Tùy Hi không chút phòng bị, thấp giọng sợ hãi kêu lên, đôi mắt tròn hơi mở to, kinh ngạc mà hoang mang nhìn anh. Quý Cảnh Thâm cúi đầu, lòng bàn tay khẽ khàng vuốt qua khóe mắt cô, ánh mắt thật sâu.
Tùy Hi bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cổ họng nghẹn lại: “Anh sao thế?”
Quý Cảnh Thâm không đáp, lòng bàn tay ngược lại chấm lên chóp mũi cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô không thích nói, càng không giỏi biểu đạt, rất nhiều chuyện dù là vui vẻ hay khổ sở, đều quen giấu ở trong lòng.
Người khác không nhất định nhìn ra được sự khác thường của cô, nhưng anh biết.
Tùy Hi dùng sức mím môi, biết không thể gạt được anh, nghiêng đầu tựa trán vào gáy anh, chậm rãi nói ra chuyện về ông lão và bà lão kia.
“Bà ấy nói, không lâu trước khi nhập viện là ngày kỉ niệm đám cưới vàng của ông bà, tổ chức rất long trọng, bà ấy vô cùng vui vẻ,” Mi mắt hơi rũ xuống, cô nhẹ giọng nói, “Không nghĩ tới người bạn già của bà sẽ đột phát ung thư não, bệnh tình nguy kịch đã viết di chúc rất nhiều lần.”
Từ cô luân phiên trực khoa đến ICU tiếp nhận ông lão này, đến thường xuyên cứu giúp, lần lượt kéo ông lão từ cửa chết trở về, thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, ông lão hơn phân nửa là không qua được, chống đỡ không còn bao lâu nữa.
Ai có thể dự đoán được ngày đó tới nhanh như vậy, thế tới rào rạt như vậy, đột nhiên không kịp chuẩn bị như vậy, cướp đi mạng sống của ông lão.
Đây cũng không phải điều làm Tùy Hi khổ sở nhất.
Làm cô khó chịu nhất chính là lần cuối cùng cấp cứu đó, bà lão ôm cô, giống như một đứa trẻ mà khóc, năn nỉ bọn cô đừng cứu nữa, để ông lão yên lòng rời đi.
Thứ che kín mắt bà lão, sự tuyệt vọng khắc sâu vô cùng rõ ràng ấy, cô đời này đều quên không được.
Hốc mắt đã nóng bừng, xót lắm, Tùy Hi không muốn bị anh phát hiện nên sức mở to mắt nghẹn lại những giọt nước mắt đó vào trong, lặng lẽ hít sâu bình tĩnh tâm trạng.
Tay của Quý Cảnh Thâm vẫn luôn đặt sau lưng cô, khi nhẹ khi nặng mà vuốt ve, cằm đặt lên đỉnh tóc mềm mại của cô, anh châm chước câu nói, trầm giọng mở miệng: “Trên thế giới này, điều duy nhất em rõ ràng biết, lại không cách nào ngăn cản nó xảy ra, chính là sinh lão bệnh tử.”
“Nó là một định luật, mỗi người đều có, bao gồm em, bao gồm anh, nếu không thể ngăn cản, vậy thì điều chúng ta có thể làm, chính là nhìn thẳng một sự thật rằng, nó đã đến rồi.”
Hai tay siết chặt hơn chút nữa: “Sẽ có ngày này……”
“Em biết,” Cô thấp giọng nói, nhẹ đến nỗi gần như thì thầm, “Nhưng em không muốn giống như bà ấy.” Cả quãng đời còn lại chỉ còn một người đi, một mình sống trong thế giới không có ông lão, có gì khác so với cái xác không hồn đâu……
Dù nói rất khẽ, nhưng trong xe yên lặng, Quý Cảnh Thâm vẫn nghe thấy, anh bất đắc dĩ bật cười: “Em đang nguyền rủa anh đấy à?”
Tùy Hi sửng sốt, giờ mới nhận ra lời nói của mình còn có nghĩa khác, đột nhiên ngồi thẳng lắc đầu: “Không có, ý em là……” Cô nói năng lộn xộn một lúc lâu, chán nản rũ đầu xuống: “Ý em không phải thế.”
Quý Cảnh Thâm hắng giọng, trong mắt còn chứa đựng ý cười, bình tĩnh nhìn cô một lát, bỗng nhiên nói: “Hi Hi, chúng ta sẽ kết hôn, sẽ cùng nhau đi cả đời.”
“Kết hôn?”
“Ừ, kết hôn,” Anh nghĩ nghĩ, bổ sung nói, “Chờ em tốt nghiệp đã.”
Tùy Hi dừng lại hô hấp.
“Tuy anh lớn hơn em những mười tuổi, nhưng không quan trọng, anh sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, khỏe mạnh sống lâu, về già lại sống lâu thêm mười năm.” Cùng cô đi đến khi mạng sống dừng lại.
Cô không muốn nhìn anh rời đi, anh thì làm sao có thể chứ?
Lặng im một lát, Tùy Hi trừng anh, lại nhịn không được cười: “Chú út, phải nói được làm được đó!”
Anh cũng cười khẽ: “Ừ, nói được thì làm được.”
……
Quý Cảnh Thâm đưa Tùy Hi về nhà, vẫn chưa đi ngay, mà ngồi trên sô pha cùng cô xem TV. Trên TV chiếu phim ngôn tình nhàm chán, Tùy Hi xem lâu bắt đầu mệt rã rời, cơ thể trượt xuống, vô thức gối lên đùi anh mà ngủ.
Anh phát hiện rất nhanh, đóng TV nhẹ tay nhẹ chân ôm cô vào nhà, mới vừa dịch chăn lại cho cô, cổ tay đã bị cái người đang mơ mơ màng màng bắt lấy, cứng đầu không chịu thả ra, anh không muốn đánh thức cô, đơn giản lên giường, đắp chăn nằm ở bên cạnh cô.
Tháng mười một đầu mùa đông, đắp chăn lên còn có chút nóng, Tùy Hi bị nóng tỉnh dậy từ trong mơ, hoảng hốt trợn mắt, một khuôn mặt thanh tuấn gần trong gang tấc lọt vào trong tầm mắt, làm cô thất thần một trận miệng khô lưỡi khô.
Sao lại thế này……
Lúc này, Quý Cảnh Thâm giật giật, có dấu hiệu như sắp tỉnh lại, Tùy Hi khẩn trương đến nín thở, đợi mãi, cũng không thấy anh mở mắt ra.
Thì ra là không tỉnh, cô cũng không biết vì sao, lại lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chưa từng nhìn anh ngủ ở khoảng cách gần như vậy.
Lông mi rất dài, phảng phất một phen cây quạt nhỏ, mật mật ôn hòa mà dán, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, hơi thở đều đều ấm áp……
Tùy Hi vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn anh chằm chằm, đáy lòng bỗng chốc có chút ngứa, muốn tranh thủ lúc này làm chút chuyện xấu gì đó…… Nghĩ sao làm vậy, cô đảo mắt, xác định anh không tỉnh, nhích người lên, hôn khóe miệng anh trước, lại đến cằm, cuối cùng đến yết hầu……
Cảm giác thật…… kì lạ.
Cô chớp chớp mắt còn muốn làm một lần nữa, ai ngờ, ai ngờ người bị “giở trò biến thái” bỗng dưng động đậy, đè cô ở dưới thân.
Nặng quá đi…… Cô vẻ mặt đau khổ đẩy đẩy bả vai anh, bĩu môi kháng nghị: “Anh giả bộ ngủ.”
Mặt cô đỏ bừng, không chịu thừa nhận hành vi như một nữ lưu manh mới vừa rồi của mình, cố ý nói sang chuyện khác: “Anh dậy từ khi nào vậy?”
Anh càng không đáp, không thuận theo mà chăm chú nhìn cô, sau đó học động tác lúc trước của cô, từ khóe miệng đến cằm đến cần cổ xương quai xanh, lưu luyến nhẹ mút qua.
Trong không khí như có gì đó mà sắp sửa chạm vào là nổ ngay, Tùy Hi khẩn trương không dám nhúc nhích, trước khi cô miên man suy nghĩ sắp bùng nổ, Quý Cảnh Thâm xoay người ngồi dậy, nhéo nhéo mặt cô.
“Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?”
“…… Mì.”
“Ừ.”
Quý Cảnh Thâm đã đi, phòng bếp không bao lâu đã truyền đến tiếng rửa rau bật bếp, sự ấm áp tràn ngập toàn bộ căn nhà.
Tùy Hi nằm im không nhúc nhích.
Máu xao động một chút, nhắc nhở chuyện xấu cô làm lúc trước, mặt nóng bừng cả lên, cô kéo chăn lên che lại mặt, vui vẻ lại ngượng ngùng mà cong môi dưới.
Quý Cảnh Thâm nhanh nhẹn nấu mì xong, tiến vào gọi cô.
“Hi Hi, lên ăn mì thôi.”
Tùy Hi vừa nãy không cẩn thận lại ngủ một giấc, bây giờ còn có chút mơ màng, chân nhẹ phiêu phiêu dẫm xuống đất, lung lay như sắp ngã. Quý Cảnh Thâm thấy thế thì tiến lên đỡ, thình lình bị cô ôm lấy, mặt đối mặt cọ cọ, lặng yên không một tiếng động mà thả bong bóng màu hồng……
Hai người cầm tay nhau ra cửa, cửa phòng bị khép hờ thành một khe hở.
Ai cũng không thấy, sau khi hai người đi rồi, sau bức màn đối diện cửa sổ dò ra một người, khó tin mở to mắt, thần sắc khẽ đổi.
*** ***
Xuống lầu đổ rác, Quý Bỉnh Trạch đi vào hàng hiên, khóe mắt thoáng nhìn thấy gì đó, bước chân khựng lại.
Ông đặt thùng rác xuống, trở về xem.
Biển số xe thì ông không nhớ được, nhưng chiếc xe này giống như đúc với xe của Quý Cảnh Thâm, Quý Bỉnh Trạch nhướng mày, có chút kỳ quái.
Cảnh Thâm về rồi à?
Về nhà, mở số của Quý Cảnh Thâm, gọi hai lần đều là không có ai bắt máy, Quý Bỉnh Trạch đoán có lẽ là đang bận, thả kính viễn xuống.
Chắc là ông nhìn lầm rồi.
Sắc trời âm trầm, mây đen dày đặc, không bao lâu đã tí tách tí tách đổ mưa, Quý Bỉnh Trạch nhớ ra phòng của Quý Luật còn mở cửa sổ, vội đi vào muốn đóng lại.
“Hi Hi, lên ăn mì thôi.”
Quý Bỉnh Trạch vừa nghe thấy liền ngẩng phắc đầu lên, gần như là theo phản xạ, ông trốn ở phía sau bức màn, thấy một việc làm ông trợn mắt há hốc mồm.
Cho đến khi hai người rời đi, ông cũng chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Chưa nói tới sét đánh giữa trời quang, nhưng quả là đã làm ông hoảng sợ, Quý Bỉnh Trạch đóng lại cửa sổ, cực nhanh bước ra ngoài.
……
Giải quyết gần hết mì xong, Tùy Hi tự giác đi rửa chén.
Cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ dần dần chuyển thành mưa to tầm tã, nghiêng xuống ập vào cả ban công, Quý Cảnh Thâm sợ ướt quá sẽ khó xử lý, khép lại cửa sổ một chút. Về phòng muốn cầm di động, lại phát hiện trên màn hình xuất hiện bốn năm cuộc gọi nhỡ, đều là đến từ cùng một người.
Anh nhíu mày, một bên gọi lại, một bên đi ra ngoài ban công.
Xếp chén lại thật ngay ngắn vào trong ngăn khử độc, Tùy Hi vừa lòng cười, đi ra muốn tìm Quý Cảnh Thâm, vòng qua vòng lại phát hiện anh đang tiếp điện thoại ngoài ban công.
Cô tưởng là điện báo của bệnh viện, nên không đi ra quấy rầy, ôm di động ngồi xuống sô pha.
“Con biết rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Quý Cảnh Thâm ánh mắt nặng nề mà nhìn thẳng về phía trước.
Thật lâu sau, ngón tay dài của anh để trên huyệt Thái Dương, nhắm mắt.
“Anh phải về bệnh viện sao?” Thấy anh tiến vào, Tùy Hi ngồi thẳng, trong tiềm thức cảm thấy chính là như vậy, mắt trông mong đáng thương mà nhìn anh.
“Đâu có.” Anh tới ngồi xuống dựa gần vào cô, đột nhiên hỏi: “Ăn no chưa?”
“No rồi, sao thế ạ?”
“Chúng ta đi ra ngoài một chút nhé?”
“Bây giờ sao?” Ánh mắt kinh ngạc của Tùy Hi đảo qua đảo lại giữa con mưa to và anh, “Bên ngoài đổ mưa rất lớn mà.”
“Anh biết,” Quý Cảnh Thâm nói, “Ý anh là, qua nhà cách vách.”
“……”
Anh thở dài: “Người mới gọi điện cho anh chính là ba, ông ấy đã biết, chuyện em và anh.” Dừng lại, anh vỗ vỗ gáy cô, hơi mỉm cười: “Cho nên, thu dọn một chút, chúng ta cùng nhau về nhà một chuyến.”