Đồng hồ điện tử treo trên tường sắp đến 11 giờ, trong khu bệnh viện lớn còn có người bệnh hoặc y tá đi tới đi lui, trông có vẻ bận rộn dị thường.
Quý Cảnh Thâm mang cô đến phòng y tá, có người đang cúi đầu sửa sang lại đồ vật: “Y tá Thiệu.”
Y tá Thiệu ngẩng đầu, đứng dậy: “Bác sĩ Quý.” Ánh mắt dời xuống người đứng ở phía sau Quý Cảnh Thâm, cô bé nhìn trông có vẻ rất nhỏ tuổi, không mặc đồ bệnh nhân mà những người bệnh vốn mặc, y tá Thiệu hồi lâu không xác định được thân phận cô.
“Cô đang rất bận sao?”
Y tá Thiệu thu hồi tầm mắt: “…… Bây giờ cũng khá rảnh.”
Quý Cảnh Thâm nghiêng người, thấp giọng để Tùy Hi tiến lên: “Chút nữa xin làm phiền cô một chuyện này, giúp tôi trông nó một chút, tuyết trên đường quá lớn, nó về nhà một mình tương đối nguy hiểm, cho nên đêm nay để nó tạm ngủ trong phòng trực ban.”
“Được, không thành vấn đề.”
Tùy Hi thấy thế, tiếp lời: “Cảm ơn chị ạ.”
Y tá Thiệu vốn là một người phụ nữ có gia đình cũng đã hơn bốn mươi, đây vẫn là lần đầu tiên được một một cô bé hơn mười tuổi gọi là chị mà không phải dì, lập tức cười đến không khép miệng được.
Quý Cảnh Thâm mang cô đi phòng trực ban.
Dù sao cũng chỉ là một nơi nghỉ ngơi tạm thời, cách trang trí và nội thất trong phòng trực ban đều tương đối đơn giản, ngoại trừ chiếc giường thang dựa tường mà đứng, cũng chỉ còn dư một cái bàn và mấy cái ghế dựa, ở trên bày một chút đồ dùng sinh hoạt.
“Chiếc giường phía trên có để đồ, cháu mệt thì ngủ chiếc giường phía dưới này nhé.” Quý Cảnh Thâm đơn giản dặn dò, nhìn đồng hồ: “Chú út đi làm việc, cháu cứ ở đây, có chuyện gì thì gọi điện cho chú.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Sáng mai tan tầm rồi đưa cháu về nhà.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Quý Cảnh Thâm đi, phòng trực ban trống rỗng cũng chỉ còn một mình cô, yên lặng một cái liền tiếng tim đập cũng rõ ràng đến mức có thể nghe được, Tùy Hi tùy tiện kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, chống cằm không có việc gì để làm.
Sớm biết rằng đêm nay phải ngủ ở đây, hẳn là cô nên mang bài tập lên đây làm luôn, hoặc là mang sách văn lên xem để giết thời gian mới đúng.
Di động còn một vạch pin, nếu không chơi thì hẳn là có thể chịu được đến sáng mai về nhà, Tùy Hi ngả người qua một bên, ngẩn người, cũng không biết qua bao lâu, cánh cửa truyền đến một tiếng 'Cách', có người đi đến.
“Trời lạnh như vậy sao em còn ngồi trên ghế thế?” Y tá Thiệu từ một nơi khác ôm tới một cái chăn, trải lên giường một tầng thật dày, cười nói: “Thấy em lạnh quá, chị mang thêm chăn cho em.”
“Cảm ơn chị ạ.”
“Khách sáo cái gì.” Y tá Thiệu vội vã một ngày khó được thở một hơi, ngồi xuống đối diện Tùy Hi, thử hỏi: “Cháu là người bác sĩ Quý……”
“Chú ấy là chú út của cháu ạ.”
Y tá Thiệu hiểu ra: “Trong nhà có một bác sĩ thích chứ, nếu bị mấy bệnh vặt không đáng lên bệnh viện một chuyến, hỏi một chút liền biết nên làm thế nào……”
Tùy Hi không giải thích hai người cũng không phải là quan hệ chú cháu ruột, liền gật đầu phụ họa.
Hai người câu được câu không mà trò chuyện, trong lúc đó y tá Thiệu giữa chừng đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về thì mệt mỏi đến mồ hôi đầy đầu.
“Trận tuyết năm nay lớn thật, đã nhiều ngày rồi còn chưa dừng nữa,” Y tá Thiệu bất đắc dĩ, “Bệnh viện bọn chị vốn dĩ rất thiếu giường, gặp phải loại thiên tai này, vấn đề quả là nhân lên gấp mấy lần.”
“Mấy ngày nay, trường hợp ngã bị thương và tai nạn xe cộ vô cùng nhiều, gần như là mỗi phòng đều vội đi xử lý, nhân thủ căn bản không đủ. Đừng nói đến việc giường bệnh đầy chỗ, bây giờ còn không đủ chỗ để đặt giường nữa, buổi chiều chị đi ra khoa Cơ Xương, giường bệnh bị bày ra hành lang luôn.”
“Nghiêm trọng thế sao ạ……” Tùy Hi kinh ngạc.
“Cũng không đúng lắm, bệnh viện bọn chị có rất nhiều bác sĩ và y tá trắng đêm không ngủ, buồn ngủ đến mí mắt cũng đánh nhau mà vẫn còn tiếp người bệnh, còn cách nào nữa đâu?” Y tá Thiệu bĩu môi: “Giống như bác sĩ Quý vậy, cậu ta thức trắng cả hai đêm rồi, ngày hôm nay còn lâm thời nhận thêm một ca cấp cứu nữa, người đó đi xe đạp trên đường bị ngã, xương sườn bị gãy đồng thời xuất huyết ngực, bây giờ đang nằm ở phòng bệnh cách vách đấy.”
Việc này Tùy Hi biết, lúc gọi điện thoại vào tối hôm qua, anh mới vừa xong ca phẫu thuật, khi tới đón cô, cô ngửi được trên người anh hơi có mùi mùi thuốc sát trùng.
“Các chị đều thật vĩ đại.” Lòng Tùy Hi sinh ra kính trọng. Mà chính là giờ khắc này, một suy nghĩ rất ngoài ý muốn mà đột ngột nảy lên dưới đáy lòng.
Sau này có chút muốn theo ngành y, cũng muốn trở thành bác sĩ chữa bệnh thật lợi hại như chú ấy vậy.
Y tá Thiệu đương nhiên không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nghe vậy ngượng ngùng mà xua xua tay: “Đừng nói vậy chứ, đều là công việc mà thôi, bác sĩ và y tá phục vụ vì người bệnh, là chuyện đương nhiên cả.” Cô dừng một lát: “Hình như chị nghe thấy có người đang gọi chị, em mệt thì ngủ đi, chị đi nhé.”
Nói xong không chờ Tùy Hi đáp lại, y tá Thiệu vội vàng đẩy cửa ra ngoài. Tiếng vang "Bịch bịch bịch" xuyên qua chiếc cửa còn mở mà truyền vào, đóng cửa lại, cô lấy di động ra nhìn giờ.
00:03, hơi buồn ngủ.
Cởi giày ra, Tùy Hi bò lên trên giường, ván giường rất cứng, cách một lớp nệm mà vẫn còn cộm eo khó chịu, cô đơn giản xoay người qua một bên mà ngủ, trong lòng đọc thầm bài văn mấy ngày hôm trước mới vừa học, chậm rãi ý thức chìm xuống, lâm vào giấc mộng.
Quý Cảnh Thâm trên nhanh chóng trở về, y tá Thiệu đang từ trong phòng trực ban đi ra.
“Cô bé ngủ rồi,” Y tá Thiệu làm thủ thế im lặng, sau đó như nghĩ đến cái gì, thở dài có chút hâm mộ nói, “Con gái quả nhiên là dịu dàng một chút thì tốt hơn, đứa con gái như con khỉ nghịch ngợm kia của chị nếu có thể có nửa phần điềm đạm như cháu gái của cậu, chị liền cám ơn trời đất.”
Quý Cảnh Thâm không nhịn được mà bật cười.
“Chị đi kiểm tra phòng, cậu vào đi!”
“Làm phiền ạ.”
“Không phiền toái không phiền toái.”
Chờ y tá Thiệu đi xa, Quý Cảnh Thâm thật cẩn thận mở cửa, bóng tối ập vào trước mặt, trong nháy mắt khó có thể thích ứng được, anh trở tay đóng cửa ngăn tiếng ồn ào lại, dựa lưng vào thích ứng một lát, lúc này mới thấy rõ.
Chắc là cô bé nghiêng người ngủ, chăn đắp lên hơi cao, anh nhìn trái nhìn phải, giúp cô chỉnh lại góc chăn, lại không tiếng động đi ra ngoài.
……
6 giờ sáng, ánh mặt trời dần lên.
Liên tục thức trắng hai đêm, cuối cùng cũng có bác sĩ khác tạm thời được điều qua đây, Quý Cảnh Thâm có thời gian nửa ngày để về nhà một chuyến, chắc là thức quen rồi, trước mắt anh còn rất tỉnh táo, đánh thức Tùy Hi rồi, anh mang cô xuống lầu ra khỏi bệnh viện.
Bông tuyết rơi xuống lả tả, nhỏ hơn không ít so với tối hôm qua, trên hai lối đi bộ ở đường cái trắng xoá một mảnh, không lưu lại dấu chân nào. Nhân lúc Quý Cảnh Thâm vẫy tay đón xe, Tùy Hi dẫm ra dấu chân để giải trí, cô đeo chiếc ủng đi tuyết, mặt giày rất nhanh liền bị tuyết hòa tan thành nước làm cho tẩm ướt, nhưng cô không để ý chút nào, bên trái một chân bên phải một chân, một người cũng chơi rất hăng say.
Xe đi trên đường vào ngày tuyết rơi vốn dĩ đã ít, xe taxi đi ngang qua càng ít hơn nữa, Quý Cảnh Thâm vẫy tay đã lâu mới có một chiếc còn trống, vừa quay đầu lại, Tùy Hi vốn đang đi theo phía sau hắn đang ngồi xổm qua một bên một cái cây, mặt mày xị xuống nghiêm túc nặn người tuyết.
“Hi Hi, đi thôi.” Anh lên giọng.
Tùy Hi nghe thấy, vỗ vỗ tuyết rơi trên người và trên tóc, đứng lên.
Trước đưa cô về nhà, Quý Cảnh Thâm báo địa chỉ cho tài xế, ánh mắt dời đi mới chú ý tới đôi tay ướt đẫm của cô, có mấy ngón tay thậm chí đã đông lạnh đến trắng bệch, anh nhíu mày, lấy giấy ăn để cô lau khô nước.
“Cháu có mang bao tay theo không?”
“Không ạ.”
Dứt lời, chân mày của anh anh nhăn càng sâu, sờ sờ trong túi áo khoác mình có hay không, vừa đưa vào một cái mà có thật, thì ra là vẫn luôn để trong đó mà không dùng.
“Cháu mang đi.”
Quý Cảnh Thâm đặt bao tay lên đầu gối cô, nhìn cô mang lên. Bao tay của anh lớn, mà tay cô nhỏ, nhét vào rồi, phía trên vẫn còn một đoạn trống rỗng, mềm mại rũ qua một bên nhìn rất buồn cười, trong mắt anh không nhịn được cong lên, dời đi đề tài: “Tối hôm qua ngủ thế nào?”
“Ngủ ngon ạ, chị y tá sợ cháu lạnh, cố ý lấy thêm một cái chăn, ấm áp lắm ạ.”
Anh yên tâm, không nói nữa.
Anh trầm mặc, cô tự nhiên cũng vậy, nhàm chán cúi đầu vọc bao tay, chơi một hồi đột nhiên nghĩ đến việc đêm qua chị ấy nói, nhân lúc anh nhắm mắt nghỉ ngơi, lặng lẽ nhìn anh mấy lần.
Tóc đen hơi loạn, gần trán còn ướt một ít, nghĩ là lúc rửa mặt vô ý dính lên. Dưới mắt có quầng thâm, vẻ mỏi mệt trên mặt không cần nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.
Thức trắng tận hai ngày hai đêm luôn cơ mà, cô nghĩ thầm.
Để cho an toàn, tài xế đi xe rất chậm, có lẽ là vì không có ai nói chuyện, tài xế cảm thấy quá yên lặng muốn sôi động không khí, tay nhấc lên mở quảng cáo ra, giọng nữ duyên dáng tức thì tràn ngập toàn bộ xe, báo cáo tình huống mới nhất của trận tai họa băng tuyết này.
“Chúng ta có thể thấy, trên bất cứ đường phố nào cũng đều là tuyết, thậm chí có không ít chiếc xe bị đông lạnh cứng ngắc không thể động đậy, giao thông đường bộ đã được sắp xếp nhân viên tương ứng để tiến hành xử lý, nhưng tình huống trên mặt đường vẫn chưa lạc quan lắm……”
Nghe đến đó, tài xế lẩm bẩm một câu “Cái thời tiết quỷ này, thật là bậy mà”, Ngay sau đó đổi kênh quảng cáo qua kênh âm nhạc. Cũng không biết là bài gì, đại khái là đang đến đoạn cao trào, giọng nam sắc nhọn hét cao lên, Tùy Hi nghe mà lỗ tai phát đau, khóe mắt thấy đuôi mày người bên cạnh nhíu chặt, nghỉ ngơi một lát cũng không được yên, cô nghĩ nghĩ, nhanh chóng gõ một câu trên di động, vỗ vỗ tài xế.
Tài xế xoay người, đối diện với ánh mắt thỉnh cầu của Tùy Hi, lại nhìn dòng chữ cô viết trên di động, lặng lẽ không lên tiếng tắt nhạc.
Trong xe khôi phục an tĩnh, Tùy Hi cúi đầu lặng lẽ thở ra một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lộ trình bình thường chỉ cần mười phút, lại bị kéo dài đến hơn nửa giờ mới đến, Tùy Hi xuống xe, không đóng cửa xe lại ngay, mà khom lưng vẫy vẫy tay với Quý Cảnh Thâm.
“Chú út, cháu vào nhé.”
“Tạm biệt cháu.”
Quý Cảnh Thâm nhìn theo cô lên lầu, còn có chút buồn ngủ, anh nhéo nhéo mi tâm, báo cho tài xế địa chỉ nhà mình.
Trận đại tuyết này ước chừng giằng co hơn một tháng, chờ thêm, không bao lâu liền tiến vào mùa xuân về hoa nở.
Vừa qua bài kiểm tra giữa kỳ, thành tích không tồi phát huy ổn định, tâm tình của Tùy Hi rất tốt, hiếm thấy mà thả lỏng, bất tri bất giác phát hiện giữa Trình Hiểu Đình và Quý Luật xảy ra vấn đề, cô lén hỏi Trình Hiểu Đình, mới biết được là một lọ nước khoáng gây ra chuyện.
“Tớ lặn lội đi hơn nửa trường học đi siêu thị chỉ vì mua cho cậu ta một cái bình nước, cậu ta thì sao, tớ vừa về liền thấy cậu ta nhận nước từ nữ sinh khác, lúc ấy tức giận đến mức tớ thật muốn đá chết cậu ta.”
Đối với việc này Quý Luật tỏ vẻ rất vô tội: “Làm ơn đi, nữ sinh khác trong miệng cậu ấy, đều phân một chai cho mỗi người trong đội bóng rổ bọn tớ, cậu ấy rõ ràng cũng thấy mà, có phải chỉ cho mình tớ đâu.” Cậu cạn lời: “Nói muốn rớt miệng cũng không hiểu được cậu ấy nghĩ gì, cái này có gì để tức giận đâu, thật là khó hiểu.”
Tùy Hi: “……”
“Chậc, đừng nói này nữa, nghĩ đến tớ cũng tức giận,” Quý Luật hừ hừ, “Nói một tin mới nhất cho cậu này, tớ mới nghe được từ ba mẹ ba mẹ tớ bên kia.”
“Cái gì?”
“Chú út tớ bây giờ tuổi vừa lúc, ông nội của tớ cố ý giới thiệu đối tượng cho chú ấy, nghe nói nhà gái là giáo viên, chỉ nhỏ hơn chú út một tuổi, hình như rất xinh đẹp, cơ mà tớ còn chưa gặp qua.”
“Giới thiệu đối tượng?”
“Đúng vậy!” Hai người đi vào tiểu khu, Quý Luật tiếp tục: “Ai biết có thể thành hay không, ông nội tớ trong khoảng thời gian này ba ngày hai lần gọi điện thoại cho chú út, muốn chú ấy về nhà ăn cơm, nhưng chú ấy bận rộn lắm, cũng không biết là có đáp ứng chưa……”
Nói tới đây, hai người vừa lúc quẹo vào, Quý Luật xa xa thấy dưới mái hiên nhà mình đứng hai người, híp mắt tập trung nhìn vào: “Ơ, đây không phải chú út sao, hôm nay chú ấy về nhà à?”
Tùy Hi sửng sốt, nhìn qua theo, chưa tìm được Quý Cảnh Thâm, lại bị một giọng nữ khác quen thuộc hấp dẫn ánh mắt.