dứt khoát tàn nhẫn, thà rằng bị người khác căm hận, cũng không phí sức quanh co nhằm chu toàn mọi người.
Y đứng bật dậy. “Được, để huynh lập tức tiến cung.”
Chưa ăn no được một nửa, y đã vội vã tiến cung trình bày biện pháp của bản thân cho Khang Hy nghe.
Khang Hy im lặng trong giây lát, rồi chỉ nói một câu: “Không nên làm quá tuyệt tình.”
Ngụ ý, ngầm bằng lòng.
Dận Chân tuân lệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.
Triều đình bệnh nặng khó chữa, ông là người tâm sáng như gương, rõ ràng hơn ai hết, chẳng qua tuổi đã cao, một lòng muốn giữ hòa khí, cẩm tú hoa chương, dù chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, cũng không nhẫn tâm diệt trừ khối u ác tính này, nếu y không đề nghị như thế, mười năm, hoặc có lẽ hai mươi năm nữa, thiên hạ này, sẽ biến thành thế nào?
Lại nghe Khang Hy bình thản nói: “Vẫn nên để Lão Bát quản lý Lại Bộ, nó suy nghĩ tinh tế, làm rất tốt.”
Vốn sau khi Dận Tự đi Vân Nam, Lại Bộ được giao cho Thất A ca chưởng quản, chẳng ta y tố chất bình thường, không có biểu hiện gì xuất chúng, nhưng Khang Hy đến nay vẫn không đề cập đến chuyện thay người, Dận Chân cũng không tiện mở miệng, lần này Khang Hy lại chủ động mở lời.
“Hoàng a mã....”
“Lui ra đi.” Khang Hy thay đổi tư thế ngồi, phất tay, trong giọng nói mang theo chút buồn tẻ vô vị.
Dận Chân không dám ở lâu, lui ra ngoài, về thẳng phủ.
“Chủ tử.” Đới Đạc đi đến đón.
“Bên Vĩnh Hòa Cung có động tĩnh gì?” Dận Chân bước vào thư phòng, Đới Đạc theo sát phía sau, xoay lưng đóng cửa.
“Sáng nay Thập Tứ A ca đi vào, nán lại chừng một nén nhang mới đi ra.”
“Ừ.” Dận Chân lạnh nhạt lên tiếng, không nhìn ra thay đổi gì trong biểu hiện. “Lúc Thập Tứ đi ra, sắc mặt thế nào?”
“Thần thái phi dương, hăng hái bừng bừng.”
Dận Chân nhướng môi cười lạnh trong im lặng, rồi từ từ hồi phục như thường.
Đới Đạc lại chuyển sang đề tài khác. “Chủ tử, phía bên Thập Tam gia, hình như có chuyện không ổn.”
“Sao vậy?”
“Bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, nghe đâu chân của Thập Tam gia bị nhiễm khí lạnh, hiện tại đến cả đi cũng không vững.”
Dận Chân khựng lại một lúc, hai mắt nhìn chằm chằm làn khói xanh lượn lờ trên lư hương.
“Ừ, mấy ngày nữa ngươi phái người đến gặp nó, nói cho nó biết kết quả chuyện ta thay nó xin tội trước ngự tiền, cuối cùng bảo nó ta sẽ cố thử lần nữa.”
“Dạ.”
Bắt đầu từ Thư biện Hộ Bộ – Hồ Văn Tư, vụ án thâm hụt Hộ Bộ vào năm Khang Hy thứ bốn mươi chín, chính thức oanh oanh liệt liệt mở màn.